Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 83

Ta ngẩng đầu, Lộ Văn Phi nhìn ta nửa cười nửa không.

“Không ngờ nhà Độc Cô toàn là những kẻ si tình, vì cô, hắn chẳng tiếc liều mạng”.

Ta khẽ cắn răng, chuyện đã tới nước này, chỉ còn cách đánh cược một phen.

“Huynh ấy cứu ta là do tình thế bắt buộc, ta sẽ cảm kích huynh ấy, nhưng còn ngươi… Ta không hiểu”.

Trong mắt Lộ Văn Phi hiện lên vẻ đắc ý khó thấy, nhưng ngay sau đó hắn giẫm lên lưng Tiêu Kiến Nhân, cười lạnh một tiếng, rút ra thanh kiếm chảy đầy máu tươi, “Lão già này vừa nãy đã mở cửa động phía sau, cơ hội tốt như vậy e rằng không có lần thứ hai đâu, kính mong Quận chúa đừng tính toán sai”.

Sự hoảng sợ trong ánh mắt Lộ Văn Phi vừa nãy đúng là hàng thật giá thật, tuyệt đối không phải là ngụy trang. Ta chăm chú nhìn hắn chậm rãi chà lau lưỡi kiếm, vừa định nói chuyện, lại nghe có tiếng động bên cạnh, Dạ Kiếm Ly dùng Lệ Đao chống đỡ thân thể, miễn cưỡng đứng dậy.

“Chiếu cố cho Niệm Vãn”, hắn nhàn nhạt bỏ lại một câu.

Trong lòng ta căng thẳng, vội vàng túm lấy góc áo hắn, “Huynh đã như vậy rồi, không cần liều mạng”.

Lộ Văn Phi hiển nhiên cũng không thèm đặt Dạ Kiếm Ly vào mắt, “Dạ công tử, ngươi là người thông minh”.

Dạ Kiếm Ly giơ thẳng Lệ Đao hướng vào mặt Lộ Văn Phi, “Ta đã nói rồi, thiên hạ này, vẫn sẽ mang họ Độc Cô”.

Lộ Văn Phi chậm rãi xoay lại, ta ngồi dưới đất ôm Niệm Vãn, kinh ngạc nhìn hắn nghiêng người, ngăn hết chút ánh sáng cuối cùng ngoài cửa.

Sau đó, ánh sáng duy nhất trong điện, chính là kiếm quang trong tay Lộ Văn Phi.

Trong chớp mắt, tiếng kim loại va chạm càng lúc càng vang xa, đỏ và đen quấn lấy nhau giao đấu, cả hai đều ra những chiêu thức tàn nhẫn, nhưng tư thế vẫn nhẹ nhàng phiêu dật như tiên, tựa hồ không phải đánh nhau mà là đang khiêu vũ.

Ta nhìn một lúc lâu, chậm rãi nhíu mày, Dạ Kiếm Ly có sẵn nội thương đương nhiên là thiệt thòi, động tác chậm hơn một chút. Tiếng vỡ nát trên thân Lệ Đao ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn rơi xuống vài mảnh kim loại, đến đao mà còn bị như vậy, nói chi là đồng tiền xu của ta, ta không nhịn được cảm thấy thất vọng.

Cũng không dễ dàng gì cho Lộ Văn Phi, thanh kiếm của hắn… Từ lúc thành lập Thanh Phong Các hắn đã có, là một thanh danh kiếm, dùng hàn thiết ngàn năm rèn nên, sắc bén vô cùng. Lệ Đao chỉ có vẻ đẹp tinh mỹ hoa lệ chấn giang hồ, hoa văn nay đã bị đánh nát, lại thêm nội lực của Dạ Kiếm Ly bị hao tổn, theo lý mà nói, không thể nào chỉ bị Lộ Văn Phi đánh rơi một chút mạ vàng bên ngoài a…

Quả nhiên Lộ Văn Phi cũng phát hiện ra vấn đề, hắn nhanh chóng thu kiếm, nghi ngờ nói: “Thanh đao kia…”.

Dạ Kiếm Ly thở dốc một hơi, đưa tay lau máu tươi trên khóe miệng, cong cong môi nở nụ cười.

“Ngươi cũng thấy rồi đấy”, hắn đổi hướng cầm chuôi đao, dùng lực nện một nhát thật mạnh xuống mặt đất.

Hoa văn mạ vàng bên ngoài lưỡi đao toàn bộ vỡ vụn, giống như người ta đập bể một hòm châu báu, bao nhiêu thứ trang sức hoa mỹ toàn bộ tan biến, lộ ra màu xám tro mang phong cách cổ xưa bên trong. Trên lưỡi đao không biết từ đâu hiện ra những đường văn tự ngoằn ngoèo, giống như một loại phù chú nguyền rủa.

“Gọi Lệ Đao cũng chưa hẳn là đúng…”, Dạ Kiếm Ly vươn tay vuốt ve lưỡi đao, cười tao nhã, “Tên chân chính của nó, là Ly Đao”.[1]

Ly Đao!

Cả ta và Lộ Văn Phi đều sợ hãi kêu lên thất thanh, thanh đao chém giết vô số nên bị nguyền rủa trong truyền thuyết, không ngờ lại có thật.

Dạ Kiếm Ly nhẹ nhàng nhảy lên, Lộ Văn Phi nhìn vết rỉ sét loang lổ trên mũi đao, đương nhiên cảm thấy Dạ Kiếm Ly chỉ phô trương thanh thế, hét lớn một tiếng, nghênh đón chính diện.

Đấu được mấy hiệp, thanh kiếm trong tay Lộ Văn Phi không có chút tổn hại gì, hắn cười lạnh một tiếng, âm thầm vận nội lực, ta càng nhìn càng lo lắng, lại không có cách nào giúp được.

Thế nhưng Dạ Kiếm Ly vẫn ung dung tựa lên cánh cửa xa hoa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ta trơ mắt nhìn Lộ Văn Phi cầm kiếm đâm tới Dạ Kiếm Ly, mơ hồ có ánh sáng kiếm khí bốc ra bốn phía, ta hiểu đây chính là một kiếm cuối cùng, lo lắng la to: “Dạ Kiếm Ly!”.

Mà Dạ Kiếm Ly dường như hồn đã bay đến thế giới khác, vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Mắt thấy kiếm sắp đâm vào người Dạ Kiếm Ly, kiếm khí mãnh liệt ập tới hồng y của hắn, nồng nhiệt khiêu vũ xoay tròn quanh cánh cửa điện.

Thế nhưng Lộ Văn Phi lại đứng bất động.

Lúc mũi kiếm chỉ còn cách Dạ Kiếm Ly chừng một tấc, bỗng dưng gãy lìa. Sau đó vang lên tiếng loảng xoảng của kim loại bị gãy ra thành từng mảnh, rơi xuống mặt đất, tiếng vọng rầu rĩ xót xa.

Tay Lộ Văn Phi có chút run rẩy, “Ngươi…”.

Dạ Kiếm Ly không trả lời, lật tay nhấc Ly Đao lên, vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trong không trung.

Lộ Văn Phi vẫn không nhúc nhích, có lẽ hắn cũng biết mình có chạy cũng không thoát được một đao này, tay trái hắn vắt chéo ra sau, gân xanh thình thịch nổi rõ, tâm hoảng ý loạn tới cực điểm.

Dạ Kiếm Ly đột nhiên giật giật, Ly Đao tuột khỏi tay, chịu không nổi nữa quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu đỏ.

Ta sợ hãi đến mức mặc kệ cả Niệm Vãn, năm ba bước vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, “Dạ Kiếm Ly, huynh… Bị thương rất nặng sao?”.

Dạ Kiếm Ly ôm ngực, gương mặt bạch ngọc bị phủ lên màu than chì yếu ớt, “Tỏa Tâm Chưởng”.

Lộ Văn Phi đang ngây người, đột nhiên ngửa đầu cười lớn.

Ta oán hận, “Ngươi cười cái gì!”.

“Các chủ đại nhân, Quận chúa nương nương, chẳng lẽ cô còn chưa hiểu?”, Lộ Văn Phi đắc ý nhướn đầu lông mày, “Người trong lòng cô đỡ cho cô một Tỏa Tâm Chưởng dồn hết toàn lực của Tiêu Kiến Nhân, vỡ tim rách phổi, chỉ sợ không sống được mấy canh giờ!”.

Sau đó Lộ Văn Phi còn nói thêm cái gì, ta hoàn toàn không nghe rõ nữa.

Ta chỉ nhìn Dạ Kiếm Ly, môi hắn trắng bệch không còn chút máu, cặp lông mày thanh lệ nhíu chặt.

“Cô muốn làm gì?”, Lộ Văn Phi tiến lên một bước.

“Đường Các chủ, Lộ tướng quân, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?”, ta cầm Ly Đao đặt lên cổ mình, chỉ cảm thấy như một tảng băng lạnh lẽo thấu xương, không khỏi rùng mình.

Hắn hừ lạnh một tiếng, “Cô muốn tự vẫn thì có liên quan gì tới ta?”.

Ta nhìn hắn chằm chằm không nói hai lời, giơ Ly Đao lên chém một đường trên cánh tay trái của chính mình, máu tươi chảy ròng ròng.

Cánh tay trái của hắn cũng run lên, không tránh được mắt ta.

“Thế này thì…”, ta ngạo nghễ nói: “Ta và ngươi, có liên quan rồi chứ?”.

Ta vẫn luôn đánh cược, được ăn cả, ngã về không.

“Người sợ chết như cô mà dám tự vẫn?”, Lộ Văn Phi giễu cợt: “Ta không tin”.

“Không tin sao?”, ta lại đưa lưỡi đao lên cổ mình, cứng rắn vẽ ra một đường máu nữa. Lộ Văn Phi đưa tay tới muốn đoạt lại thanh đao, ta lui về phía sau mấy bước, vết cắt càng sâu.

“Không!”, Lộ Văn Phi ôm cổ, “Cô cũng không muốn chết, ta biết! Chờ ta có được thiên hạ này rồi, chắc chắn sẽ phong cô làm Hoàng Hậu, vinh hoa phú quý, đến lúc đó…”.

“Tiểu Lộ Tử”, ta đột nhiên cười rộ, giọng nói có chút quỷ dị.

Lộ Văn Phi cũng không nói gì nữa, căng thẳng nhìn ta.

“Ngươi có biết làm sao ta phát hiện ra sống chết của ta và ngươi có liên quan không? Bởi vì ta hiểu ngươi rất rõ, năm đó có lẽ không hiểu, nhưng bây giờ tuyệt đối hiểu rõ. Ngươi cứu ta, cũng chỉ vì bản thân ngươi. Tiếc là ngươi hiểu ta còn chưa đủ, ngươi nên biết, tuy ta ích kỷ, ta sợ chết, nhưng ta càng hận ngươi tận xương”. Giọng ta đột nhiên thê lương: “Nếu không phải là vì Dạ Kiếm Ly, bây giờ ta sẽ lập tức kéo ngươi cùng xuống địa ngục!”.

Lộ Văn Phi nhìn chằm chằm ta kiên quyết giơ Ly Đao, trầm mặc một hồi lâu, bất ngờ nói: “Cô muốn ta làm thế nào?”.

“Giao quân bài Hải quan ra đây, sau đó lập tức cút ngay cho ta!”.

Lộ Văn Phi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại cười nhẹ, dần dần càng cười to.

“Còn không mau giao ra đây!”, ta nghiến răng nghiến lợi.

“Không ngờ…”, hắn chậm rãi lấy ra quân bài trong ngực, đặt xuống mặt đất, “Ta không ngờ lại thua trong tay cô. Cổ độc kia vốn là dùng để uy hiếp thương lượng với Độc Cô Bạch, ai ngờ… Hmm, thôi, Kỷ Triển Nhan, cô nói ta hiểu cô không đủ, cũng không sao, nhưng cô phải biết rằng, ta và cô mới là cùng một loại người, cô có thể sống đến hôm nay, hoàn toàn là nhờ lúc còn ở Thanh Phong Các ta cảm thấy cô rất thú vị, nếu sớm biết cô chắn đường đoạt thiên hạ của ta, ta đã một kiếm làm thịt cô!”.

Ta không nói gì, hung hăng nhìn hắn.

“Nhưng mà bây giờ… Không ngờ lại biến thành cảnh tượng thế này, ta và cô… Sinh tử tương liên[2]? Ha ha ha ha ha… Thú vị, thú vị thật”.

Hắn dứt lời, cười điên cuồng, đẩy mở cửa điện, nghênh ngang rời đi.

Ly Đao trong tay ta ầm một tiếng rơi xuống đất.

Cả người ta mất đi sức lực, vẫn máy móc nhặt quân bài kia lên, lại bò đến chỗ Tiêu Kiến Nhân, lấy ra binh bài từ trước ngực lão, rồi lảo đảo đi tới trước mặt Độc Cô Bạch.

Lúc này toàn bộ hộ vệ trung thành đều vây bên cạnh hắn, chỉ sợ Độc Cô Bạch có gì sơ xuất.

Ta cười cười, nhét cả binh bài lẫn quân bài vào tay Độc Cô Bạch.

Độc Cô Bạch kinh ngạc nhìn ta, vươn tay, khó khăn nói: “Hòa… Hòa…”.

Ta từ trước ngực lấy ra một tấm khăn lụa chẳng còn sạch sẽ, nhẹ nhàng đặt vào tay hắn. Trên khăn lụa trắng bên cạnh chữ “Bạch” còn có thêu hai con vịt bơi lội đầy màu sắc, là đại nương dạy ở phòng bếp dạy ta thêu để giết thời gian, tuy là không đẹp, ta cũng xấu hổ nói cho hắn biết đó là thêu uyên ương.

Ta hít sâu một hơi, nhìn thẳng ánh mắt thanh tú của hắn, nhẹ nhàng che đôi môi hắn đang mấp máy.

“Thật xin lỗi, Độc Cô Bạch, làm một hoàng đế thật tốt.”
Bình Luận (0)
Comment