Sau khi ăn xong bữa sáng, Tần Vãn Thư cùng Tả Khinh Hoan rời khách sạn trở lại nhà của Tả Khinh Hoan.
Tần Vãn Thư bước vào nhà, giống như tùy ý nhưng thật ra đang chăm chú nhìn qua một lần. Cùng ba năm trước không thay đổi gì, không giống có người ngoài từng ở qua. Thanh Diệp là một cô gái tinh tế và thể thiếp, hoàn toàn không chừa lại chút dấu vết nào. Tần Vãn Thư đối với một cô gái như Thanh Diệp càng trở nên yêu thích.
“Thanh Diệp là một cô gái tốt.” Tần Vãn Thư cảm thán từ trong nội tâm mà nói.
“Ừ.” Tả Khinh Hoan chỉ đơn giản gật đầu. Tuy trong lòng có đầy những từ ngữ ca ngợi Thanh Diệp, nhưng trước mặt người yêu đi khen người con gái khác, chuyện ngu xuẩn như vậy chắc chắn bản thân sẽ không dại gì mà làm.
“Sau này đổi căn nhà lớn hơn một chút, miễn cho có khách đến lại không có chỗ ở.” Tả Khinh Hoan tự giác nói.
“Cũng tốt.” Tuy luyến tiếc nơi này, nhưng Tần Vãn Thư nghĩ chỗ này hai người ở có điểm chật chội. Cả nàng và Tả Khinh Hoan đều cần không gian riêng.
“Chúng ta đi chợ mua đồ ăn đi. Buổi trưa làm cơm cho ngươi ăn có được không?” Tả Khinh Hoan từ sau ôm lấy thắt lưng Tần Vãn Thư, nhẹ nhàng hỏi. Chỉ cần đơn giản ôm Tần Vãn Thư như lúc này cũng khiến bản thân cảm thấy hạnh phúc.
“Ân.” Tần Vãn Thư gật đầu. Kỳ thực nàng rất nhớ Tả Khinh Hoan, cũng nhớ nhung những chuyện mà Tả Khinh Hoan làm cho mình.
“Chúng ta chỉ có hai người, có phải là mua quá nhiều hay không?” Tần Vãn Thư nhìn đống túi xách trên tay mình và Tả Khinh Hoan, lên tiếng nhắc nhở kẻ nào đó còn đang hăm hở tiếp tục công cuộc mua bán.
“Thế nhưng lâu rồi không có nấu ăn, cái gì ta cũng muốn làm.” Tả Khinh Hoan chưa từng xuống bếp trong ba năm qua. Đây là bữa cơm đầu tiên tự tay làm cho Tần Vãn Thư, tự nhiên muốn dùng tâm gấp đôi.
“Ngươi không làm cho Thanh Diệp ăn sao?” Tần Vãn Thư tùy tiện hỏi, kỳ thực nàng không hy vọng Thanh Diệp có thể chia xẻ những đặc quyền mà Tả Khinh Hoan dành cho mình.
“Không có, tay nghề của Thanh Diệp không kém cạnh gì Lý Hâm. Thật ra thỉnh thoảng em ấy cũng nấu cho ta ăn, hơn nữa ta chỉ nguyện ý làm người nấu cơm cho Tần Vãn Thư mà thôi.” Tả Khinh Hoan mặc dù khó tránh nghi ngờ dùng lời ngon tiếng ngọt. Nhưng trên thực tế, ở Nhật không có nhiều thời gian để xuống bếp, Thanh Diệp là tiểu thư, hơn nữa tài nghệ nấu nướng cực tốt, bản thân không nhất thiết phải động thủ. Với lại bản thân mình không phải đam mê ẩm thực, nếu không phải làm cho người mình yêu, Tả Khinh Hoan cũng không có hứng thú lớn như vậy.
“Thanh Diệp thực sự là một cô gái ưu tú.” Tần Vãn Thư nghĩ cùng là tiểu thư, Thanh Diệp có thể nấu nướng, mình lại không biết. Sớm biết năm đó cũng học một ít món đơn giản, bằng không lúc này sẽ không có cảm giác thấp kém hơn người ta. Tần Vãn Thư mặc dù hiếm khi tự kỷ, nhưng đụng phải hoàn cảnh xấu hổ như bây giờ, đại khái đến 33 tuổi đại tiểu thư cũng chưa từng trải qua, cảm giác thật không tốt.
“Tần Vãn Thư, hôm nay ngươi đã khen Thanh Diệp hai lần rồi đó, mà đến bây giờ cũng chưa khen ta một lời.” Tả Khinh Hoan bất mãn tố giác. Nàng thừa nhận Thanh Diệp có thể xem như là ưu tú chỉ sau Tần Vãn Thư, so với mình còn muốn xuất sắc hơn nhiều. Vì thế, cho dù nàng là muội muội, bản thân cũng cảm thấy ghen tị nha.
“Ta khen muội muội của ngươi, ngươi không phải càng vui vẻ hơn sao?” Tần Vãn Thư ngược lại không cảm nhận được Tả Khinh Hoan đang ăn dấm, rõ ràng là cố tình dời đi đề tài mới đúng.
“Người ta kém hơn Thanh Diệp sao. Thanh Diệp tốt như vậy, thật ra ta vẫn nghĩ Tần Vãn Thư mới là xuất sắc nhất, cho nên a, bản thân mới có cảm giác mất mát.” Tả Khinh Hoan nửa thật nửa giả nói. Tuy Thanh Diệp thích mình, Tần Vãn Thư cũng thích mình. Thế nhưng ai biết được Thanh Diệp quen biết Tần Vãn Thư xong, có thể di tình biệt luyến hay không. Trong mắt Tả Khinh Hoan, sức quyến rũ của Tần Vãn Thư đối với mọi người là vô pháp ngăn cản, mà Thanh Diệp vừa nhìn đã biết là một mầm non tiềm năng. Bản thân mình thấy nàng tốt không nói, nếu ngay cả Tần Vãn Thư cũng thích nàng, đến lúc đó người thê thảm nhất chính là mình. Tuy xác suất này không cao, nhưng đề phòng luôn là biện pháp đúng đắn.
“Thanh Diệp và ta có thể nói là tương tự, giống như chúng ta đều là nước. Nước và nước có thể dung hợp nhưng không tạo ra phản ứng. Thế nhưng ngươi có thể bị ta hấp dẫn, khó nói sẽ không bị nàng hấp dẫn.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói.
Bản thân xác thực có hảo cảm với Thanh Diệp, nếu không có Tần Vãn Thư, có lẽ mình sẽ bị nàng hấp dẫn, có thể sẽ không, dù sao đó là chuyện không thể xảy ra. Thế nhưng mình đã có Tần Vãn Thư, tất cả giả thiết cũng không thành lập. Nàng chỉ chung tình với một mình Tần Vãn Thư. Nàng rất rõ cảm giác của mình, nàng biết tình cảm dành cho Tần Vãn Thư và tình cảm dành cho Thanh Diệp tuyệt đối là bất đồng.
“Vậy ta đây là cái gì?” Tả Khinh Hoan đột nhiên nghiêm túc nhìn Tần Vãn Thư.
“Là lửa sẽ làm nước sôi sục.” Là ngọn lửa có thể khiến mình xôn xao, cũng có thể khiến Thanh Diệp có phản ứng tương tự.
“Sai, ta nghĩ mình là một cái lọ chứa đầy nước của ngươi. Nước khác không thể thêm vào, nhiều hơn nữa cũng chỉ tràn ra ngoài mà thôi.” Tả Khinh Hoan nghĩ ví dụ của bản thân mới thích đáng nhất.
“Thanh Diệp là muội muội không phải đã ở trong lòng ngươi sao? Ngươi dùng một cái lọ chứa ta, lại dùng một lọ khác chứa nàng.” Tần Vãn Thư cũng hiểu được mình ăn dấm kiểu này rất vô vi. Thế nhưng, bản thân lại rất lưu tâm phân lượng của Thanh Diệp trong mắt Tả Khinh Hoan. Tuy tình yêu và tình thân không có xung đột, nhưng nàng chính là muốn so đo với người kia, nhìn bộ dạng hết đường xoay xở của Tả Khinh Hoan, không hiểu sao tâm tình lại tốt hơn.
A, Tả Khinh Hoan quả nhiên chỉ hết lời trong chốc lát.Ssau đó nhanh chóng vắt hết óc tìm luận điểm phản bác.
“Vậy cũng là hai cái chai khác nhau, một cái là tình yêu, một cái là tình thân, hai cái không bị xung đột. Giống như ta không có dục vọng với nàng, thế nhưng đối diện ngươi, ta lại tràn ngập ham muốn, vừa nhìn thấy ngươi, ta đã muốn phát tình.” Tả Khinh Hoan nói xong liền ái muội nhìn Tần Vãn Thư, thấy được gương mặt xấu hổ của đối phương, tâm tình trở nên tốt hơn. Tả Khinh Hoan nghĩ câu này của mình thật tuyệt, không chỉ áp đảo người nào đó không cho nàng ăn giấm nữa, còn có thể biểu đạt cảm nhận sâu sắc nhất trong lòng, gián tiếp lộ ra ý đồ muốn giao hoan với nàng.
“Được rồi, mua xong cần phải trở về.” Tần Vãn Thư ho nhẹ một chút, chuẩn bị nói sang chuyện khác. Nàng không nghĩ cùng Tả Khinh Hoan ở trên đường thảo luận vấn đề biến chất lệch lạc này.
Đáng tiếc Tả Khinh Hoan không để Tần Vãn Thư toại nguyện. Thân thể nàng ép sát Tần Vãn Thư, đôi môi kề sát bên tai đối phương, lấy giọng điệu ái muội nhất mà nàng nghe được, thì thầm.
“Tần Vãn Thư, có nhớ hay không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta tưởng ngươi là Lý Hâm nên ôm ngươi. Khi ta biết ngươi là Tần Vãn Thư, bàn tay đang đặt trên đùi ngươi, thật lâu cũng không thể buông ra. Lúc đó ta nghĩ trên đời làm sao có được một nữ nhân đẹp đẽ như thế, quả thực giống như một nữ thần, cho nên ta muốn….” Tả Khinh Hoan nói đến phân nửa bỗng nhiên cố ý dừng lại.
Trên mặt Tần Vãn Thư lập tức đỏ ửng. Nàng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, lòng bàn tay nóng rực của Tả Khinh Hoan dán ở trên đùi mình thật lâu, khi đó bản thân đối với hành vi mạo phạm của Tả Khinh Hoan còn bực bội không ít…
“Ngươi không hiểu được lúc ta ở Nhật, không biết có bao nhiêu đêm ta làm mộng xuân cùng ngươi triền miên. Tỉnh mộng mới phát hiện, bản thân rất ướt …” Môi của Tả Khinh Hoan cách nàng càng lúc càng gần, thổi khí vào bên tai Tần Vãn Thư. Nếu không phải hai người đang ở ngoài đường, nàng nhất định sẽ ngậm lấy vành tai người kia. Người qua đường tuy thấy hai người thân mật, nhưng cũng chỉ cho là cả hai đang thì thầm cái gì đó với nhau.
Tần Vãn Thư cảm giác lỗ tai mình trở nên cực kỳ mẫn cảm, mang theo một dòng điện lưu. Nàng không nghĩ tới Tả Khinh Hoan dám ở ngoài đường nói những lời khiến người ta cảm thấy thẹn thùng, còn cố gắng khiêu khích mình. Nữ nhân này thật là khinh hoan bạc đức mà.
“Tả Khinh Hoan!” Tần Vãn Thư thấp giọng cảnh cáo Tả Khinh Hoan.
“Ân? Đồ ăn mua đủ rồi, về nhà làm cho ngươi ăn.” Chỗ thông minh của Tả Khinh Hoan là luôn biết trêu chọc Tần Vãn Thư đến một giới hạn nhất định, sau đó dừng lại đúng lúc.