Tần Đằng và Thi Vân Dạng cùng lúc xuất hiện tại bệnh viện, tuy rằng trước khi bỏ đi Hàn Sĩ Bân đã vận dụng các loại quan hệ nghĩ lấy đi băng thu hình bị camera quay lúc xảy ra tai nạn, chẳng qua hắn rõ ràng đánh giá thấp thế lực vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp – ở đây có nghĩa là có thể len lỏi vào từng ngóc ngách) của Tần gia, nghĩ muốn dấu mà dấu không xong, người của Tần gia dĩ nhiên đã thấy được đoạn phim đó.
“Tỷ tỷ, có bị gì không?” Tần Đằng bước đến gần Tần Vãn Thư, thân thiết hỏi.
“Không sao, người bị đụng là Tả Khinh Hoan.” Tần Vãn Thư xoa nhẹ cặp mắt cực kỳ mỏi mệt, đã một ngày một đêm, Tả Khinh Hoan còn chưa tỉnh lại, thời gian chờ đợi đang hành hạ các dây thần kinh căng như dây đàn của Tần Vãn Thư.
“Đại tiểu thư, tốt nhất là ngươi đi nghỉ một chút đi, nữ nhân 30 tuổi không nên thức trắng cả đêm.” Thi Vân Dạng nhìn bộ dáng mệt mỏi của Tần Vãn Thư khuyên nhủ, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua trạng thái ủ dột tinh thần rã rời của Tần đại tiểu thư. Trong trí nhớ của Thi Vân Dạng, Tần Vãn Thư vĩnh viễn đều biết khống chế tốt cảm xúc, ưu nhã, xinh đẹp lại ung dung, không giống những kẻ tầm thường. Tần Vãn Thư của hiện tại thoạt nhìn giống như một người bình thường, có u sầu lo lắng, có uể oải còn có bất an. Trước đây, Tần Vãn Thư tuy gả cho Hàn Sĩ Bân, thế nhưng cảm giác được Tần Vãn Thư không bị Hàn Sĩ Bân tư hữu (chiếm làm của riêng), Hàn Sĩ Bân giống như một tín đồ sùng bái tôn thờ nàng. Nhưng mà bây giờ, Thi Vân Dạng có cảm giác Tần Vãn Thư đã bị Tả Khinh Hoan tư hữu. Là Tả Khinh Hoan bình thường hóa Tần Vãn Thư, làm cho nàng nhiễm bụi trần, Tả Khinh Hoan bắt đầu chiếm được phân lượng ngày càng cao trong lòng Tần Vãn Thư, còn bản thân mình có lẽ không bằng một góc của Tả Khinh Hoan, trong lòng Thi Vân Dạng có chút ghen tị, nàng luôn cảm thấy không ai có thể xứng với Tần Vãn Thư. Tâm tình của nàng giống như những kẻ hâm mộ cuồng nhiệt không thích thần tượng của mình kết hôn, trong cảm nhận của họ thần tượng không phải người tầm thường, không muốn thấy thần tượng bỏ đi lớp áo khoác bóng bẩy, có cuộc sống của một người bình thường. Thực ra tâm tình như vậy không chỉ một mình Thi Vân Dạng mới có, Tần Đằng cũng vậy.
“Nàng không tỉnh lại, ta ngủ không được.” ngay cả khi nhắm mắt, đều sẽ giật mình tỉnh giấc, trong mơ luôn thấy cảnh tượng Tả Khinh Hoan bị đụng bay người, cảm giác sợ hãi với nhịp tim rối loạn vẫn chưa giảm bớt, lúc đó Tần Vãn Thư sẽ nắm chặt lấy tay Tả Khinh Hoan, cảm giác được nhiệt độ ấm áp của nàng, mới hơi giảm bớt áp lực lo lắng.
“Phải chiếu cố tốt bản thân trước, mới có khả năng lo được cho nàng.” Thi Vân Dạng nhíu mày khuyên nhủ, cảm giác một phần thân thiết của Tần Vãn Thư thuộc về mình bị Tả Khinh Hoan đoạt mất. Khi còn bé, vô luận bản thân nghịch ngợm như thế nào, quậy phá ra sao, chỉ cần quay đầu lại trong nháy mắt, sẽ thấy bóng dáng Tần Vãn Thư im lặng đứng phía sau mình. Chỉ cần có Tần Vãn Thư chống lưng, nàng sẽ thấy an toàn, trên người Tần Vãn Thư có một loại năng lực giúp củng cố tinh thần của người khác, giống như vào năm 9 tuổi khi mẹ của nàng qua đời, Tần Vãn Thư vẫn ở bên cạnh vào thời điểm khó khăn nhất. Thi Vân Dạng bản thân cũng không biết tình cảm mình dành cho đại tiểu thư là dạng gì, giống như là tình yêu cũng không đúng, bản thân chưa từng có dục vọng chiếm giữ nàng. Trước đây bởi vì Thi Vân Dạng muốn phá hôi mới tạo ra cơ hội cho hai người, khi đó Thi Vân Dạng không hề cảm thấy Tả Khinh Hoan trong lòng Tần Vãn Thư có bao nhiêu đặc biệt, nhiều lắm chỉ là thêm một kẻ được hào quang của nữ thần chiếu sáng, không ngờ bây giờ lại có cảm giác ánh sáng của nữ thần bị nàng một người giữ lấy, Thi Vân Dạng luôn suy nghĩ nữ thần không thể bị tư hữu, nữ thần là tài sản chung thuộc về mọi người.
Thi Vân Dạng và Tần Đằng lúc này mới chuyển ánh mắt về phía Tả Khinh Hoan, trong lòng có chút phức tạp, bọn họ mừng là Tả Khinh Hoan kịp thời đẩy Tần Vãn Thư ra, trong lòng họ, mười Tả Khinh Hoan cũng không trọng yếu bằng một Tần Vãn Thư.
“Ta có chừng mực.” Tần Vãn Thư thản nhiên trả lời, “Hai ngươi nếu tìm được đến đây, chắc gia gia đã biết chuyện rồi phải không?” Tần Vãn Thư hỏi, giấy không thể gói được lửa, nếu biết thì càng tốt, là lúc nên thẳng thắn đối diện sự chất vấn của gia đình.
“Đúng vậy. Gia gia đã biết, nên dặn ta nhắn tỷ tỷ lập tức về nhà một chuyến.” bầu không khí trên dưới Tần gia rất ngưng trọng, bản thân mình khiến cho ông già đó thất vọng bao nhiêu lần, cũng không bằng lần này của tỷ tỷ, một lần làm cho ông ta và cha mẹ phải trợn tròn mắt, Tần Đằng tin tưởng chắc lâu lắm gia gia mới tìm ra cớ để rủa xả mình.
“Hiện tại ta không thể đi.” Tần Vãn Thư lắc đầu, một khi Khinh Hoan chưa tỉnh, mình sẽ không rời khỏi bệnh viện.
“Vậy phía gia gia và ba mẹ, tỷ dự định làm gì bây giờ, còn có Hàn Sĩ Bân, xử lý thế nào?” Tuy rằng mới đập Hàn Sĩ Bân một trận bầm dập mặt mũi, thế nhưng, Tần Đằng không dự định đơn giản bỏ qua cho hắn, phàm là người muốn tổn hại tỷ tỷ, Tần Đằng sẽ không cho kẻ đó dễ sống.
“Gia gia và ba mẹ, ta tự mình giải quyết, Hàn Sĩ Bân chờ Khinh Hoan tỉnh lại mới tính đến.” Nếu Tả Khinh Hoan không thể tỉnh lại, Tần Vãn Thư sẽ bắt Hàn Sĩ Bân chôn cùng, nhưng mà, nàng tin tưởng Tả Khinh Hoan nhất định tỉnh lại, quyền xử lý hắn, nàng sẽ để dành cho Khinh Hoan.
Thi Vân Dạng nhìn Tả Khinh Hoan hôn mê nằm trên giường, kỳ thật ngươi nên tránh ra chứ, bằng vào một lần xảy ra tai nạn đã có thể tư hữu Tần Vãn Thư, chuyện đó ngay cả ta cũng không dám làm, vậy mà bị nữ nhân chẳng ra gì như ngươi làm được.
Tần Đằng cũng nhìn về phía Tả Khinh Hoan, xem ra nữ nhân này thật lòng với tỷ tỷ, chẳng qua, tỷ tỷ vốn thường được người yêu thích, cho dù ngươi thật lòng cũng không có nghĩa là ngươi xứng đôi với nàng. Tần Đằng biết bản thân cho dù không cam lòng cũng không được, tỷ tỷ là người một khi nhận định sẽ không thay đổi. Chỉ cần Tả Khinh Hoan không chủ động rời khỏi, tỷ tỷ vĩnh viễn sẽ không buông nữ nhân này ra.
Sau khi Thi Vân Dạng và Tần Đằng bỏ đi, Tần Vãn Thư mới phát hiện di động sớm đã hết pin, nàng thay một cục pin mới vào, gọi điện thoại cho mẹ mình, vì nàng biết mẹ là người mềm lòng nhất.
“Mẹ, con là Vãn Thư.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng nói.
“Con có bị gì hay không? Điện thoại nhiều lần vẫn không có người bắt máy, chúng ta thực lo lắng…” Lâm Tĩnh Nhàn lo lắng hỏi.
“Mẹ, con không sao.” Tần Vãn Thư trấn an mẹ của mình.
Hai ngày nay, sắc mặt của lão gia tử thật khó coi, nàng chỉ hy vọng chuyện này là hiểu lầm, nữ nhi luôn nghe lời nhất sẽ không làm cho bọn họ lo lắng và thất vọng.
“Chuyện đó có thật không? Con thích nữ nhân sao, bởi vì nữ nhân đó mới ly hôn với Hàn Sĩ Bân? Hay là Hàn Sĩ Bân muốn lấy cớ để chia tay.” Lâm Tĩnh Nhàn chủ động muốn giải vây cho Tần Vãn Thư, chỉ cần Vãn Thư nói nàng không thích nữ nhân, bọn họ sẽ tin tưởng tuyệt đối.
“Mẹ, con thích nàng thật, ly hôn không đơn giản vì nàng, có rất nhiều nguyên nhân, sau này sẽ từ từ nói cho ngài rõ.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói.
“Nhưng, nàng và con đều là nữ nhân, nữ nhân làm sao có thể thích nữ nhân chứ?” Lâm Tĩnh Nhàn là một nữ nhân cực kỳ truyền thống, nàng luôn cảm thấy giữa nữ nhân chỉ tồn tại một loại tình cảm bạn bè mà không phải tình yêu đôi lứa, nàng không thể lý giải tình cảm giống như vậy.
“Nàng chính là nàng, không liên quan đến giới tính. Nếu ngài gặp nàng, chắc chắn sẽ rất thích, nhưng mà bây giờ nàng vẫn còn hôn mê, con chưa thể đưa nàng về nhà ra mắt ngài.” Khi Tần Vãn Thư nhắc đến Tả Khinh Hoan, ánh mắt luôn luôn dịu dàng mềm mại.
Lâm Tĩnh Nhàn khẽ thở dài, nàng biết Vãn Thư hiện tại một thân một mình, chuyện đầu tiên nghĩ đến là tìm mình giúp đỡ, nhưng mẫu thân nào lại hy vọng nữ nhi của mình thích một nữ nhân khác đây? Chẳng qua bản thân không nỡ làm khó nàng, dù sao Vãn Thư từ nhỏ đến lớn làm việc đâu ra đấy, có chừng mực, vẫn là gặp nữ nhân kia rồi mới quyết định thôi.
“Làm sao giải thích với gia gia đây?” Lâm Tĩnh Nhàn hỏi, lão gia tử từ nhỏ đã là người hiểu biết Vãn Thư nhất, từ lúc có tin đồn này, ngay cả cơm trưa ông cũng không ăn được mấy miếng đã quay về phòng.
“Bây giờ con phải chăm sóc cho nàng, không rời đi được, mẹ giúp con nói với gia gia một tiếng, được không?” Tần Vãn Thư khẩn cầu nói.
“Ba, vừa rồi Vãn Thư gọi điện thoại về.” Lâm Tĩnh Nhàn thận trọng mở lời, Tần Chính có rất nhiều con dâu, nhưng coi trọng nhất là Lâm Tĩnh Nhàn, tuy Lâm gia cũng là đại gia tộc không cần đề cập đến chuyện môn đăng hộ đối, nhưng bản chất nàng tính cách dịu dàng hiền lành, bởi vì có mẫu thân như vậy làm tấm gương, mới có thể dưỡng xuất tiểu thư khuê các như Tần Vãn Thư.
“Nàng hẳn là không bị thương chứ? Vẫn còn trong bệnh viện sao, khi nào mới trở về?” Tần Chính hỏi, tuy rằng bây giờ hắn cực kỳ ghét Hàn Sĩ Bân, nhưng những lời mà Hàn Sĩ Bân nói ra chưa chắc là dối trá, hắn tự nhiên kêu người tra xét một chút thân thế của Tả Khinh Hoan, con gái có xuất thân như vậy không thể gây thiện cảm cho Tần Chính, huống chi, nàng còn có mối quan hệ lung tung với cháu gái bảo bối và cháu rể vô liêm sỉ kia.
“Vãn Thư không có việc gì, nhưng mà cô gái kia còn đang hôn mê bất tỉnh, nàng có ơn với Vãn Thư, Vãn Thư là hài tử như vậy, tự nhiên sẽ không mặc kệ ân nhân của mình rồi.” Lâm Tĩnh Nhàn tránh nặng tìm nhẹ, chỉ đề cập đến ân nghĩa, không nhắc tới tình cảm khó được người khác lý giải giữa hai người, nàng biết thái độ làm người của công công (bố chồng), cho dù không hài lòng chuyện Vãn Thư và cô gái kia dây dưa, thế nhưng sẽ không ép Vãn Thư quay về ở thời điểm này.
“Nếu không phải vì cô gái đó, như thế nào sẽ phát sinh những chuyện hoang đường này chứ?” Tần Chính tuy rằng <hừ> lạnh, nhưng thật không có lập tức gọi Tần Vãn Thư trở về, có ơn là một chuyện, không nên quấn quít cùng một chỗ lại là chuyện khác.
“Ngươi đã hai ngày không có nghỉ ngơi đàng hoàng, ta sợ ngươi chưa đợi được Tả Khinh Hoan tỉnh lại, bản thân đã mệt mỏi suy sụp rồi, nghỉ ngơi trước một chút đi, nơi này để ta trông chừng cho.” Lý Hâm khuyên.
“Không có việc gì, nếu mệt mỏi ta nằm một chút cũng đủ rồi, ta biết lo cho bản thân, bằng không sau này làm sao chăm sóc cho nàng chứ?” So với Tả Khinh Hoan, một chút vất vả này có thấm vào đâu.
“Tả Khinh Hoan, ngươi mau tỉnh lại, nữ thần của ngươi đã tiều tụy đi rất nhiều, ngươi không đau lòng, ta cũng thay ngươi đau lòng dùm.” Lý Hâm quay qua nói với người đang yên lặng nằm trên giường bệnh, nàng tin Tả Khinh Hoan có thể nghe được.
“Có lẽ nàng mệt mỏi, cho nên muốn ngủ nhiều một chút, đợi nàng nghỉ ngơi đủ rồi, tự nhiên sẽ tỉnh lại.” Tần Vãn Thư mỉm cười nhìn Lý Hâm, vẻ mặt kiên định mà nói.
Lý Hâm hơi sửng sốt nhìn Tần Vãn Thư, lúc trước bản thân nói Tả Khinh Hoan sẽ tỉnh lại, chẳng qua là an ủi nàng một chút, nhưng nhìn biểu tình kiên định của Tần Vãn Thư, Lý Hâm thật sự cảm thấy Tả Khinh Hoan chắc chắn có hy vọng. Tần Vãn Thư hiện tại thoạt nhìn tuy rằng so với bình thường tiều tụy đi nhiều, nhưng Lý Hâm vẫn cảm giác được sức mạnh tâm linh mạnh mẽ của nàng, Tần Vãn Thư thật là một nữ nhân bất phàm, Lý Hâm thầm nghĩ trong lòng, nữ nhân tuyệt vời như vậy, Tả Khinh Hoan làm sao có thể bỏ nàng lại chứ?
“Ngủ chưa đủ sao?” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của Tả Khinh Hoan, trò chuyện với Tả Khinh Hoan còn đang hôn mê.
“Bất luận ngươi ngủ bao lâu, ta đều chờ ngươi.” Tần Vãn Thư đặt tay Tả Khinh Hoan lên vị trí gần trái tim mình, thận trọng hứa hẹn.
Tả Khinh Hoan cảm giác mình đang nằm mơ, trong mơ có Tả Diễm và Tần Vãn Thư, các nàng đứng ở hai phía ngược chiều nhau, cùng giơ tay ngoắc mình. Lúc nàng đi về phía Tả Diễm, Tần Vãn Thư lập tức vẫy tay ra hiệu cho mình, Tả Diễm nói với nàng, chỉ cần cùng nàng đi, nàng sẽ làm một người mẹ tốt, sẽ không để mình cô độc, bước chân của bản thân tự động bước về phía Tả Diễm. Nhưng Tần Vãn Thư luôn ở sau lưng gọi tên mình, giống như rất lo lắng, nàng không nỡ để Tần Vãn Thư lo lắng như vậy, nhưng không biết vì sao, nàng đi như thế nào, cũng không thể tiến về bên cạnh Tần Vãn Thư, điều này làm cho nàng thực lo lắng, lo lắng đến nỗi khóc thành tiếng.
“Đi với mẹ, sẽ không đau khổ nữa, con đường của con và nàng còn rất dài, rất gian nan, có rất nhiều cô đơn bất lực, đây là chuyện nàng không thể thay con xử lý được…” Tả Diễm từ nhỏ đến lớn chưa từng dịu dàng ôm mình vào lòng, ấm áp tỏa ra từ cái ôm đó làm cho Tả Khinh Hoan chần chờ, không nỡ tách ra, nhưng mà nàng muốn tìm Tần Vãn Thư, chỉ có vòng tay của Tần Vãn Thư mới có thể chân chính làm cho nàng an tâm.
“Chỉ cần có thể cùng nàng trải qua nhân sinh, ta không sợ gì hết.” Tả Khinh Hoan vươn tay đẩy Tả Diễm ra, chạy nhanh về phía Tần Vãn Thư.
Ngón tay của Tả Khinh Hoan khẽ giật giật, rốt cuộc khó khăn mở to mắt.
“Ta biết, ngươi sẽ không để ta chờ đợi quá lâu.” Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan tỉnh lại, rất muốn cười với nàng, nhưng đôi mắt tự nhiên lại đỏ lên, hai hàng lệ trong suốt yên lặng rơi xuống, cảm xúc còn đang bị khắc chế được thả lỏng, kỳ thật trong lòng nàng không hề giống biểu hiện kiên định bên ngoài, nàng rất sợ rất sợ Tả Khinh Hoan vẫn tiếp tục hôn mê.
“Tại sao lại khóc? Còn tiều tụy rất nhiều.” Ngón tay của Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt hốc hác của Tần Vãn Thư, khi đầu ngón tay chạm phải những giọt nước mắt nóng bỏng đã làm bốc hơi niềm vui của Tả Khinh Hoan.