Chương 49: Lại vào Thâm Hồng
Dịch bởi Athox
Lần này đi vẫn là cả nhà đưa tiễn.
Điểm khác biệt duy nhất chính là Tô Khắc Kỷ không hề che giấu căm hận trong lòng, ngay vẻ mặt cũng chẳng buồn giả vờ khách khí, ánh mắt nhìn Tô Trầm tràn ngập hung ác và oán độc. Nếu không có Tô Trường Triệt chắc đã lao thẳng tới giáo huấn Tô Trầm một trận.
Tô Trường Triệt nhìn cháu trai mình, vẻ mặt phức tạp.
Một lúc lâu sau mới nói: “Giờ ta hỏi cháu một lần nữa, cháu chắc chắn mình muốn chọn trừng phạt Thâm Hồng chứ? Cháu còn cơ hội đổi ý đấy, nếu cháu đổi ý, ta có thể bố trí hình phạt khác.”
Tô Trầm lắc đầu: “Giờ cháu chỉ muốn đến đó.”
“Được rồi.” Ông lão thờ dài: “Nếu cháu đã quyết muốn vào Thâm Hồng, vậy tất cả cứ dựa theo quy củ thôi, lần này ta sẽ không tiếp tục chiếu cố cho cháu. Trừng phạt Thâm Hồng, trong vòng trăm ngày. Mặt khác cháu còn phải tới núi Đông Lê, hái một đóa Xích Huyết Liên về, phải là đóa hoa nở vàng sáng sớm, hoa nở sáu cánh, tỏa ra hương thơm lạ, đặt vào hộp ngọc bịt kín mang về. Lại tới núi Bách Nhạc lấy một gốc Thiết Hoa Mộc về, không cần nhiều, chỉ cần lấy một đoạn giữa thôi, trên đoạn gỗ này phải có cành, trên cành có chồi, tuổi thọ của cây không cao hơn ba mươi là được.
Trừng phạt Thâm Hồng thật sự sẽ bố trí một số điều kiện đặc biệt, dùng phương thức này xác định sẵn con đường cho đối phương, để người đó không thể co đầu rụt cổ trong một chỗ nào đó sau khi tiến vào rừng cây.
Lần trước là nghĩ đến Tô Trầm bị mù, lại là Tô Trầm chủ động đưa ra trừng phạt Thâm Hồng, sai lầm cũng chỉ là đánh một hạ nhân lấn chủ cho nên Tô Trường Triệt không đưa ra yêu cầu này, thật ra có ý ám chỉ Tô Trầm chỉ cần ở trong rừng trăm ngày là đủ.
Nhưng giờ Tô Trầm đánh Tô Khánh một trận rất nặng, lại vào Thâm Hồng, tính chất đã khác.
Cho dù cậu là người mù, Tô Trường Triệt cũng không nương tay cho cậu nữa.
Phái một người mù tới địa điểm chỉ định hái vật phẩm chỉ định, còn phải đi qua giữa khu rừng đầy nguy hiểm, đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì. Ý định của Tô Trường Triệt chính là muốn Tô Trầm biết Thâm Hồng sơn mạch không phải vườn hoa sau nhà cậu, không phải cậu muốn tới thì tới muốn đi thì đi, càng không phải bùa hộ mệnh để Tô Trầm tùy ý phát uy, quát tháo gây chuyện.
Có điều, rất đáng tiếc, tấm bùa hộ mệnh này Tô Trầm chắc chắn phải có!
“Cháu nhớ rồi ạ.”
Tô Trầm trấn định tự nhiên trả lời, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cậu đi khỏi, không biết vì sao Tô Trường Triệt luôn có cảm giác Tô gia đã bỏ lỡ thứ gì.
Suy nghĩ này bám chặt trong đầu muốn quăng đi cũng chẳng được, khiến người ta âm thầm bực bội, ngay tâm trạng cũng kém đi đôi chút.
—— —— —— —— —— —— ——
Lần này có nhiệm vụ của gia tộc khiến cho Tô Trầm không đi theo con đường lần trước, sau khi vào núi không lâu bèn đi về phía núi Đông Lê.
Núi Đông Lê cùng núi Bách Nhạc đều là ngọn núi tương đối nổi danh trong Thâm Hồng sơn mạch, không khó tìm chỉ có điều đường đi hoàn toàn trái ngược, khoảng cách cũng xa, muốn đi cả hai nơi này cần trải qua một quãng đường rừng dài. Điều này khiến cho Tô Trầm có không muốn mạo hiểm cũng không được, cho nên Tô Trầm cũng xốc lại ý chí, dũng cảm tiến tới, nghênh đón khiêu chiến.
Ngày đầu tiên sau khi tiến vào Thâm Hồng không có việc gì vì cậu đi đường rất nhanh, ngày thứ hai lại gặp một con Hung thú, có điều chỉ là một con trung phẩm, thực lực còn tương đương với Dẫn Khí cảnh cao tầng, buộc Tô Trầm phải quay đầu bỏ chạy. Cũng may con Hung thú kia không sở trường tốc độ, Tô Trầm mới chạy thoát được.
Khởi đầu bất lợi cũng cho Tô Trầm một lời cảnh tỉnh, chứng minh lời Dạ Mị đã từng nói.
Tô Trầm trở nên càng cẩn thận.
Trong lòng lại thầm tiếc nuối, nếu mắt mình có thể khai phá năng lực nhìn xuyên thấu thì tốt, có nguy hiểm gì chỉ cần lên cao nhìn một cái là rõ.
Có điều ngẫm lại lại thấy nếu vậy chẳng phải khiến mình sau này thành người chỉ biết bức hiếp kẻ yếu mà sợ hãi kẻ mạnh? Vả lại về sau nếu ít gặp nguy hiểm, khó lòng tiến bộ.
Nói ngàn nói vạn gì, cuối cùng vẫn phải gia tăng thực lực mới là đường đi đúng.
Đoạn đường tiếp theo không gặp phải loại Hung thú trung phẩm này, khi Tô Trầm tiến vào Thâm Hồng sơn mạch ngày thứ tư, cậu gặp con Hung thú hạ phẩm đầu tiên, một con Sơn Giáp Thú.
Dùng bốn món Nguyên khí, Tô Trầm nhẹ nhàng giết chết con Sơn Giáp Thú này.
Một đao Huyết Đồ chém con Hung thú này thành hai nửa, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất dưới chân cậu.
Vận chuyển Tiến Oa Hấp Nạp Thuật, Tô Trầm bắt đầu hấp thu những điểm sáng Nguyên năng tiêu tán kia.
Quả đúng như Tô Trầm dự liệu, tốc độ hấp thu điểm sáng Nguyên năng rõ ràng tăng cường. Vốn trước đây khoảng một ngàn điểm sáng Nguyên năng, Tô Trầm chỉ có thể hấp thu chừng mười ba mười bốn điểm, sau khi có Tiến Oa Hấp Nạp Thuật lại tăng lên tới hai mươi. Điều này mang ý nghĩa mỗi khi giết chết một huyết thống đều có thể gia tăng hai Bạch Tinh, tức là tu vi hai phần mười Hoàng Tinh. Dẫn Khí cảnh đỉnh phong là một trăm Hoàng Tinh, theo lý thuyết giết chết năm trăm Hung thú cấp thấp là có thể thăng lên cấp bậc đó.
Đương nhiên thực tế không thể hoàn toàn như theo lý luận, bản thân chuyển hóa lực lượng cũng có hao tổn rất lớn,ngoài ra Hung thú khác biệt hấp thu Nguyên năng cũng khác biệt, cho dù vậy vẫn có tác dụng lớn đối với việc gia tăng tu vi của Tô Trầm.
Sau khi xác nhận giá trị của Tiến Oa Hấp Nạp Thuật với bản thân, Tô Trầm không hề do dự, tiếp tục tiến sâu vào Thâm Hồng sơn mạch.
Bởi vì khi đi sâu hơn, tỷ lệ gặp Hung thú hạ phẩm của Tô Trầm rõ ràng tăng lên.
Ban đầu chỉ là hai ba ngày gặp một con, sau đó nhanh chóng thành ngày ngày đều gặp Hung thú.
Tô Trầm giờ đã là Nguyên Khí Sĩ chính thức, lại có bốn món Nguyên khí trên tay, trang bị chu toàn, đưa mắt khắp khu vực Thâm Hồng này không mấy ai hơn nổi. Trong tình huống một đấu một, Hung thú hạ phẩm đã không còn là đối thủ, bởi vậy gặp được đám hung thú này cơ bản đều là đưa đồ ăn.
Nhưng theo tỷ lệ gặp Hung thú tăng lên, đủ các tình huống bất ngờ cũng bắt đầu xuất hiện không ngừng.
Ngoại trừ Hung thú hạ phẩm, Tô Trầm thỉnh thoảng lại gặp được một số Hung thú trung phẩm hoặc nhiều con hung thú đi chung với nhau.
Mỗi lần gặp tình huống như vậy, Tô Trầm không thể không liều mạng bỏ chạy, cũng bởi vậy Đạp Vân Chiến Ngoa trở thành Nguyên khí cậu sử dụng nhiều nhất.
Dạ Mị nói không sai, thực lực tăng lên, gan cũng to lên, nguy hiểm phải đối mặt cũng tăng lên.
Lần trước tới Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm tổng cộng chỉ bỏ chạy giữ mạng có bốn lần, lần này tiến vào Thâm Hồng mới có hơn mười ngày, Tô Trầm đã phải bỏ chạy tới ba lần.
Đây có lẽ là hiện thực của cuộc sống, bất luận ngươi tăng cao cỡ nào, trước mặt ngươi luôn có núi cao hơn trèo không qua nổi.
Gặp tình huống như vậy chỉ có hoặc ngừng lại không trèo, hoặc vĩnh viễn tiến bước.
Tô Trầm đương nhiên là trường hợp sau.
Nhiều lần gặp chuyện bất ngờ khiến càng thêm cẩn thận, cho dù đang trong rừng cũng không quên tôi luyện kỹ xảo chiến đấu cùng Nguyên kỹ của bản thân.
Có lẽ chiến đấu trong tình huống nguy cơ sinh tử quả thật có thể kích hoạt tiềm lực của con người, chỉ nửa tháng nguy hiểm trong rừng núi đã khiến tiến độ thực lực Tinh Thần Chi Nhãn của Tô Trầm có một bước đột phá lớn, giờ đã có thể phóng thích bình thường. Có điều vì Tinh Thần Chi Nhãn quá phức tạp, mỗi lần vận dụng đều cần một quãng thời gian.
Thật ra đây cũng là đặc điểm chung của các Nguyên kỹ loại Nhiếp Hồn, cho dù tương lai luyện đến mức lô hỏa thuần thanh cũng khó lòng phòng thích liên tục.
Bất kể ra sao, Tinh Thần Chi Nhãn tăng cường khiến thực lực Tô Trầm cũng theo đó tăng cường. Giờ nếu không phải Hung thú quá mạnh, cho dù có hai con Tô Trầm cũng có thể giải quyết.
Thực lực tăng lên, số lựa chọn có thể chiến đấu cũng tăng lên, theo đó những chuyện bất ngờ cũng ít đi.
Chuyện bất ngờ biến ít, nguy hiểm giảm xuống, thời gian có thể dùng lại tăng lên, cũng lại xúc tiến tu vi Tô Trầm tăng lên, kéo theo thực lực tăng cường, hình thành một vòng tuần hoàn rất tốt.
Tháng thứ nhất đi vào Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm đã hoàn thành hai nhiệm vụ Tô Trường Triệt giao cho, thuận tiện đánh chết hai mươi bốn con Hung thú hạ phẩm, tu vi cũng từ Dẫn Khí nhất trọng mười hai Hoàng Tinh tăng lên tới mười bảy Hoàng Tinh, đồng thời vận dụng Tinh Thần Chi Nhãn cũng dần dần thuần thục.
Khác với những người khác, những lúc không phải chiến đấu, Tô Trầm dồn tất cả tinh lực để luyện tập Nguyên kỹ, điều này khiến lực chiến đấu của cậu tăng lên nhanh chóng.
Hôm nay cũng như thường ngày, Tô Trầm tìm một dốc núi, đứng trên chỗ cao quan sát tứ phương, tìm xem có Hung thú nào có thể săn giết không.
Đang lúc tìm kiếm lại nhìn thấy phương xa có một người đang chạy như bay, sau lưng người đó còn có hai con Nhị Vũ Ban Lan Hổ.