Chương 47: Mù lòa không dễ chọc
Dịch bởi Athox.
Những ngày tiếp theo, Tô Trầm ngoại trừ tới Ngọc Chân các học tập, lại nhiều thêm một việc quan trọng, đó là mỗi ngày tu luyện thuật hấp thu cùng Nguyên kỹ mới nhận được.
Đáng lưu ý là thuật hấp thu cùng Nguyên kỹ là hai hướng phát triển hoàn toàn khác biệt.
Thuật hấp thu tăng cường vu vi, thông qua hấp thu Nguyên năng khiến bản thân mạnh lên, tăng trưởng thuộc tính tu vi toàn phương vị.
Nguyên kỹ lại là phương thức vận dụng Nguyên năng, gia tăng năng lực chiến đấu.
Hai thứ này không có điểm chung, nói cách khác tu luyện Nguyên kỹ không ích gì với việc nâng cao tu vi.
Tương tự như vậy còn có chế tạo Nguyên thạch.
Nguyên thạch phải tiêu hao Nguyên lực truyền vào một loại đá mới có thể tạo ra, nhưng tiêu hao Nguyên lực cũng giống như tu luyện, không tăng cường tu vi. Đồng thời Nguyên năng vốn thuần tuý trong thân thể khi tiến vào Nguyên thạch sẽ trở nên không thuần tuý, cho nên có sử dụng ngược lại cũng chỉ có thể khôi phục Nguyên lực đã tiêu hao hết chứ không thể tăng cường giới hạn tu vi.
Cho nên chế tạo Nguyên thạch chỉ có thể kiếm tiền của, không ích lợi gì với việc tăng cường tu vi.
Coi tu vi như đẳng cấp, như vậy đẳng cấp, chiến lực cùng tiền bạc là ba cỗ xe ngựa song hành, ngươi không thể cùng lúc khống chế cả hai chiếc xe.
Đương nhiên, lại không phải không thể chuyển đổi.
Đem Nguyên thạch đổi thành linh thảo được tề trân quý, có thể dùng để tăng cường tu vi bản thân. Tu luyện được Nguyên kỹ cường đại, giết chết Hung thú cường đại cũng có thể nhận được tiền bạc. Tu vi tăng cường cũng khiến uy lực Nguyên kỹ tăng lên, tăng cường chiến lực.
Quan hệ giữa cả ba là hỗ trợ lẫn nhau, phát triển ra sao phải xem lựa chọn mỗi người.
Thích làm ăn thì ngày ngày dùng Nguyên lực bản thân chế tạo Nguyên thạch làm vốn liếng. Không có dã tâm cũng chẳng muốn mạo hiểm thì ngày ngày dùng thuật hấp thu, thu nhận Nguyên năng, tiến bước vững vàng. Thích chiến đấu không ngại luyện nhiều Nguyên kỹ, mặc dù nâng cao tu vi cũng có thể gia tăng thực lực, nhưng hiển nhiên không hiệu quả nhanh chóng nhu Nguyên kỹ.
Tô Trầm đương nhiên chọn con đường thứ ba.
Đây là con đường cấp tiến nhất, hung hiểm nhất nhưng rõ ràng là con đường mau lẹ nhất, tiền đồ cũng rộng rãi nhất.
Con đường Nguyên Sĩ, vốn là con đường của người dũng cảm, chỉ có dũng sĩ can đảm nhất mới có thể đi được xa nhất. Nếu đi từng bước đương nhiên càng ổn thoả nhưng cũng định trước không cách nào đạt tới đỉnh phong.
Về phần Tô Trầm, cậu có một lý do càng trực tiếp cho việc lựa chọn con đường này -- điểm sáng Nguyên năng.
Chỉ có chiến đấu mới có thể phát huy năng lực nhìn thấy điểm sáng Nguyên năng của Tô Trầm.
Cho nên phần lớn thời gian Tô Trầm đều luyện tập Tín Phong Lưu Thể Thuật cùng Tinh Thần Chi Nhãn.
Chỉ một tháng, Tín Phong Lưu Thể Thuật của Tô Trầm đã có chút thành quả.
Giờ tố chất thân thể cậu đã được tăng cường, bất luận lực lượng hay thể lực đều đã tăng trưởng phạm vi lớn. Nếu nói khi Đoán Thể cửu trọng là lực lượng mười mã lực, như vậy Tô Trầm sau khi thành tựu Dẫn Khí đã có lực lượng hai mươi mã lực, sau khi luyện tập tpl, chỉ trong một tháng Tô Trầm đã tăng thêm mười mã lực, các phương diện tốc độ khả năng phản ứng cũng tăng trưởng rõ rệt.
So sánh ra, tiến độ của Tinh Thần Chi Nhãn lại chậm hơn rất nhiều.
Một tháng tu luyện qua đi, Tô Trầm mất bao khó nhọc cũng chỉ hoàn thành ấn phù Nguyên lực cơ sở, về phần mô hình Nguyên lực còn rất trúc trắc.
Mô hình Nguyên lực là một đặc điểm khi sử dụng Nguyên kỹ loại Áo thuật. Nguyên Khí Sĩ trước khi sử dụng Nguyên kỹ loại Áo thuật phải ngưng kết ra mô hình Nguyên lực tương ứng sau đó mới có thể phóng thích Áo thuật . Mỗi Nguyên kỹ loại Áo thuật đều có một loại mô hình Nguyên lực tương ứng, thậm chí cùng một loại Áo thuật, nếu người sử dụng khác nhau, mô hình sẽ sai biệt rất nhỏ.
So sánh ra, Nguyên kỹ hiện tại không cần mô hình Nguyên lực gì, chỉ cần gieo ấn phù Nguyên lực vào thân thể bản thân. Lúc chiến đấu chỉ cần kích hoạt những ấn phù Nguyên lực này là có thể thi triển Nguyên kỹ tương ứng.
So với mô hình Nguyên lực, ấn phù Nguyên lực rõ ràng linh hoạt hơn nhiều, nhưng uy lực cũng yếu hơn.
Nói tóm lại, Áo thuật thượng cổ chú trọng vào khả năng công kích từ xa cùng khả năng bộc phát, Nguyên kỹ hiện đại lại chú trọng vào tính linh hoạt, kéo dài cùng hiệu suất sử dụng Nguyên năng.
Hai bên không phân chia cao thấp, chỉ có thích hợp hay không. Nguyên kỹ hiện đại thích hợp hơn với hoàn cảnh hiện tại cho nên Áo thuật thượng cổ dần bị đào thải.
Nhưng Áo thuật cải tiến mà Tô Trầm lấy được lại có chỗ khác biệt. Nó hấp thu đặc điểm của Áo thuật thượng cổ và Nguyên kỹ hiện đại, trước tiên chế tạo mô hình Nguyên lực sau đó dùng ấn phú Nguyên lực kích phát, khiến cho lính hoạt và uy lực Áo thuật cải tiến được gia tăng trên diện rộng. Nhưng độ khó khi học tập nó khá lớn, chẳng những phải học mô hình Nguyên lực còn phải học cả ấn phù Nguyên lực.
Tín Phong Lưu Thể Thuật còn tốt, Nguyên kỹ bị động không quá phức tạp nên tu luyện tương đối đơn giản, Tinh Thần Chi Nhãn lại là ví dụ điển hình cho kết hợp giữa hai bên.
Tô Trầm luyện hơn một tháng cũng chỉ vừa vặn phóng được Tinh Thần Chi Nhãn mà thôi, mỗi lần phóng thích lại phải vận kình cả buổi, còn xa mới đạt tới mức thuần thục, về phần kiểm tra xem đôi mắt mình có hiệu quả gia tăng Tinh Thần Chi Nhãn hay không càng không bàn, muốn vậy cần có đủ lý giải và kinh nghiệm đối với bản thân Nguyên kỹ.
Khiến Tô Trầm ngạc nhiên nhất lại là Yên Xà Bộ.
Một lần luyện tập Yên Xà Bộ, Tô Trầm vô ý hòa Nguyên lực vào, kết quả là tốc độ của Yên Xà Bộ tăng thêm rất nhiều.
Hóa ra Yên Xà Bộ bản thân đã là một loại Nguyên kỹ, chỉ khi có Nguyên lực mới thật sự phát huy tác dụng, nếu không đã chẳng được liệt vào Tam Tuyệt của Cố gia. Ấn phù Nguyên lực của nó đã khắc vào cơ thể ngay từ khi luyện tập, khi thành Nguyên Khí Sĩ mới dần dần thức tỉnh. Còn như Diễm Hổ Quyền của Tô gia không làm được điểm này, muốn trở thành nguyên kỹ buộc phải chuyên môn tu luyện.
Điều này mang ý nghĩa Tô Trầm đã có ba loại Nguyên kỹ, thực lực tăng lại tăng vọt so với trước đây.
Tiếc nuối duy nhất là tu vi đẳng cấp của cậu hầu như không thay đổi.
Nửa tháng trước, Tô Trầm là Dẫn Khí nhất trọng, mười hai Hoàng Tinh, nửa tháng sau Tô Trầm vẫn là Dẫn Khí nhất trọng, mười hai Hoàng Tinh.
Đây chính là kết quả do tập trung tinh lực vào Nguyên kỹ.
Có điều Tô Trầm cũng chẳng hề lo lắng, cậu đã sớm có kế hoạch.
Hôm nay là ngày tốt tháng tốt.
Trời sao vạn dặm, mặt trời chiếu khắp.
Tô Trầm từ Ngọc Chân các trở về, bên cạnh có gã sai vặt lên tiếng chào: “Tứ thiếu gia về rồi ạ.”
Từ khi đánh Tô Việt, phế đi Mạc Đại Nghiêm, lại đập Nhan Vô Song, uy danh Tô Trầm càng ngày càng hưng thịnh, chí ít đám người dưới đã không còn dám trêu chọc vị chủ nhân này.
Cho dù đối phương là “người mù” cũng không phải kẻ mình có thể tùy tiện ức hiếp.
Đương nhiên bên phía các chủ nhân khác chưa chắc đã quan tâm.
Bên này Tô Trầm lên tiếng đang muốn vào cửa, bên trong cửa lại có người đi ra, đụng phải Tô Trầm.
Lại là Tô Khánh.
Có lẽ có chuyện gì vội vã, Tô Khánh cúi đầu đi gấp, không ngờ lại đụng phải Tô Trầm.
Lúc đầu việc này cũng chẳng có gì, Tô Khánh lại trầm mặt xuống nói: “Mù lòa chết tiệt đừng có cản đường ta.”
Tuy thốt lên nhưng là tiếng lòng nhiều năm, cho nên lúc nói cũng không hề suy nghĩ gì.
Thật ra cho dù có động não, Tô Khánh vẫn sẽ nói như thế.
Mặc dù Tô Trầm đã đánh bại Tô Khánh, nhưng bản thân Tô Khánh vẫn cho rằng Tô Trầm gặp may, nếu lại có cơ hội đọ sức, hắn chắc chắn không thua.
Chính suy nghĩ này khiến cho dù Tô Trầm đánh đập Tô Việt, đánh phế Mạc Đại Nghiêm, Tô Khánh vẫn cố chấp cho rằng mình mới là cường giả trong đời ba của Tô gia.
Thời khắc này nghe Tô Khánh nói vậy, lông mày Tô Trầm cau lại: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói thằng mù chết tiệt nhà ngươi cản đường ta. Sao? Ngươi không phục à?” Tô Khánh nhắc lại, giọng điệu đầy khiêu khích nhìn Tô Trầm.
Ông đây mắng ngươi là thằng mù chết tiệt đấy, ngươi làm gì được ông đây?
Chân lại lặng lẽ lui lại vài bước.
Tô Trầm như không thấy, suy nghĩ một lát rồi nó: “Lần trước vào Thâm Hồng sơn mạch, mặc dù có chút thu hoạch nhưng vẫn thấy tiếc một việc. Đó là không kiếm được Vân Bức. Ngươi biết đấy, lúc đầu ta vì nó mới chọn trừng phạt Thâm Hồng.”
Hả?
Lúc này lại nói vậy là sao?
Tô Khánh không hiểu.
Tô Trầm đã lại nói: “Ý của ta là, cho nên ta muốn đi lần nữa.”
Tô Khánh biến sắc.
Hắn tiếp tục lui nữa.
Nhưng lại đã chậm.
Tô Trầm trước mắt đột nhiên hóa thành một luồn ảo ảnh, chỉ nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách với Tô Khánh, va thẳng vào người hắn.
Tay trái xiết chặt cổ họng Tô Khánh, Tô Trầm cười hắc hắc nói: “Bắt được ngươi rồi.”
Tô Khánh hoảng hốt, đã để ý cực kỳ cẩn thận, nhưng sao tránh ngàn tránh vạn gì vẫn bị hắn một đòn bắt được?
Một khắc sau, thiết quyền củ Tô Trầm đã nhắm ngay Tô Khánh đánh tới.
Nện thẳng lên sống mũi Tô Khánh.
[Lời của dịch giả] Cảm ơn đạo hữu tree100 đã ủng hộ 200 TLT
Chương thêm trong ngày thay lời cám ơn :D
Đạo hữu cứ yên tâm, vì tốc độ dịch hiện giờ của ta đang là 10c/ngày cơ :)) Lúc nào xong cả bộ sẽ tăng tốc độ đăng truyện :D