Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 121

Tần Vãn Thư xa lạ như vậy khiến trong lòng Tả Khinh Hoan rất buồn, rõ ràng có thật nhiều lời nghĩ tâm sự với nàng, lúc này ngược lại một câu cũng không nên lời. Tả Khinh Hoan chỉ nắm chặt tay Tần Vãn Thư không buông, đồng thời nhìn thẳng vào mắt nàng, giống như có thể từ trong ánh mắt đó sẽ tìm được một tia quan tâm dành cho mình.

Tần Vãn Thư không trốn tránh ánh mắt thăm dò của Tả Khinh Hoan, ngược lại rất trấn định mặc cho nàng ngắm nghía tìm tòi.

Tả Khinh Hoan thấy cặp mắt không gợn sóng của Tần Vãn Thư. Nàng nhìn không rõ nội tâm của đối phương, điều này khiến Tả Khinh Hoan có chút hoang mang. Trong lòng nàng vẫn luôn sợ hãi, sợ ba năm sau Tần Vãn Thư không còn yêu mình. Kỳ thực với Tần Vãn Thư mà nói, nàng không nắm chắc cái gì.

Từ bãi đỗ xe lái xe ra, Tần Vũ lập tức thấy tình cảnh lúc này; Tả Khinh Hoan cầm chặt tay muội muội không buông, giữa hai người có bầu không khí vi diệu đang chuyển động, giống như đang giằng co. Tần Vũ mở cửa xe, bước tới.

Tả Khinh Hoan thấy Tần Vũ, mới lặng lẽ buông tay, đồng thời thu hồi dáng vẻ bất lực mềm yếu trước mặt Tần Vãn Thư. Nàng chỉ biết đối Tần Vãn Thư tỏ ra yếu đuối nhu nhược, mà ở trước mặt người của Tần gia phải nhất định mạnh mẽ.

Hành động này tuy nhỏ, nhưng tỏ rõ thức thời đại thế, dù sao bất luận chuyện gì đều phải phân rõ trường hợp, Tần Vãn Thư cảm giác Tả Khinh Hoan thực sự trưởng thành. Tả Khinh Hoan có thể mặc kệ ở trước mặt nàng tùy hứng, nhưng đối mặt với những người khác lại không thể.

“Sau ba năm, cô quả nhiên trở về.” Tần Vũ mỉm cười nói với Tả Khinh Hoan, cảm thấy bội phục nghị lực ba năm không thoái chí còn có xu hướng gia tăng của cô gái trẻ này. Tần Vũ nghĩ tuy gia gia đưa ra ba năm thử thách có chút tàn nhẫn, để Vãn Thư đợi ba năm, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, đối với tương lai của Tần Vãn Thư hay Tả Khinh Hoan đều là vô cùng hữu ích.

“Đúng vậy, ba năm rồi, tôi rốt cuộc có thể quay về.” Tả Khinh Hoan thản nhiên trả lời, dùng hai chữ “rốt cuộc” để nói cho Tần Vãn Thư biết bản thân mình thủy chung luôn nghĩ trở về, còn có không có ngày nào mình không nhớ đến nàng.

So với sự thấp thỏm bất an trước đây, thái độ bất ti bất hàng (không siểm nịnh cũng không kiêu ngạo) của Tả Khinh Hoan hiện tại khiến Tần Vũ tán thưởng không ngừng. Bất luận giữa nàng và Vãn Thư còn tồn tại chênh lệch hay không, ít nhất tâm lý và khí thế không thể thấp kém quá nhiều. Điều đó chứng tỏ ba năm nay nàng củng cố nội tâm không ít, không có nội tâm phong phú làm chỗ dựa là không thể. Tả Khinh Hoan bây giờ có thể khiến mình yên tâm so với năm đó rất nhiều.

Đối với sự trở về của Tả Khinh Hoan, trong lòng Tần Vãn Thư kỳ thực rất vui sướng, nhưng mà nàng phải nghiêm phạt Tả Khinh Hoan lúc đó dễ dàng rời đi. Nàng phải để cho Tả Khinh Hoan ý thức được, ly khai sẽ không được tha thứ một cách đơn giản, như vậy lần sau Tả Khinh Hoan sẽ không dám khinh suất bỏ đi, bởi vì Tần Vãn Thư biết bản thân tuyệt đối không có nhẫn nại đợi Tả Khinh Hoan thêm ba năm nữa.

“Ca ca, anh lên xe trước, em nói với nàng hai câu.” Tần Vũ thức thời quay về xe, lưu lại Tần Vãn Thư và Tả Khinh Hoan đứng đó.

“Vào thời điểm hái hoa thích hợp bị bỏ lỡ, lúc hoa nở rộ rực rỡ, chúng ta cũng không thể ở bên cạnh đối phương. Chuyện này vi phạm ước nguyện lựa chọn cùng một chỗ với ngươi ban đầu của ta. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.” Tần Vãn Thư lạnh lùng nói, nàng để ý thời điểm đẹp nhất khi Tả Khinh Hoan trưởng thành và lột xác bản thân mình không thể làm bạn bên cạnh. Cảm giác mất mát khó tả này, Tả Khinh Hoan không thể hiểu được.

“Tuy bỏ qua lần nở hoa này, nhưng ta sẽ dùng thời gian còn lại tiếp tục đợi lần sau, tương lai tuyệt đối không lỡ mất cơ hội.” Ba năm mất đi không cách nào tìm về, nhưng còn lại ba năm, ba mươi năm, ta sẽ làm bạn bên cạnh ngươi.

Tần Vãn Thư nghe xong khẽ cười, nàng chậm rãi tới gần Tả Khinh Hoan. Ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người Tần Vãn Thư, trái tim Tả Khinh Hoan không khỏi đập nhanh, cảm giác ngón tay Tần Vãn Thư mang theo dòng điện lướt qua hai má mình. Nàng hoàn toàn mờ mịt, lý trí còn sót lại không thể kịp thời phân tích ý đồ phía sau hành động bất ngờ này.

“Tả Khinh Hoan, ngươi muốn đi thì đi, nghĩ trở về thì trở về. Ngươi nghĩ trên đời này có chuyện tiện nghi như thế sao?” Tần Vãn Thư nhẹ nhang kề tai nói nhỏ với Tả Khinh Hoan. Giọng nói đó cực kỳ ôn nhu khiến Tả Khinh Hoan nghĩ mình đang nằm mơ.

Không đợi Tả Khinh Hoan phục hồi tinh thần từ ôn nhu hương bất ngờ hiện ra, Tần Vãn Thư đã lùi lại cách xa Tả Khinh Hoan, xoay người đi đến xe của Tần Vũ. Tả Khinh Hoan như có điều suy nghĩ nhìn về chiếc xe biến mất trong mắt mình, suy nghĩ một lúc sau, Tả Khinh Hoan mới cẩn thận hiểu ra thông tin ẩn giấu sau hành động và lời nói của Tần Vãn Thư. Nàng không phải không còn yêu mình, chỉ là không dự định tha thứ một cách đơn giản như vậy. Tả Khinh Hoan sờ lên hai má vừa được Tần Vãn Thư khẽ vuốt qua, cảm giác một chút độ ấm vẫn còn lưu lại trên mặt, trong lòng nổi lên suy tư như thế nào mới có thể khiến Tần Vãn Thư tha thứ cho mình, phải trở về lập kế hoạch cẩn thận mới được.

“Đêm nay hai người cửu biệt trọng phùng (lâu ngày gặp lại), hẳn là có rất nhiều lời muốn tâm sự mới đúng chứ.” Tần Vũ vừa cười vừa nói, hắn ngồi trên xe nhưng lại thấy rõ ràng, Vãn Thư thân mật dựa vào Tả Khinh Hoan, bộ dáng thân thiết ở bên tai nàng bí mật thì thầm. Chỉ cần một màn này, Tần Vũ có thể xác định Vãn Thư vẫn còn yêu Tả Khinh Hoan, muội muội nhà mình làm sao từng thân cận người khác như thế.

“Không cần phải nói hết toàn bộ trong một lần, sau này còn nhiều thời gian để nói.” Tần Vãn Thư nhìn về phía trước thản nhiên nói, ca ca không lý giải tâm tư của phụ nữ.

“Cũng đúng, tế thủy mới có thể trường lưu, không biết gia gia có thỏa mãn với Tả Khinh Hoan của hiện tại chưa. Nhưng Tả Khinh Hoan xác thực so với ba năm trước đây thành thục rất nhiều, không còn đơn bạc mảnh mai khiến ca ca đều phải lo lắng đem em giao cho nàng.” Có thể Tần Vãn Thư cần nhất không phải được chiếu cố và bảo hộ, mà là một người có thể làm bạn với nàng. Nhưng thân là ca ca, Tần Vũ hy vọng người đó có thể chiếu cố muội muội mình thật tốt. Mặc dù muội muội đã đủ cường đại rồi, thế nhưng vô luận nàng cường đại đến đâu, nàng chỉ là muội muội của mình, là một nữ nhân, cần được người bảo hộ và chăm sóc.

“Tỷ tỷ, chị về rồi.” Thanh Diệp thấy Tả Khinh Hoan trở về, liền đứng dậy cầm dép đưa tới trước mặt Tả Khinh Hoan. Thanh Diệp trong khung là một nữ nhân truyền thống Nhật Bản, kỳ thực Thanh Diệp phục vụ như vậy bình thường khiến Tả Khinh Hoan cảm thấy xấu hổ. Mình rõ ràng lớn hơn nàng bốn tuổi, ngược lại là được nàng săn sóc, có cảm giác thụ chi hữu quý (xấu hổ nhận).

“Cám ơn.” Tả Khinh Hoan đưa Thanh Diệp về nhà. Ở Nhật, Thanh Diệp chăm sóc nàng rất cẩn thận, cho nên đến Trung Quốc, Tả Khinh Hoan mời nàng về nhà. Tuy nơi của mình là phòng ở dành cho một người, có chút không tiện, nhưng để Thanh Diệp mướn khách sạn, chuyện không có tình người như vậy Tả Khinh Hoan không làm được, không thể làm gì khác hơn ủy khuất Thanh Diệp cùng mình ở chung trong căn nhà nhỏ này. Tả Khinh Hoan dự định thời gian tới mua một căn lớn hơn, miễn cho tương lai có khách đến chơi không phương tiện.

“À, Tiêu di khi nào sẽ về?” Tả Khinh Hoan nhìn thấy một sấp ảnh của Tiêu di được xếp ngăn nắp cẩn thận ở trên bàn. Nàng đoán là do Tiêu Viễn Đạo đưa cho Thanh Diệp.

“Tiêu tỷ tỷ nói, mẫu thân chắc là cuối tuần mới có thể từ Thái Lan trở về.” Thanh Diệp mỉm cười nói, nghĩ đến cuối tuần này có thể nhìn thấy mẫu thân, trong lòng Thanh Diệp rất vui vẻ.

Tả Khinh Hoan cảm thụ được tâm tình hưng phấn của Thanh Diệp, nên cũng hài lòng cho nàng.

“Vậy rất nhanh là có thể gặp lại Tiêu di.” Tả Khinh Hoan cầm hình của Tiêu Khởi Nam lên xem. Kỳ thực Thanh Diệp lớn lên không giống Tiêu di nhiều lắm, có chút lạ là Tiêu Viễn Đạo mặc dù không có quan hệ máu mủ lại so với Thanh Diệp cô con gái ruột này càng giống Tiêu di.

“Khi còn bé nhớ đến mẫu thân, em chỉ nhớ rõ giọng nói của bà. Tướng mạo bà ra sao em hoàn toàn không nhớ được, rốt cuộc em luôn tự trách như thế nào có thể không nhớ nổi hình dáng của mẹ mình đâu?” Hôm nay thấy ảnh chụp của mẫu thân, mới phát hiện thì ra mẫu thân mỹ lệ như vậy.

“Em khi đó còn quá nhỏ, nhớ không rõ cũng là chuyện bình thường.” Tả Khinh Hoan thoải mái nói. Thanh Diệp rất yêu mẹ nàng, chí ít Thanh Diệp chưa từng trách bà.

“Tỷ tỷ thì sao, đã cùng Tần tỷ tỷ nói rõ chưa?” Thanh Diệp vừa chuyển trọng tâm câu chuyện, đẩy trọng tâm đến trên người Tả Khinh Hoan và Tần Vãn Thư.

“Ừ, có nói một chút.” Tả Khinh Hoan nhắc tới Tần Vãn Thư, biểu tình đặc biệt trở nên dịu dàng.

“Nàng còn giận tỷ tỷ không?” Thanh Diệp quan tâm hỏi.

“Nàng giận ta cũng đúng.” Tức giận chứng minh còn để ý, có bao nhiêu giận dỗi chứng tỏ nàng có nhiều để ý chuyện mình bỏ đi. Tả Khinh Hoan hiển nhiên tìm một lý do đúng lý hợp tình để giải thích cho việc Tần Vãn Thư giận nàng.

Thanh Diệp có chút lo lắng nhìn Tả Khinh Hoan, trong lòng sốt ruột thay cho nàng. Nàng biết tỷ tỷ yêu Tần Vãn Thư nhiều như thế nào, nàng hy vọng nữ nhân đó có thể hiểu rõ việc tỷ tỷ ly khai là bất đắc dĩ vì bị ép buộc. Nhưng là nàng không có lập trường đi nói những lời này với Tần Vãn Thư, nên chỉ có thể lo lắng suông.

“Em không cần lo lắng cho tụi chị, chị và nàng sẽ hòa thuận như lúc đầu thôi.” Thanh Diệp thoạt nhìn còn sốt ruột hơn mình. Nàng thực là nữ hài thiện lương, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.

“Tỷ tỷ, đầm dạ hội của chị còn chưa cởi ra, chị không cảm thấy khó chịu sao?” Thanh Diệp thấy Tả Khinh Hoan còn chưa thay đồ, tri kỷ nhắc nhở.

“Em không nói, chị thiếu chút nữa quên mất, em giúp chị cởi dây khóa được không.” Tả Khinh Hoan xoay lưng về phía Thanh Diệp, để nàng giúp mình kéo dây khóa xuống.

Thanh Diệp thấy phần lưng trơn bóng mảnh khảnh của Tả Khinh Hoan, cảm giác trong lòng có chút rối loạn, thế nhưng nàng nhanh chông nén lại. Bắc Dã Thanh Diệp, nàng chỉ là tỷ tỷ, chỉ có thể là tỷ tỷ. Thanh Diệp không ngừng nhắc nhở bản thân.

Bởi vì trong phòng chỉ có một chiếc giường, cho nên Tả Khinh Hoan rất tự nhiên để Thanh Diệp cùng mình ngủ chung.

Cùng tỷ tỷ ngủ chung trên một cái giường, khoảng cách gần như vậy, có thể tham lam hấp thu khí tức trên người tỷ tỷ, có thể nhìn tỷ tỷ gần như vậy, trong lòng Thanh Diệp có cảm giác rất thỏa mãn. Nhìn khuôn mặt say ngủ của Tả Khinh Hoan, Thanh Diệp mới dám tiết lộ tình cảm chân thật, chỉ vì nàng không muốn tỷ tỷ khó xử.

Nếu không phải những hành động ám muội của Tần Vãn Thư vào tối nay, Tả Khinh Hoan sẽ không một lần lại một lần nhộn nhạo hồi tưởng cảnh tượng thân mật khi Tần Vãn Thư tới gần, vươn tay sờ mặt mình mà bị mất ngủ. Nàng cũng không phát hiện Thanh Diệp thừa lúc mình ngủ mà nhìn chằm chằm mình. Kỳ thực Tả Khinh Hoan mơ hồ cảm giác được sự quan tâm của Thanh Diệp, nhưng lớp giấy mỏng manh này không ai dám đâm thủng. Thanh Diệp không làm, mình cũng sẽ không. Như vậy là tốt nhất, đối với Thanh Diệp hay đối với mình đều không sai.

_________________
Bình Luận (0)
Comment