Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 29

Lần này thì cả Tiêu Thái hậu và Niệm Vãn đều u mê.

Hoắc tiên sinh hắng giọng cười nhẹ, trên đại điện một trận cười to ồn ào.

Tiêu Thái hậu cũng không nhịn được, Niệm Vãn lại càng cười đến mức thở không ra hơi, thở dốc nói: “Ta đã nói mà, Tiểu Kỷ quả nhiên tài hoa hơn người…”.

Ta tàn bạo nhìn y chằm chằm, còn không phải là do ngươi làm hại sao!

Tiêu Thái hậu mỉm cười nói: “Tiểu cung nữ này quả nhiên có chút khác lạ, không bằng diễn thêm một khúc nữa, thế nào?”.



Thần chết a, ngài mau mau tới dẫn ta đi đi.

Nhớ đến “Võ Lâm Ngoại Truyện”[1], ta đột nhiên có linh cảm giống như nước sông Hoàng Hà vỡ đê cuồn cuộn không dứt không thể ngăn nổi.

Sau đó, ánh mắt ác ý lườm Niệm Vãn, y tự giác biết chuyện không hay rồi, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Cái này, có lẽ Tiểu Kỷ đã mệt mỏi, chúng ta hôm nào khác…”.

“Khởi bẩm Thái hậu”, ta cười khanh khách nói: “Xin ban thưởng cho nô tỳ một dải lụa”.

Một dải lụa màu trắng được đem lên, ta vắt vắt trên hai vai, chậm rãi đong đưa, lưu manh cực độ đi về phía Niệm Vãn.

Mọi người chờ đợi đã sắp không nhịn được, ta đành phải chân nhấc lên, vung dải lụa về phía Niệm Vãn.

“Lang… Quân… A…”.



Các vị độc giả đoán không sai, đây chính là đoạn Đỗ Thập Nương ca hát làm cho Lão Bạch thất khiếu chảy máu.

“Chàng có đói đến mức phát điên rồi không… Ô ố ô hồ hô… Nếu như chàng đã đói đến mức phát điên rồi… Xin cứ nói với Tiểu Kỷ… Tiểu Kỷ chừa lại lòng lợn cho chàng… A a…”.[2]

(*mời mọi ng vừa xem clip vừa đọc, bảo đảm sinh động dẽ hiểu =]]]]]]]] )

(*đoạn này nghĩa là…giọng hát và nội dung “lòng lợn” của Đỗ Thập Nương trong phim khiến phu quân là Lão Bạch chảy máu bảy lỗ *cười bò*)

Ta hát đi hát lại ba lần, cho đến khi hai mắt Niệm Vãn đã muốn trợn trắng, Tiêu Thái hậu vỗ bàn một cái, văn võ toàn triều đã ăn không nổi bất kỳ món gì nữa.

Thật ra thì, ta cảm thấy ta hát như vậy vẫn là hay lắm rồi, ít ra cũng không “động lòng người” như trong bộ phim truyền hình kia.

Ta lại trở về đứng phía sau Hoắc tiên sinh, lúc này ta bị người khác chú ý, muốn ăn lén cũng không thể ăn được. Ta trưng ra bộ mặt như đưa đám, Hoắc tiên sinh nhẹ nhàng rót một chén rượu, mỉm cười nói: “Tiểu Kỷ cô nương, cô rất giống một người quen cũ của ta”.

Tim ta thót lên, bật thốt: “Là cô gái trong bức vẽ kia sao?”.

Khuôn mặt Hoắc tiên sinh trầm xuống, ta lập tức hối hận mình quá lỗ mãng, nhìn dáng vẻ hắn lúc ngắm bức họa kia, khẳng định là thầm mến cô gái đó nhiều năm, ta lại đi vạch trần vết sẹo của người ta.

Lại nghe Hoắc tiên sinh cúi đầu than nhẹ: “Cô nói không sai”.

“…”, bản thân ta cũng không ngờ hắn lại thản nhiên như thế, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Cô… Đúng là rất giống Hướng Vãn, rất giống”.

Ta đang định hỏi Hướng Vãn là ai, đột nhiên có người bên ngoài điện thông báo, Tiêu Thái hậu chuẩn tấu cho vào, một người bước nhanh vào bên trong.

Ta định thần nhìn lại, suýt nữa hét thất thanh, người nọ diện mạo tuấn tú, chính là Lộ Văn Phi!

“Thảo đân Lộ Văn Phi, tham kiến Thái hậu”.

“Miễn lễ”, Tiêu Thái hậu ung dung.

“Thảo dân là Đường chủ Trường An Đường của Thanh Phong Các, ngày trước từng nương tựa Nhị hoàng tử, vì hoàng gia mà tận lực. Lần này Lý tướng quân chiến thắng trở về, Nhị hoàng tử thân thể bệnh nhẹ, không thể đến chúc mừng, kính xin Thái hậu thứ tội, thảo dân thay Nhị điện hạ dâng lên chút lễ mọn”.

Lộ Văn Phi mở một hộp gấm, bên trên tấm vải lót màu đỏ, một viên minh châu kích cỡ bằng quả trứng gà đang phát sáng rực rỡ.

Tiêu Thái hậu lười biếng nhìn thoáng qua, không kiên nhẫn nói: “Không đến thì thôi, ngươi có thể lui xuống được rồi”.

Lòng ta không khỏi có chút thương cảm vị Nhị hoàng tử kia, tương truyền Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử chính là do sủng phi của Tiên Hoàng sinh ra, vị sủng phi kia chết vì khó sinh, không lâu sau Tiên Hoàng cũng tương tư thành bệnh mà đi về cõi tiên, Tiêu Thái hậu căm hận Tiên Hoàng quá yêu sủng phi, Đại hoàng tử bà ta sinh ra lại chết từ trong trứng nước, nên trong lòng luôn có ác ý đối với hai hài tử của sủng phi kia. Nhưng chẳng biết tại sao, dần dần Tiêu Thái hậu lại thích Tam hoàng tử Niệm Vãn, có thể nói là sủng nịch bằng mọi cách, coi như con ruột của mình, đồng thời lại vô cùng chán ghét Nhị hoàng tử. Cũng có người nói Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nhìn không giống nhau, cho nên có thể Tam hoàng tử vốn là do Tiêu Thái hậu sinh ra, vị sủng phi kia chỉ sinh mỗi Nhị hoàng tử. Lại có lời đồn khác rằng Tiêu Thái hậu trong lòng biết rõ Tiên Hoàng thiên vị, cho nên trộm long tráo phụng, chỉ mong Tiên Hoàng không biết chuyện, có thể lập hài tử của mình lên làm Thái tử. Chỉ tiếc rằng Tiên Hoàng chí tình chí nghĩa, sủng phi mất liền đi theo, trước khi chết cũng không biết có để lại mật chỉ nào hay không.

Hôm đó Tam phu nhân nói với ta về chuyện “mẹ đẻ của điện hạ”, dường như nàng rất tin tưởng câu chuyện thêu dệt phía sau.

Ta như đang đi vào cõi tiên, Lộ Văn Phi vẫn đứng trong điện, chậm rãi nói: “Thái hậu đừng vội, Nhị hoàng tử đã mời một vị kỳ nữ tới góp vui cho yến tiệc hôm nay”.

Tiêu Thái hậu không nói gì, Niệm Vãn lại hứng thú nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, chúng ta cứ xem một chút đi”.

Nhìn vẻ mặt y mê đắm, hẳn là đã bị hai chữ “kỳ nữ” dụ dỗ rồi.

“Tuyên vào điện”, Tiêu Thái hậu khẽ vung bàn tay trắng.

Người chưa vào, nhưng đã có giọng nói trong trẻo dễ nghe vang tới trước.

“Thảo dân Các chủ Thanh Phong Các, Ứng Thiên Nguyệt, tham kiến Thái hậu”.

Ta xám mặt như tro tàn, thân thể khẽ chao đảo một cái.

Ta vốn tưởng rằng không bao giờ sẽ nhìn thấy người này nữa.

Không ngờ, sau khi chuyện xảy ra chỉ mới có mấy tháng, chúng ta cuối cùng cũng không trốn được mà phải đối mặt.

Tiểu Hồng.

Đột nhiên có người kéo ta, ta giật mình, là Nhược Cửu, nàng lặng lẽ nhìn Hoắc tiên sinh ý bảo kéo ta chạy ra cửa bên hông. Chắc là Niệm Vãn phát hiện ra không ổn, nên mới bảo nàng mang ta rời đi.

Ta xoay người nhìn lại, Tiểu Hồng vẫn chưa xuất hiện, nhưng lại nhìn thấy tầm mắt kinh ngạc nghi ngờ của Lộ Văn Phi.

Tim đập như sấm, vết thương cũ đau đớn như tê liệt, ta nắm chặt tay Nhược Cửu, ánh mắt đã mơ hồ đau xót.

Thiếu nữ kia rực rỡ vô song, nét mặt tươi cười như hoa, con dao nhỏ trong tay nhỏ từng giọt máu.

Đó là máu của ta.

Ta co quắp trên mặt đất, thân thể không ngừng co rút, khóe miệng chảy ra từng ngụm máu lớn màu đỏ tươi.

“Lão Đại!”, nàng khẽ cười, nói: “Đây là một lần cuối cùng ta gọi cô như vậy, đa tạ những năm gần đây đã chiếu cố, Nguyệt Nhi ghi khắc trong tim. Nhưng mà ta thủy chung vẫn không hiểu được, luận về võ công, bàn về dung mạo, nói về mưu kế, tất cả cô đều không bằng ta, tại sao cô lại có thể ngồi lên vị trí Các chủ này cơ chứ? Có lẽ cô có chút mánh khóe kỳ lạ, nhưng cô không nên giấu thân phận mình quá kỹ như vậy, dễ dàng cho ta một bước lên trời. Ta sớm đã không phục cô, ngày hôm đó một cảnh dưới trăng của ta và Lộ Văn Phi chính là diễn cho cô xem, hắn có tình ý với ta nhiều năm, dù ta có muốn hắn đi chết cũng rất dễ dàng. Cô nhìn đi, những người cô thích đều ái mộ ta, nghĩa là ta mạnh hơn cô, sao có thể để cô đứng trên ta?”.

Một bàn chân giẫm lên ngực ta, nàng lại cười khẽ, “Cô ăn mặc rất xấu, có lúc ta cảm thấy cô thật mất thể diện và cũng rất ngu xuẩn, nhưng nếu không phải là như thế thì ta sao có thể dễ dàng ra tay? Năm đó Diệp Vô Trần cứu hai chúng ta khỏi biển lửa, nhưng vì cái gì mà hắn xem trọng cô? Từ khoảnh khắc đó trong lòng ta liền ghen tỵ, không sai, Kỷ Triển Nhan, ta ghen tỵ với cô, nhưng từ giờ trở đi, đã không còn nữa…”.

Ta kinh hoàng trợn to cặp mắt, không phát ra nổi âm thanh nào.

“Ta biết cô tốt hơn ta. Tính cả Diệp Vô Trần và lão Trương, toàn bộ thôn trên dưới một trăm bốn mươi chín mạng người, toàn bộ đều đã chết hết, ta hạ độc trong rượu và thức ăn, không có ai nghi ngờ. Bọn họ đều là nhân tài khó gặp, thật ra cũng đáng tiếc, nhưng chỉ trách bọn họ không nên đi theo cô, hoặc là không nên dễ tin ta… Bây giờ cô cũng phải chết, ta sẽ tuyên bố ra ngoài vì ta muốn che giấu tai mắt người khác nên ẩn thân làm nha hoàn nhiều năm, nhưng thật sự chính là Các chủ Thanh Phong Các. Cách thức làm việc của cô ta đã học xong, chuyện làm ăn của Kỷ gia ta cũng có thể tiếp nhận toàn bộ, dễ dàng cho ta khuếch trương thế lực, thật lòng đa tạ cô, Kỷ Triển Nhan”.

Bàn tay non mềm của nàng nhẹ nhàng vuốt ve theo gương mặt ta, “Nếu không phải nhờ cô, một đứa cô nhi như ta nằm mơ cũng không mơ được sẽ có một ngày được như thế này. Vĩnh biệt, Các chủ”.

Ta trơ mắt nhìn nàng bỏ đi, tình cảm trong lòng hóa thành máu tươi, mãnh liệt tràn ra khỏi miệng.

“Tiểu Hồng!”.

Ta mạnh mẽ ngồi dậy, cả người đầm đìa mồ hôi, là một cơn ác mộng.

Đã chết, đều đã chết hết.

Những người đó, tất cả đều chết sạch.

Tiểu Diệp, lão Trương, Tiểu Liên, Poker… Lần lượt từng khuôn mặt lạnh lùng vô cảm nhưng hết mực trung thành hiện ra trước mắt.

Nếu như không gặp phải ta, bọn họ đâu có vào Thanh Phong Các.

Là ta hại bọn họ.

Ngoài cửa sổ vang rền tiếng sấm, e là sắp mưa lớn. Nhược Cửu ngủ trên giường đối diện, ta chán nản leo xuống giường, đẩy cửa bước ra.

Cứ ngơ ngác không biết đã đi bao lâu rồi, cho đến khi đến một khu rừng trúc, trong rừng có một hồ nước quái dị.

Ta đứng ven hồ, mưa lớn bỗng dừng trút ào ào.

Nước mưa theo tóc ta, mi mắt, lỗ mũi, lỗ tai chảy xuống, ta nhẹ nhàng ngồi xổm, ôm lấy đầu gối, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử, lại bị nước mưa làm cho sặc, thở hổn hển khàn cả giọng.

Ta gào khóc, hung hăng phát tiết hận ý trong lòng.

Không biết khóc hết bao lâu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một vạt áo màu trắng, nước mưa trên đỉnh đầu cũng không còn nữa.

Ta hai mắt ngập nước mông lung ngẩng đầu, chỉ thấy một khuôn mặt tái nhợt, nhưng ưu nhã thanh tú.

Hắn chống cây dù, đưa cho ta một cái khăn tay.

“Cô nương”, hắn cười dịu dàng, “Đừng khóc nữa, có được không?”.
Bình Luận (0)
Comment