“Tần Vãn Thư, ta có thể sao?” ánh mắt của Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư tỏa sáng nghi ngờ hỏi lại.
Vừa rồi tại sao không thấy Tả Khinh Hoan trưng cầu ý kiến, đến bây giờ nàng mới tượng trưng hỏi thử, tuyệt đối là cố ý muốn bức bách mình trả lời đồng ý, tính tình của nữ nhân này một chút cũng không an phận.
“Vậy chúng ta đi ngủ đi.” Tần Vãn Thư hời hợt nói, việc này rõ ràng là Tả Khinh Hoan so với mình có hứng thú hơn.
“Chúng ta nên tiếp tục thì hơn.” Tả Khinh Hoan như thế nào có khả năng buông tha cơ hội ngàn năm một thuở đâu, tuy thực hy vọng Tần Vãn Thư mở miệng yêu cầu mình muốn nàng chẳng qua Tần đại tiểu thư là người cấm dục, so với người khác rụt rè, cho nên bản thân hy vọng hay là muốn chờ trước công hạ đại tiểu thư về sau mới nói, không phải có câu nói ‘thực tủy tri vị’ (lần đầu tiên nếm thử thì cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó thành thói quen, cứ muốn tiếp tục, không ngừng), nhất định phải để cho Tần Vãn Thư yêu thích tư vị này trước.
Môi của Tả Khinh Hoan theo cần cổ Tần Vãn Thư chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng hôn lên cặp xương đòn của Tần Vãn Thư, môi của nàng đi đến đâu làm cho Tần Vãn Thư mang đến cảm giác âm ỉ khó nhịn đến đó, Tần Vãn Thư không khỏi vặn vẹo thân thể hòng thoát khỏi cảm giác này, nhưng không quy luật vặn vẹo lại ma sát cơ thể của cả hai, chẳng những không thoát khỏi cảm giác nóng bức này, thậm chí ngay cả thân thể Tả Khinh Hoan đều bị khiêu khích đến phát hỏa.
“Đem ngươi giao cho ta, để ta yêu ngươi.” Tả Khinh Hoan ngẩng đầu đối Tần Vãn Thư thâm tình nói, Tần Vãn Thư giờ phút này như một xử nữ mang theo ngượng ngùng và bất an, cùng với ngày thường bình tĩnh ưu nhã như hai người khác nhau, thể hiện được một loại phong tình khác, nhưng điều này còn chưa đủ, Tả Khinh Hoan nghĩ khơi gợi lên ngọn lửa mãnh liệt đang được che đậy ở dưới băng sơn, nàng muốn đem đến khoái cảm cực hạn cho Tần Vãn Thư, càng muốn xem đến bộ dáng nở rộ của Tần Vãn Thư.
Tả Khinh Hoan nhẹ tay vuốt ve cặp song nhũ thẳng đứng của Tần Vãn Thư, hình thái hoàn mỹ kia, ngay cả Tả Khinh Hoan là nữ nhân đều cảm thấy không bằng, vưu vật này bây giờ thuộc về mình, nghĩ đến Tả Khinh Hoan liền khẩn cấp muốn thờ cúng và nhấm nháp chúng nó, đầu của Tả Khinh Hoan vùi vào ngực Tần Vãn Thư, chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát hai khỏa đầy đặn, mềm mại mang theo mùi thơm nhàn nhạt, tỏa ra tràn ngập dụ hoặc, môi Tả Khinh Hoan ngậm một hạt hồng đậu, nhẹ nhàng cắn, liếm ~ lộng, tay phải cũng không rảnh đưa lên xoa nắn một bên còn lại, vuốt ve, nhu niết, rất nhanh, Tả Khinh Hoan cảm giác khỏa bên đó do mình trêu chọc mà trở nên cứng rắn.
Cảm giác hỗn tạp giữa ngượng ngùng và khoái cảm xa lạ này khiến Tần Vãn Thư không biết làm sao, bản năng ôm cổ Tả Khinh Hoan, tựa như người chết đuối tìm được một khúc gỗ cứu mạng, hơn nữa nàng cực lực khắc chế thanh âm sẽ làm cho bản thân thẹn thùng đang muốn tràn ra.
Tả Khinh Hoan nhìn ánh mắt Tần Vãn Thư không giống ngày thường còn giữ được thanh minh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nổi lên một tầng đỏ ửng khả ái, với tư thái dục khai vị khai khiến trong lòng người ta cực kỳ ngứa ngáy. Tay của Tả Khinh Hoan lặng yên không một tiếng động tiến vào động khẩu thần bí của nàng, đó là hoa viên bí mật ẩn tàng bên dưới, như có như không vuốt ve chỗ cực kỳ mẫn cảm đó.
Tần Vãn Thư cảm giác chân tâm bị dị vật xâm nhập bản năng nghĩ khép chân lại, nhưng Tả Khinh Hoan lại dùng thân thể của mình chen vào giữa hai chân nàng, thậm chí nghĩ đến việc mở rộng khoảng cách giữa hai chân ra, nhưng sợ Tần Vãn Thư thẹn thùng nên không dám quá phận làm càn.
Đầu của Tả Khinh Hoan không biết khi nào thì đã muốn chuyển qua chỗ tư mật của Tần Vãn Thư, tầm mắt nóng rực chăm chú nhìn bên trong hoa tâm hơi ướt át, hồng hồng, cực kỳ xinh đẹp, Tần Vãn Thư xấu hổ nhắm lại hai mắt, hiện tại nàng thật hy vọng Tả Khinh Hoan tốc chiến tốc thắng, sớm làm xong, sớm một chút chấm dứt cảm giác giày vò khổ sở này, nhưng Tả Khinh Hoan cố tình không giống như lúc trước vội vàng xao động, chậm rãi ở trên người Tần Vãn Thư từ từ đốt lửa, muốn quyến rũ ra đại hỏa của Tần Vãn Thư.
Tả Khinh Hoan kiên nhẫn thăm dò và tìm kiếm toàn bộ những vị trí mẫn cảm trên người nàng, do đều là nữ nhân nên Tả Khinh Hoan không khó khăn gì để tìm ra những chỗ đó, trọng điểm công kích tới những bộ vị mẫn cảm của Tần Vãn Thư, thân thể của nàng tại Tả Khinh Hoan trêu chọc tới lui bắt đầu chậm rãi hòa tan buông lỏng, tựa như ngủ say nhiều năm bị gọi tỉnh lại, làm cho Tả Khinh Hoan cực kỳ cao hứng, dịch thể ướt át ở đầu ngón tay cũng tiết ra càng lúc càng nhiều.
Tần Vãn Thư cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, lực chú ý cũng càng ngày càng khó tập trung, từng sợi dây thần kinh trên người trở nên dị thường mẫn cảm, cảm giác khó nhịn mang theo một chút hư không, cảm giác được ngón tay của Tả Khinh Hoan qua lại vuốt ve vùng tư mật mẫn cảm của mình, cảm giác này như có một dòng điện di chuyển quá nhanh đánh úp toàn thân, một dòng nước ấm theo bụng đi xuống phía dưới, Tần Vãn Thư tuy đối dục vọng của bản thân thường khô khan nguội lạnh nhưng không đại biểu nàng hoàn toàn không biết gì về nó, khi biết cơ thể của mình đã xảy ra biến hóa, mà biến hóa như vậy làm cho nàng không biết làm thế nào và sợ hãi.
“Tả… Khinh Hoan…” Tần Vãn Thư gọi tên của Tả Khinh Hoan, cảm giác thân thể càng ngày càng khó khống chế, khó chịu mà không thể được đến cảm giác giải thoát cơ hồ muốn làm cho Tần Vãn Thư nổi điên…
Tả Khinh Hoan nhìn khuôn mặt tinh xảo mê người của Tần Vãn Thư vì nhiễm thượng tình ~ dục mà ửng hồng làm cho người ta không thể rời đi tầm mắt, nữ nhân sau khi động tình luôn có vẻ càng thêm kiều mỵ dụ hoặc, Tần Vãn Thư của hiện tại liền càng thêm câu nhân tâm phách, xinh đẹp cơ hồ làm cho người ta hô hấp không thông, làm cho Tả Khinh Hoan hận không thể đem nàng biến thành một phần cơ thể của mình.
“Hiểu rõ cảm giác của mình lập tức sẽ không thấy khó chịu nữa.” Tả Khinh Hoan ngẩng đầu hôn lấy Tần Vãn Thư, nụ hôn ướt áp nóng bỏng quấn quít làm cho ngọn lửa càng cháy càng mạnh, Tả Khinh Hoan còn đang bồi hồi ở trước động khẩu đột nhiên đem ngón tay giữa sáp nhập vào, bên trong vẫn còn khép kín nhưng là xúc cảm ẩm ướt mềm mại làm cho Tả Khinh Hoan cảm thán không thôi.
Thân thể bị dị vật xâm nhập làm cho Tần Vãn Thư khẽ cương cứng, nhưng sau khi thích ứng được, càng nhiều là khoái cảm đánh úp tới, Tần Vãn Thư cảm giác được ngón tay kia ở trong cơ thể làm càn quấy phá, càng ngày càng nhiều khoái cảm làm cho Tần Vãn Thư không khỏi gắt gao nắm chặt sàng đan dưới thân, môi gắt gao cắn chặt, chỉ sợ thanh âm của mình tràn ra, từng đối dục vọng không có hứng thú Tần Vãn Thư mặc dù tại thời điểm thân thể bắt đầu nở rộ, như trước kia giống bị chuyện gì đó chế trụ không dám kêu thành tiếng. Dục khai nan khai, tựa như con bướm giãy dụa trước khi phá kén, giống như con tằm sáng sớm gắng gượng thoát khỏi vỏ sẽ giương cánh bay cao
Tả Khinh Hoan không thuận theo nàng, không muốn Tần Vãn Thư còn có ý tứ giữ kẽ, muốn nàng hô to: “Không cần đè nén bản thân, ta muốn nghe giọng của ngươi, nhất định là thanh âm tuyệt diệu nhất trên thế giới…” Tả Khinh Hoan ngậm lấy vành tai của Tần Vãn Thư tiếp tục dụ dỗ, ngón tay cái nhẹ nhàng đè lại hoa đế đã muốn cực kỳ mẫn cảm, khoái cảm kịch liệt đánh úp lại, rốt cuộc thanh âm của Tần Vãn Thư cũng tràn ra, thanh âm dễ nghe này là thuốc kích thích tốt nhất làm cho Tả Khinh Hoan càng thêm hưng phấn, Tả Khinh Hoan thậm chí cảm giác được bản thân mình khi nghe đến thanh âm của Tần Vãn Thư xong giữa hai chân cũng không ngừng trào ra mật dịch, nhưng Tả Khinh Hoan cố gắng không để ý bản thân, hiện nay nàng thầm nghĩ làm cho Tần Vãn Thư thỏa mãn, đặt Tần Vãn Thư lên khoái cảm cực hạn, tốc độ càng phát ra nhanh hơn.
Tại Tả Khinh Hoan cố gắng, thân thể Tần Vãn Thư rất nhanh đã được được khoái cảm cao nhất, lần đầu tiên cao ~ triều hung mãnh như vậy, cơ hồ làm cho thân thể của Tần Vãn Thư không thể thừa nhận, cơ thể nàng xụi lơ, thật lâu không thể khôi phục…
Tả Khinh Hoan ở thời điểm Tần Vãn Thư co rút đã biết nàng đến, nhưng không có rút ngón tay ra mà để nó lại trong động khẩu…
Tả Khinh Hoan không cần xem đã biết bản thân khẳng định cũng ướt át, không biết Tần Vãn Thư khi nào mới có thể *nằm trên* đây? Tả Khinh Hoan có chút nghĩ đến dục cầu bất mãn, nhưng nghĩ đến vừa rồi bộ dáng cực kỳ quyến rũ của Tần Vãn Thư ở dưới thân mình nở rộ, Tả Khinh Hoan cảm thấy Tần Vãn Thư quả nhiên là nhân gian cực phẩm, làm cho người ta ý do vị tẫn (ý chưa thỏa mãn). Nữ thần, rốt cuộc thuộc về mình, nghĩ đến đây Tả Khinh Hoan trong lòng có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.