Tống Sơn nói với ta, Tuyên vương có nhiều nội gián trong cung, thế lực lớn.
Thẩm Đường và công chúa ở bên cạnh giúp đỡ.
Hắn mới thành công đưa Thái tử và sư phụ ta vào cung để Hoàng đế nhìn rõ chân tướng năm đó.
Nhiều năm trôi qua, nhân chứng và vật chứng chỉ rõ Tuyên vương đã bị hắn ta xóa sạch.
Nhưng mặt của sư phụ ta chính là chứng cứ tốt nhất.
Ông ấy và Y Tiên giống nhau như đúc.
Khi tố cáo oan ức đã khiến Hoàng đế tin năm phần.
Năm phần còn lại chính là Tuyên vương tự chui đầu vào lưới.
Sư phụ ta làm giống ác quỷ lấy mạng, Tuyên vương bị dọa gần chết, tương đương với nhận tôi.
Từ đó, tinh thần của hắn ta không bình thường.
Ta nghĩ nếu số mệnh đã được định sẵn, vậy cho dù ở thời không nào, kết cục của Tuyên vương đều từ chỗ cao rơi xuống, ác giả ác báo.
Điên.
Có thể là sự từ bi mà trời cao đối với hắn ta, cũng có thể là sự trừng phạt vô tình.
*
Ta sờ tóc loạn như ổ quạ của Tống Sơn.
Cười hắn chẳng lẽ bị Tuyên vương bắt sau khi nổi điên à.
Hắn ôm chặt ta vào lòng, không nói gì.
Ta biết hắn lo lắng cho ta, cũng lo cho tương lai của chúng ta cho nên mới vò đầu.
*
Tháng năm, năm Khánh Ninh thứ bốn mươi.
Trong thời không bên Tống Sơn, Bắc Lương tập kết binh lực dần tấn công.
Lần này Thái tử xuất chinh cùng hắn.
Thái tử đặt Hổ Phù vào tay Tống Sơn, bảo hắn muốn đánh trận thế nào cũng được.
Y có thể phối hợp với Tống Sơn kìm chân Thương Sóc, vờ đàm phán hòa bình, đẻ Tống Sơn có thời gian tấn công vương đình Bắc Lương.
Y để Tống Sơn chọn vũ khí tốt nhất và lương thảo.
Thái tử không phải Tuyên vương.
Y và Tống Sơn cùng nhau chiến đấu, có thể dựa vào nhau.
Nhưng ta vẫn hơi lo lắng.
Vì trong chiếc nhẫn vẫn còn một tia màu đỏ.
*
Ngày mai Tống Sơn sẽ theo quân xuất chinh.
Đây là buổi tối cuối cùng hắn ở trong nhà.
Cũng có thể đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.
Đến ngày mười tháng tám năm Khánh Ninh thứ bốn mươi, chờ Tống Sơn vượt qua đường sinh tử thì vận mệnh của ta cũng thay đổi.
Chúng ta vốn là nhân quả qua lại.
Trong vận mệnh của ta, Tống Sơn là nhân, ta là quả.
Nếu như hắn không mất mạng ở Thái Thị Khẩu, ta sẽ không nhặt được chiếc nhẫn mở ra thời không kia.
Ta sẽ không có tên là Xuân Nương, cũng sẽ không có Xuân Sơn Lâu.
Trong ký ức của Tống Sơn mà nói, ta là nhân, hắn là quả.
Nếu ta chưa từng mở lối đi, Tống Sơn sẽ không gặp ta vào năm Khánh Ninh thứ ba mươi bảy.
Những ký ức liên quan đến ta sẽ biến mất trong đầu Tống Sơn.
Hắn g.i.ế.c c.h.ế.t Hàn Sung.
Thay đổi công chúa và Thẩm Đường,
Xử lại án sai của Thái tử.
Ép Tuyên vương phát điên.
Những chuyện hắn làm không còn dấu vết của ta nữa.
*
Một canh giờ vừa ngắn lại vừa dài.
Ngắn đến mức không chứa được tất cả sướng vui giận buồn cả quãng đời còn lại của ta.
Dài giống như để cho ta và người ta yêu sống qua cả đời.
Ta thoáng nhìn quyển trục trong bọc hành lý của Tống Sơn.
Ta mở ra xem, là chân dung của ta, chính là một trong những bức tranh Tuyên vương mang đến hôm đó.
Hôm đó ta đánh Thương Sóc ngất xỉu, nhốt gã ở Tín Thủ Tự.
Ta dịch dung Trần Minh thành Thương Sóc, cho y đi Bắc Lương.
Cũng may y nhanh chóng trở về.
Không chỉ mang theo bản đồ vương đình Bắc Lương mà còn mang theo tin tức quân tình.
Ta đưa những thứ đó cho trước mặt Tống Sơn: "Chẳng phải chàng nhìn qua sẽ nhớ ngay à? Không còn nhiều thời gian nữa, mau nhìn đi."
Trong chiếc nhẫn của ta không thể còn chút tơ m.á.u nào cả.
Tống Sơn của ta nhất định phải bình an trở về.
*
Lối đi biến mất.
Mùi trầm hương của Tống Sơn cũng biến mất.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn, đôi mắt bị sương mù bao phủ đều biến mất.
Trước mặt của ta chỉ còn bức tường lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ chỉ có đêm đen như mực.
Chỉ còn một vầng trăng tròn chiếu vào nhân gian thăng trầm.
Ta nhớ, lúc Tống Sơn bảo Trần Minh đưa vàng cho ta, trên rương từng có hai tờ giấy niêm phong.
Sau khi ta đã biết nhiều chữ, ta mới hiểu mỗi câu mỗi chữ.
Tống Sơn nói đó là một câu thơ rất hay.
Lúc hắn mới gặp ta đã có suy nghĩ như vậy.
"Chỉ nguyện ta, người lâu dài. Dù xa ngàn dặm, cùng chung một ánh trăng thanh...
Ta không biết gì là lâu dài.
Nhưng ta muốn nghìn dặm vạn dặm nhớ kỹ đừng quên.
Chỉ cần từng nhìn cùng một vầng trăng đó cũng xem như gặp nhau.