Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 42

“Thân ái tiểu Hoan Hoan, bồ nhớ mình không?” Lý Hâm bước vào quán cà phê, thân thủ ôm Tả Khinh Hoan một cái thật chặt, đôi môi mọng đỏ khêu gợi không sợ chết cố hôn Tả Khinh Hoan, khiến nàng không kịp tránh. Sự nhiệt tình của Lý Hâm làm cho Tả Khinh Hoan tiêu hóa không nổi, hai người cũng không để ý quán cà phê có khách hay không.

“Mình biết bồ gần đây thực thiếu nữ nhân, nhưng không thể đói bụng ăn quàng đi!” Tả Khinh Hoan đẩy Lý Hâm ra, lập tức móc chiếc gương nhỏ nhanh chóng lau sạch dấu son môi đỏ chót của Lý Hâm.

“Không phải có câu nói chân chính huynh đệ trong lúc huynh đệ thiếu nữ nhân, đem hắn làm nữ nhân, cùng lý thuyết, chúng ta hai người quan hệ thân thiết như vậy, tỷ tỷ đang thiếu nữ nhân, ngươi ngẫu nhiên làm nữ nhân tạm thời của ta đi.” Lý Hâm khi nói chuyện còn không quên phóng điện quyến rũ Tả Khinh Hoan.

“Ngươi là ai, ta không quen ngươi.” Tả Khinh Hoan xác định trên mặt mình sạch sẽ sau cất gương vào giỏ, nàng mới không quen nữ nhân yêu nghiệt này.

“Tặng bồ.” Lý Hâm đưa cho Tả Khinh Hoan một bó hoa hồng.

Tả Khinh Hoan không vươn tay ra nhận, Lý Hâm thích tặng hoa cho nữ nhân mình còn không biết sao, nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng đưa mình một nhánh cỏ dại. Nàng nhớ rõ Lý Hâm trước kia thường xuyên tặng hoa cho Nghiêm Nhược Vấn, nhưng nữ nhân kia vừa thấy đã biết là người không có tế bào lãng mạn, sự lãng mạn của Lý Hâm thường thường bị Nghiêm Nhược Vấn xem nhẹ. Tả Khinh Hoan dám khẳng định khi Lý Hâm mua bó hồng này nghĩ đến tặng cho Nghiêm Nhược Vấn, không có cơ hội mới đến lượt kẻ thế thân là mình.

“Nàng không thích hoa hồng.” Lý Hâm mới là người thích hoa hồng, Nghiêm Nhược Vấn thích xương rồng, trước đây hoa đem tặng cho Nghiêm Nhược Vấn luôn tránh không được số mệnh bị ném vào thùng rác, duy độc chậu xương rồng kia Nghiêm Nhược Vấn vẫn để tại bàn làm việc, nó cũng chỉ là tặng phẩm kèm theo khi mua hoa mà thôi. Kỳ thật Lý Hâm trong lòng hy vọng Nghiêm Nhược Vấn tặng hoa hồng cho mình, hoa hồng là đại biểu cho tình yêu, ai cũng không biết nguyện vọng *phàm phu tục tử* của Lý Hâm, tự mình mua hoa tặng bản thân không có ý nghĩa mới chuyển cho Tả Khinh Hoan.

“Dung tục hoa hồng, lường trước Nghiêm Nhược Vấn sẽ không thích.” Là một bó lớn tổng cộng có 99 đóa hoa, Tả Khinh Hoan không giữ lại mà thân thủ tháo lớp giấy kiếng ra.

“Bồ để làm chi mở nó ra?” Lý Hâm mất hứng hỏi, vẫn là để nguyên một bó đẹp mắt hơn.

“Để bó lớn quá mức khoa trương, vừa lúc hiện nay khách hàng không nhiều, đem hoa tặng cho từng nữ khách hàng…” Tả Khinh Hoan cảm thấy mình rất biết cách tận dụng tài nguyên, một bên tự khen một bên nhanh tay hành động, nàng lập tức đem từng đóa hoa tươi đẹp mềm mại đưa cho các nữ nhân đang uống cà phê trong quán, vừa tặng vừa giải thích là món quà nhỏ do quán chuẩn bị, rất nhiều nữ khách hàng vui vẻ khi nhận được hoa.

Lường trước Tả Khinh Hoan nữ nhân nông cạn này sẽ không biết thưởng thức, Lý Hâm trong lòng vạn phần khinh bỉ nàng, nhờ nhìn đến một ít nữ khách hàng đối với việc nhận hoa hồng mà trở nên cao hứng, trong lòng của Lý Hâm mới thư sướng thoải mái, nàng biết là còn có nhiều nữ nhân giống mình thích thưởng thức sự xinh đẹp của hoa hồng.

“Nói, lần trước gọi điện thoại cho bồ, vì sao là Tần Vãn Thư nghe, hai người *qua đêm* rồi sao?” Lý Hâm hỏi Tả Khinh Hoan khi nàng đã hoàn thành nhiệm vụ tặng hoa, nàng vô cùng tò mò gian ~ tình của Tả Khinh Hoan và Tần Vãn Thư.

“Chúng ta thực trong sáng, chỉ có quan hệ hữu nghĩ trên tinh thần.” Tả Khinh Hoan thản nhiên nói.

“Phốc…” Lý Hâm may mắn mình không có uống cà phê, bằng không khẳng định phun ra hết.

“Các ngươi thực thuần khiết, thượng đế sẽ cười đến rụng răng nha.” Đều cùng nhau ăn điểm tâm, khẳng định là Tần Vãn Thư ngủ lại đêm trước, một đêm không phát sinh cái gì, đánh chết Lý Hâm cũng không tin.

“Mình đã muốn ăn chay vài tháng, cũng nghĩ đổi sang ăn mặn, nhưng bồ cảm thấy Tần Vãn Thư là người thích món mặn sao?” Tả Khinh Hoan thở dài, ai làm cho mình đụng phải người theo chủ nghĩa ăn chay đâu?

“Bồ quả thật là đáng xin lỗi Đảng, xin lỗi quốc gia, đặc biệt xin lỗi người xem là mình!” Lý Hâm vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tả Khinh Hoan, nguyên tưởng rằng nàng câu được *phụ nữ nhà lành*, ai ngờ Tả Khinh Hoan theo Tần Vãn Thư hoàn lương.

“Lý đại thầy thuốc, bồ hiện tại rốt cuộc là một bác sỹ, có điểm tu dưỡng được không, đừng theo mình cả ngày chỉ nói đến những chuyện không dinh dưỡng này.” Tả Khinh Hoan nghiêm trang giáo dục nữ nhân nào đó có tư tưởng xấu xa, kiêu ngạo vì bản thân mình làm người đứng đắn thật lâu.

“Muốn kết hợp giữa chơi và làm a, mình trận này đều nhanh mệt thở không nổi, khó có thời điểm ghé quán thả lỏng một chút.” Mỗi ngày đều bị kín lịch, một ngày muốn quan sát vài ca phẫu thuật, cả ngày đều nhìn đến những ca mổ bụng mổ ruột, không mệt chết cũng ghê tởm chết, rời phòng giải phẫu còn phải nhồi nhét thêm y học tri thức mới nhất. Lý Hâm đều cảm thấy mau biến thành siêu nhân, cũng may mình rốt cuộc không phải người bình thường, ở trong thời gian ngắn nhất có thể khôi phục kỹ thuật phẫu thuật như trước.

Nghe Lý Hâm nói như vậy, Tả Khinh Hoan nhìn kỹ Lý Hâm mới phát hiện nàng quả thật gầy không ít, bất quá cơ hồ so với trước càng tản mát ra thành thục khí chất, quả nhiên nữ nhân có sự nghiệp sẽ trở nên bất đồng.

“Gầy hơn, so với trước hấp dẫn hơn.” Tả Khinh Hoan không keo kiệt khen ngợi nàng.

“Mình vẫn đều xinh đẹp được không!” Lý Hâm trợn mắt nhìn Tả Khinh Hoan, nàng ngược lại thấy mình càng ngày càng héo hon.

——— ——————–

Bởi vì hạng mục hợp tác lần này khá lớn, mỗi hai tuần đều phải tổ chức một buổi hội nghị thường kỳ.

“Nghiêm tổng, cô cảm thấy thế nào?” Tần Vãn Thư hỏi ý kiến của Nghiêm Nhược Vấn, phải gia tăng lượng lớn dự trù tài chính, số tiền này không phải nhỏ.

Lúc này một trợ lý khác của Nghiêm Nhược Vấn tiến vào, kề bên tai nàng nói nhỏ gì đó, Nghiêm Nhược Vấn sắc mặt đại biến.

“Thật xin lỗi, mọi người tiếp tục, tôi muốn đi trước.” Nghiêm Nhược Vấn vội vội vàng vàng nói xong liền đi, tiếng giày cao gót dồn dập ly khai phòng họp.

“Nghiêm Nhược Vấn là một trong những người phụ trách hạng mục đều đi rồi, tan họp đi.” Thi Vân Dạng không cao hứng lắm, hội nghị quan trọng như vậy, Nghiêm Nhược Vấn phụ trách một phần, không ở, họp tiếp cũng vô ích, hôm nay xem ra là không công bận rộn.

“Sao lại thế này?” Tần Vãn Thư hỏi trợ lý còn lại của Nghiêm Nhược Vấn.

“Nghiêm tổng chưa bao giờ như vậy, nàng đối công tác rất nghiêm túc, có thể là Tiền tiên sinh thân thể…” Trợ lý tranh thủ thay thủ trưởng của mình giải thích.

Tiền Thiếu Văn thân thể không tốt là chuyện mọi người đều biết, lần này có lẽ không nhẹ, bằng không Nghiêm Nhược Vấn cũng sẽ không ly khai hội nghị trọng yếu như vậy.

“Tan họp đi.” Đại khái Nghiêm Nhược Vấn sẽ không nhanh như vậy trở về, Tần Vãn Thư tuyên bố tan họp.

“Tiền Thiếu Văn là cái ấm sắc thuốc, khó trách Nghiêm Nhược Vấn cùng Lý Hâm cặp kè, bằng không thật muốn làm quả phụ sống.” Thi Vân Dạng châm chọc nói.

“Mỗi người đều có khó xử của bản thân, chúng ta không phải họ, cũng nên đặt mình vào hoàn cảnh của họ để cảm thông.” Tần Vãn Thư cảm thấy Nghiêm Nhược Vấn đối với Tiền Thiếu Văn rất tốt, vì hắn chống đỡ cả một tập đoàn Tiền thị to lớn như vậy, cũng không có tư tâm bên trong, điểm ấy thôi cũng khiến Tần Vãn Thư bội phục.

“Muốn hay không đến chỗ tiểu tình nhân của ngươi uống ly cà phê?” Thi Vân Dạng nói sang chuyện khác, khó được có dịp đến Tần thị, tự nhiên là muốn đến quán cà phê nhìn xem Tả Khinh Hoan vị kia có cái gì ba đầu sáu tay, có thể đem đại tiểu thư cấp câu đi.

“Không được, ta trong tay còn có chút chuyện cần xử lý.” Tần Vãn Thư một chút cũng không muốn cho Thi Vân Dạng đi theo quấy rầy, nàng chờ trận này bận rộn xong mới một mình hẹn Tả Khinh Hoan.

Thi Vân Dạng có chút thất vọng, bất quá nàng lập tức lại có phương án khác, khi nào cũng kêu Hàn Sĩ Bân, lão công, lão bà còn có tiểu tình phụ trước đây của lão công kiêm tiểu tình phụ hiện tại của lão bà. Cảnh tượng kia nhất định thú vị, nghĩ đến Thi Vân Dạng liền cảm thấy phấn khởi, càng nghĩ càng thấy khả thi, nhưng không thể để Tần Vãn Thư phát hiện, bằng không nàng sẽ sinh khí. Tần Vãn Thư phát hỏa, hậu quả hội thực nghiêm trọng, cho nên tốt nhất chuẩn bị một cái cơ hội tình cờ không hẹn mà gặp. Thi Vân Dạng ngươi ăn gì mà có thể biến não thành thông minh như vậy, Thi đại tiểu thư vừa nghĩ vừa âm thầm bội phục bản thân.(bệnh tự kỷ của Thi tỷ không thua gì Tả tỷ… có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân)

——— ———————

Bệnh tim của Tiền Thiếu Văn phát tác, lúc này đang ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện tốt nhất thành phố, Nghiêm Nhược Vấn nhận được tin sau lập tức đuổi tới bệnh viện. Sắc mặt của nàng tái nhợt, không biết trượng phu của mình có thể sống bao lâu, nàng thực sợ hãi nam nhân kia ngày nào đó vào bệnh viện không còn ra được nữa, Tiền Thiếu Văn không đơn giản chỉ là trượng phu của nàng, mà còn là thân nhân duy nhất trên đời này.

Nghiêm Nhược Vấn ở cửa phòng cấp cứu vừa chờ vừa chắp tay lên ngực cầu nguyện, Tiền Thiếu Văn không thể có việc gì, trời cao nhất định phù hộ vì hắn là người tốt, vì hắn là thân nhân duy nhất của mình.

Ngay tại Nghiêm Nhược Vấn vạn phần lo âu bất an thời điểm, đèn của phòng giải phẫu tắt đi, cửa bên trong mở ra.

Bác sỹ chủ trì bước ra, thực rõ ràng là một vị nữ bác sỹ còn trẻ, nàng trẻ đến mức khiến người ta lo lắng.

Đến khi bác sỹ chủ trì tháo khẩu trang xuống, Nghiêm Nhược Vấn ngây ngẩn cả người, thì ra là Lý Hâm, đương nhiên lúc này nàng không dám tin người này là Lý Hâm, hẳn là một nữ nhân có bộ dạng giống Lý Hâm mà thôi.

Lý Hâm cũng thực bất ngờ, mình mới cầm dao lại không lâu lập tức đụng phải Tiền Thiếu Văn, hơn nữa nhìn Nghiêm Nhược Vấn sửng sốt biểu tình xem mình, nàng hơi hơi giơ lên khóe miệng, bàn tay của vận mệnh thật thú vị.

_________________
Bình Luận (0)
Comment