Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ

Chương 11

"Tỷ tỷ, ngươi bày mưu tính kế, phản bội cố quốc, chiếm đoạt thân phận, nhưng rốt cuộc nhận lại được gì?" Ta quay đầu nhìn Ô Ni Cát Nhã đứng yên tại chỗ như một con rối bị đứt dây, nở nụ cười nhạt không rõ là chế nhạo hay là tiếc nuối.

Đôi mắt Ô Ni Cát Nhã đỏ bừng, những giọt huyết lệ chảy xuống gần như che khuất khuôn mặt nàng. Đôi tay gầy guộc của nàng ôm lấy khuôn mặt đầy những vết nứt vỡ, thì thào lặp đi lặp lại:

"Không... không, ta... ta mới là Ô Hô Lặc! Ta mới là Nguyên An mà hắn yêu! Ngươi... các ngươi đều lừa gạt ta! Lừa gạt ta!"

"Theo tiếng của người Như Lặc, Ô Ni Cát Nhã có nghĩa là Nước Thánh; còn Ô Hô Lặc lại là cái tên đại diện cho Cái Chết." Ta thở dài, "Một thứ tình yêu mà ngay cả tên họ và cố quốc cũng có thể vứt bỏ như một thứ rẻ rúng... chỉ có thể xem như sự cầu xin hèn mọn, thật chẳng đáng nhắc tới."

"Không đúng! Không đúng! Hắn đã cứu ta! Người hắn yêu là ta" Nàng ôm đầu, như thể muốn trốn tránh điều gì đó, chỉ luôn cường điệu đơn phương từ một phía "Hắn thuộc về ta! Hắn chỉ có thể thuộc về ta!"

“Ngươi xem, ngươi xem.” Nàng để lộ ra vết thương nơi cần cổ như là muốn chứng minh điều gì với ta, “Sáu năm trước hắn mới biết được ta đã chết, vì muốn biết xác của ta giấu ở chỗ nào, sáu năm trước hắn lấy kiếm đâm ta, còn, còn hộc máu, nói phải san bằng Nhữ Lặc quốc để báo thù cho ta! Mỗi năm sinh nhật còn tặng hoa cho ta, người hắn yêu là ta! Ta là Ô Hô Lặc!”

Những lời mâu thuẫn đến cực điểm mà nàng nói, cuối cùng lại biến thành những tiếng gào thét sắc nhọn nhưng lại mang theo chút thấu tỏ đến đau lòng.

Ta khép mắt lại, thở dài.

Trong ký ức của ta, vị Thánh Nữ tỷ tỷ này luôn luôn kiêu ngạo, tự cao tự đại không ai bì nổi. Địa vị tôn quý, được cả đất nước tôn thờ, quen với việc muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thế mà lúc này lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

Hèn mọn, giống như cỏ dại.

Thật là đáng buồn.

Từng mảnh vỡ trên khuôn mặt hoá thành khói đen, từng chút lại từng chút một sụp đổ, Ô Ni Cát Nhã hãy còn nỉ non bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Tô Tử Hạo: “Đúng vậy, hắn là của ta, hắn là của ta! Ai cũng không thể cướp hắn khỏi ta!”

Lời còn chưa dứt, luồng âm khí đang tan biến quanh nàng bỗng chốc tụ lại. Như một cú liều mạng cuối cùng, nàng xòe bàn tay, năm ngón tay sắc như móng vuốt, lao thẳng về phía Tô Tử Hạo.

Ta quay người, gần như là theo bản năng không chút do dự chắn trước người hắn. Căn bản không hề do dự bất kì giây phút nào, như là phản ứng trong nháy mắt. Khi móng tay sắc nhọn xuyên qua lồng ngực ta, ta lại chẳng hề cảm thấy đau đớn. Từ cơ thể ta, những mảnh sáng dịu dàng tỏa ra, hòa vào màn khói đen đang tan biến của nàng rồi dần dần tiêu tán.

Vầng sáng ấm áp bao trùm lấy ta. Trong giây phút mơ hồ, ta như quay về ngày hôm đó.

Ngày ấy trời trong nắng ấm, gió nhẹ thoảng qua.

Ta ăn miếng bánh hoa đào mà hắn làm, cười đến rạng rỡ, chân thành khen ngợi: "Ngon quá! Điểm tâm của Đại Lương các người đều ngon thế này sao?"

Thiếu niên ấy mỉm cười dịu dàng, tay ôm bó hoa, ánh mắt như chứa cả ngàn vì sao, lấp lánh mà sâu thẳm. Hắn chăm chú nhìn ta: "Đúng vậy. Sinh nhật năm nay của nàng có phần đơn sơ, nhưng từ nửa đời về sau, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều điểm tâm thế này cho mỗi lần sinh nhật của nàng."

Hắn khẽ lắc bó hoa trong tay, cười tinh nghịch: "Còn cả hoa nữa, nhất định không thể thiếu được."

Ta chống cằm, chăm chú nhìn hắn: "Đừng đùa. Chúng ta khác quốc gia, làm sao chàng có thể ở bên ta vào ngày sinh nhật mỗi năm được chứ?"

Hắn cười lớn, nhưng đôi mắt lại tràn đầy nghiêm túc: "Ta sẽ cưới nàng. Chỉ cần nàng đồng ý làm thê tử của ta."

Lời nói của hắn khiến ta ngây ngẩn cả người.

Hắn nắm lấy tay ta, giọng nói ấm áp: "Nàng không thích tên huý của mình, lại tạm chưa có phong hào. Nhưng ta đã nghĩ đến một phong hào rất phù hợp với nàng."

Hắn chớp mắt, "Chữ An cũng được, mãi mãi bình an. Gọi là Nguyên An, Nguyên An công chúa có được không?"

Ta đỏ mặt, rút tay lại, quay mặt đi, giả vờ tức giận: "Chàng thì có thể quyết định ý của phụ vương ta sao?"

Hắn nở nụ cười dịu dàng, cúi xuống hôn lên trán ta, như thể đã hạ quyết tâm: "Tin tưởng ta."

"Được thôi. Vậy, vậy theo tục lệ Đại Lương của chàng, phải có thập lý hồng trang, đội mũ phượng khăn hỷ, thiếu thứ gì cũng không được đâu!" Cuối cùng ta không nhịn được mà nở nụ cười.

"Được." Hắn trân trọng nắm tay ta, như thể đang giữ lấy thứ bảo vật quý giá nhất trên đời.

Ánh sáng mờ nhạt dần tan biến, những mảnh ký ức trở thành những bóng hình mơ hồ, rời rạc.

Cuối cùng, cả ta và hắn đều đã nuốt lời, phải không?

Kết thúc.

“Ê ê ê! Lão đại quỷ, sao ngài còn giành rượu với ta?”

Ta chống nạnh, vẻ mặt vô cùng không hài lòng nhìn về phía Mạnh Bà đang tựa lưng ở trên cầu, tay ôm một chung rượu.

Mạnh Bà kiễng chân, dùng một tay tựa về phía sau, cười cười nhìn ta: “Thất Thất, khách đến rồi.”

Ta quay đầu lại, phát hiện những linh hồn đang xếp hàng chờ uống canh Mạnh Bà để đi đầu thai đã tụ tập t một hàng dài, mắt nhìn chằm chằm vào hai chúng ta đang đùa nghịch.

“Ngài, ài…” Ta nhìn bà ấy với vẻ mặt hết sức bất lực. Nhưng vì có quá nhiều linh hồn đứng đợi đã từ lâu, ta chỉ có thể thở dài nhận mệnh mà bắt đầu múc canh.

Đừng thấy ta thao tác thuần thục, nhưng ta không phải là quỷ sai mà chỉ là một con tiểu quỷ bình thường mà thôi. Nghe nói năm đó ta đã trải qua cuộc hỗn loạn của các oán linh, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán. Nếu không có Phạm đại ca đến kịp thời thì có lẽ ta đã biến thành cát bụi.

Nhưng việc này vẫn để lại hậu di chứng, bởi vì linh hồn suýt chút tan vỡ và bị thiếu hụt nghiêm trọng, ta không những quên sạch mọi chuyện trong quá khứ mà còn mãi mãi mất đi cơ hội đầu thai, đành phải ở lại cõi âm này. Do Mạnh Bà có vẻ thân thiết với ta, ta đành làm trợ thủ cho bà ấy, phân phát canh Mạnh Bà ở cầu Nại Hà để giúp người đầu thai.

Nếu nói không thể đầu thai, ta cũng không cảm thấy tiếc nuối.

Không hiểu sao, ta luôn cảm thấy nhân gian rất khổ sở, ở dưới này cùng các quỷ sai ngày ngày đùa giỡn, chẳng bận tâm phiền muộn gì, thực ra cũng vui vẻ lắm rồi.

Sau nửa giờ múc canh, cuối cùng ta cũng tiễn được một lượt linh hồn rời đi. Ta ngồi phịch xuống bên cạnh cầu, lúc này lại trông thấy bóng dáng kia ở phía đối diện.

Khoảng ngoài hai mươi tuổi, rất trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, ta múc canh ở cầu Nại hà lâu như vậy rồi cũng ít thấy dung mạo này.

Cũng không biết hắn đã đứng đó trong bao lâu, không uống canh Mạnh Bà, không đầu thai, cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ đứng lưng về phía cầu như đang chờ đợi điều gì.

Ta khẽ kêu lên: “Ta nghe Lục Phán nói, dù thân hắn mang nợ máu nhưng thống nhất thiên hạ, giúp cho bá tánh thoát khỏi chiến loạn ly tán, chịu bao gian khổ, công đức vô lượng, đáng được đầu thai ở một nơi tốt. Nhưng nếu cứ kéo dài ở nơi đây, chỉ có công đức bị hao mòn. Để làm gì?”

Mạnh Bà liếc mắt qua: “Nghe nói hắn đang chờ một nữ tử.”

“Chờ ai? Được một người như thế chờ đợi, hẳn là nữ tử ấy phải hạnh phúc lắm có đúng không?” Ta tò mò hỏi.

Mạnh Bà cúi đầu nhìn ta, động tác dừng lại, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại quay đầu đi uống một ngụm rượu: “Ai biết được.”

“Có một con quỷ ngày ngày chờ đợi ở đây, nếu để lão Diêm Vương biết được sẽ lại lải nhải,” Bà ấy đưa cho ta một chén canh, “Đi đi, mang cho hắn một chén.”

“A, sao ngài không đi đi?”

“Bảo ngươi đi thì đi đi.” Bà ấy đẩy ta một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Ta không thể phản bác, đành lảo đảo bước đến phía sau nam tử, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Vị… công tử này?”

Công tử ngoái đầu nhìn lại, trông thấy ta thì hơi ngẩn người một chút rồi mỉm cười nhẹ nhàng, ấm áp: “Cô nương.”

“Ừm…” Ta đưa bát canh cho hắn, không biết nói gì thêm, “Đây, muốn đầu thai thì phải uống canh Mạnh Bà.”

Hắn nhẹ nhàng cười, cúi đầu nhìn ta: “Ta không muốn đầu thai.”

“Chuyện xưa đã trôi về dĩ vãng, ngươi nghĩ mà xem, nếu người mà ngươi chờ đợi đã đầu thai rồi thì sao? Có thể ở kiếp sau các người sẽ có cơ duyên gặp lại.” Ta an ủi.

Hắn hơi khựng lại, ánh mắt mang chút bi thương nhìn ta, mỉm cười chua xót: “Có lẽ vậy.”

Thấy hắn lịch sự có lễ nghĩa như vậy, ta không khỏi cởi mở mà nói nhiều hơn: “Vậy nên ngươi chờ người đó là để nói điều gì với nàng sao?”

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, như thể nhìn không đủ.

Ta thấy hắn thật thú vị, không đi, không có lời muốn nói với người ấy, lại ở đây kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc là để làm gì?

Khi ta đang muốn nói điều gì đó, một cơn gió đột ngột nổi lên, hoa bỉ ngạn dọc theo ven bờ Vong Xuyên dao động theo gió, mang theo mùi hương thoang thoảng, lan tỏa khắp bốn phía. Ta nâng tay áo lên che những cánh hoa bay theo gió tản mạn khắp nơi, nheo mắt lại.

Hắn đứng giữa làn gió mát, giơ tay đón lấy một cánh hoa, từng mảnh sáng tối đan xen, hắn cúi đầu rũ mắt, nhẹ nhàng vén tóc mai của ta: “Làm sao ta lại không có lời muốn nói với nàng ấy được.”

“Ta muốn nói, ta tới rồi.”

“Chỉ vậy thôi.”

Bình Luận (0)
Comment