Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 1381 -≫ Chương 1384: Lựa Chọn Của Lý Niệm Phàm, Đại Đạo Quy Nguyên (Kết Thúc)

Chương 1381: . . 

"Tiểu nhân hèn hạ, dừng tay!"

Mọi người Thiên Cung kinh hãi gào thét lên.

Bọn họ không rảnh đi để ý tới lai lịch của Chu Nguyên Hải, hiện tại ý niệm duy nhất chính là ngăn cản hắn!

"Rầm rầm rầm!"

Niếp Niếp thiêu đốt pháp lực.

Long Nhi thiêu đốt pháp lực.

Tần Mạn Vân thiêu đốt pháp lực.

Đại Hắc thiêu đốt pháp lực!

...

Tất cả mọi người ở vào thời khắc này đều từ bỏ mọi thứ, không để ý tới thương thế của bản thân, xem như tạo ra tổn thương vĩnh viễn đối với bản thân cũng không tiếc, chỉ muốn ngay lập tức chạy tới Lạc Tiên sơn mạch.

Bọn họ đỏ mắt lên, nghiến chặt hàm răng, phát ra tiếng gào thét, thân hình hóa thành lưu tinh bùng nổ hư không!

Đối mặt với đám người điên cuồng như vậy, những người phản bội thậm chí không dám đi ngăn cản, có điều bọn hắn cũng không muốn đi ngăn cản, mà là cũng đưa mắt nhìn chằm chằm vào trên người Chu Nguyên Hải, chạy tới.

"Bắt chúng ta làm vũ khí để sử fungj, ngồi làm ngư ông đắc lợi, tuyệt đối không thể để cho người này đạt được!"

"Quá khốn kiếp, ngư ông đắc lợi chỉ có thể là chúng ta, lần này thế mà bị người đen ăn đen, không thể tha thứ!"

"Đại đạo là của chúng ta!"

...

Vào lúc này.

Toàn bộ bầu trời đều phát ra tiếng sấm rền, bầu trời đang rung động.

Cảm xúc nổi giận mà kinh hoàng của đám người Niếp Niếp bao phủ bầu trời, lập tức ảnh hưởng tới mọi sinh linh, khiến bọn chúng hãi hùng khiếp vía.

Tu sĩ vây xem nhìn vào thân ảnh rời đi của bọn họ, càng là bị dọa đến động cũng không dám động một cái, bọn họ có một loại cảm giác, phàm là chỉ dám hơi cản đường, tuyệt đối sẽ bị miểu sát tới không còn chỗ chôn!

"Làm sao vậy, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra mà khiến bọn họ điên cuồng như vậy?"

"Đây chính là tất cả Chí Cường giả của Nguyên giới a, vì sao bọn họ đột nhiên chạy về một cái phương hướng!"

"Chuyện lớn rồi, tuyệt đối là chuyện lớn kinh thiên xảy ra, thậm chí chuyện này còn muốn ở trên cả Sở Cuồng Nhân!"

"Phương hướng của bọn họ là Cấm Khu Thượng Cổ, cái nơi thần bí kia, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?"

"Ta mơ hồ cảm nhận được, thế cục trong thiên địa chỉ sợ sẽ xảy ra biến động lớn!"

...

Mọi người tê cả da đầu, xem như Đại Đạo Chúa Tể vào thời khắc này cũng cảm thấy chính mình vô cùng nhỏ bé, có một loại cảm giác đối mặt với gì đó không rõ lắm, sinh tử không phải do mình.

"Đừng!"

"Ấu!"

Hỏa Phượng và Đát Kỷ tự nhiên cũng cảm nhận được tình huống ở Tứ Hợp viện, Phượng Hoàng Pháp Tướng và Bạch Hồ Pháp Tướng bộc phát ra khí thế kinh thiên, ở quanh thân Pháp Tướng, thế mà bốc cháy lên một vòng hỏa diễm óng ánh!

Theo đó mà tới thực lực điên cuồng tăng vọt, thế mà chấn động tới Thần Ma Pháp Tướng lui lại một chút xíu!

Nhìn thấy hỏa diễm óng ánh kia, tu sĩ xung quanh thiếu chút nữa thì trừng cho tròng mắt lòi ra ngoài, chấn kinh tới tột đỉnh.

"Thiêu ... thiêu đốt ấn ký sinh mệnh! Các nàng thế mà đang thiêu đốt ấn ký sinh mệnh?!"

"Tê ---- đến cùng là chuyện gì khiến các nàng phải điên cuồng như vậy."

"Chẳng lẽ cũng có quan hệ với Cấm Khu Thượng Cổ? Các nàng thế nhưng là tồn tại ở đỉnh của thế giới a, thế mà thiêu đốt ấn ký sinh mệnh!"

...

"Đông đông đông."

Thần Ma Pháp Tường liên tục lùi lại, cuối cùng thế mà ầm một tiếng ngã nhào trên mặt đất.

Đát Kỷ và Hỏa Phượng thiêu đốt sinh mệnh chi hỏa, bộc phát thực lực của mình lập tức đạt tới đỉnh phong, đây là đấu pháp liều mạng, ẩn chứa những nguy hiểm cho cuộc sống vĩnh hằng của họ, hơn nữa một khi ấn ký sinh mệnh thiêu đốt hầu như không còn, các nàng cũng sẽ tan thành tro bụi.

Này đối với bất kỳ một vị cường giả nào mà nói, thiêu đốt ấn ký sinh mệnh đều là không thể nào tiếp nhận được, nhưng các nàng lại phát động mà không do dự chút nào.

Các nàng bây giờ chỉ có một cái ý nghĩ, đó chính là vượt trên Sở Cuồng Nhân, sau đó tranh thủ thời gian trở lại bên cạnh Lý Niệm Phàm, nếu như Tứ Hợp viện thật có chuyện xảy ra, các nàng còn sống cũng là sống không bằng chết.

"Khuyết điểm của đại đạo kiếp này quả nhiên rất lớn, đã không xứng làm đối thủ của ta, liệu có bị một tên vô danh tiểu tốt thôn phệ không?"

Bên trong Thần Ma Pháp Tướng, truyền tới giọng nói lãnh đạm của Sở Cuồng Nhân, hắn trào phúng vô tình, giọng điệu cao cao tại thượng.

Kết quả của đại đạo hắn căn bản không thèm để ý, mà người thôn phệ đại đạo kia hắn cũng không thèm để ý, bởi vì hắn tự tinh mình chắc chắn là mạnh nhất!

"Vô Tận Băng Phong!"

"Bất Diệt Thần Hỏa!"

Bạch Hồ Pháp Tướng và Phượng Hoàng Pháp Tướng phát ra tiếng khàn khàn, tiếp tục tiêu đốt ấn ký sinh mệnh để đánh đổi thi triển ra thần thông chí cao.

Ở giữa các nàng, hỏa diễm và hàn băng đan xen vào nhau, một âm một dương cuối cùng hội tụ thành một cái hình vẽ thái cực, bạo phát ra lực lượng trước nay chưa từng có.

Cỗ lực lượng này khiến Thần Ma Pháp Tướng xuất hiện vết nứt.

"Crắc crắc!"

Vết nứt càng lúc càng lớn, cuối cùng bao trùm tới toàn thân Sở Cuồng Nhân, giống như sắp vỡ tan!

Tuy nhiên, uy lực cường đại đồng dạng với đang thôn phệ lấy sinh cơ của Đát Kỷ và Hỏa Phượng, sắc mặt các nàng trắng bệch, ấn ký sinh mình thế mà đã ảm đạm không ánh sáng.

"m Dương nhị khí sinh vạn vật, đây là lực lượng bản nguyên của đại đạo, còn thiếu một chút nữa là có thể liên hợp thành một cái đại đạo hoàn chỉnh, ta muốn lợi dụng ngươi là kẻ mạnh nhất dưới đại đạo!"

Sở Cuồng Nhân phát ra tiếng cười điên cuồng, thân thể đau đơn ngược lại để hắn vô cùng thoải mái, nhục thân hắn hóa thành hư vô, lấy thần lực ngưng tụ pháp tướng, sớm đã siêu việt ngoại vật, lại thêm tịch mịch vô số năm tháng, nên cảm giác đau đớn của thân thể sớm đã quên, lúc này thể nghiệm một lần nữa, ngược lại cảm thấy vui vẻ hiếm lạ.Li ê n hệ VIPTruyenGG.com

"Rống!"

Thần Ma Pháp Tướng gào thét một tiếng, đứng lên từng chút một, hay tay phân biệt chống đỡ lấy Hàn Băng và Thần Hỏa, liều chết với Bạch Hồ Pháp Tướng và Phượng Hoàng Pháp Tướng.

"Công tử..."

Đát Kỷ và Hỏa Phượng thì thầm trong miệng, trong đôi mắt có dòng nước mắt lo lắng chảy ra, không tiếc bất cứ giá nào mà thi triển lực lượng thần thông.

...

"Nhanh nhanh nhanh hơn một chút nữa a!"

Đám người Quân Quân đạo nhân hai mắt đều đã đỏ bừng bừng, cũng đang thiêu đốt ấn ký sinh mệnh, dùng cái giá lớn này để đi dường, đây là điên cuồng cỡ nào.

Tuy nhiên, bọn họ có nhanh thì cũng cần thời gian.

Dưới ánh mắt như muốn nứt nhìn chăm chú của bọn họ, Chu Nguyên Hải suy tư một lúc, rồi mới chậm rãi gõ cửa Tứ Hợp viện.

Mở miệng nói: "Bần đạo Chu Nguyên Hải cầu kiến Thánh Quân đại nhân, chuyên tới đây để bẩm báo chiến cuộc bên ngoài."

Bên trong Tứ Hợp viện.

Trong tay Lý Niệm Phàm đang cầm một quân cờ, lại chậm chạp không hạ xuống, hai mắt thất thần nhìn vào thế cuộc nhưng hồn thì ở trên mây.

Lại nhìn vào trên bàn cờ, thế mà chỉ hạ xuống một quân cờ.

Cả Tứ Hợp viện trở lại trạng thái vắng vẻ ban đầu, chỉ có hắn và Tiểu Bạch ở đó, những người khác đều đã đi ra, ngay cả đồ vật cũng trống không.

Trong khoảng thời gian này, hắn một mực lo cho sự an toàn của mọi người, muốn dựa vào đánh cờ để cho nội tâm của mình bình tĩnh trở lại nhưng căn bản làm không được, trong đầu nghĩ đều là đại kiếp có trấn áp được hay không, bọn họ có an toàn hay không.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng người kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ, để cả người hắn cũng hơi chấn động.

Tình hình chiến đấu tới?

"Kẹt kẹt!"

Tiểu Bạch đã mở cửa ra rối, ánh mắt máy móc khóa chặt vào trên người Chu Nguyên Hải, dần dần tràn ra ánh sáng đỏ.

Chu Nguyên Hải đứng ở cổng, nhìn thấy Tiểu Bạch mở cửa ra thì lông mày nhíu lại, nội tâm cũng nhấc lên.

Đây là thứ gì?

Khí linh?

Bên người đại đạo thế mà còn để lại người hộ đạo như này?

Hắn không hiểu cảm thấy một cỗ bất an, nhất là cảm giác áp bách phát tán ra từ trên người Tiểu Bạch, thực lực hẳn là không kém hắn.

Lúc này, trong viện truyền tới giọng nói mang theo vẻ lo lắng của Lý Niệm Phàm, "Tiểu Bạch, ngăn ở cổng làm cái gì, nhanh để cho người ta đi vào."

Chương 1382: Ta là tu tiên đại lão? 

"A, được, chủ nhân." Tiểu Bạch khôi phục nguyên dạng, thân thể tránh ra bên cạnh.

Cho tới lúc này, áp lực trên người Chu Nguyên Hải đột nhiên thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Ngay ở một cái chớp mắt vừa rồi kia, hắn cảm nhận được áp lực lớn lao từ trên người Tiểu Bạch, như gặp phải đại địch, hắn có thể khẳng định, sức chiến đấu của Tiểu Bạch tuyệt đối không kém hắn, thậm chí đã có ý định ra tay với mình.

Tuy nhiên, lại bởi vì một câu nói của Lý Niệm Phàm mà nhường đường.

"Không nghĩ tới ở bên trong Tứ Hợp viện thế mà còn có một cái khí linh siêu cường, là ta chủ quan."

"Cũng may ở trước khi vào cửa lấy Thiên Cung làm cớ, để vị kia mời mình đi vào, nếu không e rằng mọi chuyện sẽ sinh biến."

Nội tâm Chu Nguyên Hải thầm nghĩ may mắn không thôi, sau đó chậm rãi bước vào bên trong Tứ Hợp viện, ánh mắt quét qua một cách tùy ý, sau đó sáng rực nhìn vào Lý Niệm Phàm nói: "Bần đạo Chu Nguyên Hải, bái kiến Thánh Quân đại nhân."

Lý Niệm Phàm đã đi tới rất nhanh, lo lắng nói: "Còn xin vị đạo hữu này nói cho ta biết tình hình chiến đấu hiện tại."

Nội tâm hắn có một loại dự cảm không tốt, bởi vì bình thường đều là đám người Dương Tiễn tự mình tới, bây giờ lại phái ra một người mình chưa từng nhìn thấy tới báo tin, rất rõ ràng bọn họ căn bản đi không được thậm chí còn ở vào thế yếu.

Quả nhiên, chỉ thấy Chu Nguyên Hải lắc đầu, rồi nói tiếp: "Tình huống thật không tốt, đây là kiếp nạn toàn bộ thế gian, người của Thiên Cung tử thương vô số, thua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Tâm trạng Lý Niệm Phàm không thể không trầm xuống, móm môi một cái vội vàng hỏi: "Không biết đạo hữu thế nhưng có quen đám người có một con chó trụi lông và hai đứa bé gái kia không, bọn họ bây giờ thế nào rồi?"

Chu Nguyên Hải tự nhiên biết người hắn hỏi là ai, làm ra vẻ nhíu mày, thở dài nói: "Bọn họ đều bị thương không nhẹ, vẫn còn đang mang theo vết thương mà chiến đấu, chỉ sợ ..."

Hắn nói một nửa thì lại lắc đầu ngậm miệng không nói.

Thấy Lý Niệm Phàm ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, Chu Nguyên Hải cười thầm trong lòng, nhân lúc này quan sát tỉ mỉ mọi thứ ở bên trong Tứ Hợp viện, vẻ hưng phấn và điên cuồng dần dần trở nên nồng đậm trong đôi mắt hắn, quả tim đập lên thình thịch.

Khí tức đại đạo thật là nồng nặc, bên trong Tứ Hợp viện thế mà đều tràn ngập đạo tắc, không cần biết là hòn non bộ hay là dòng nước suối, hay là một viên ngói một viên gạch, một ngọn cây cọng cỏ đều sớm đã được đại đạo tẩy lễ thành thần vật.

Mà ở trong góc của sân, đám gà kia thi nhau đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người Chu Nguyên Hải, bên trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, hiển nhiên đều có tu vi không tầm thường, thậm chí có thể để cho Chu Nguyên Hải cảm nhận được áp lực.

Nơi này, tồn tại rất nhiều thứ không tầm thường, ẩn giấu cao thủ còn nhiều hơn so với Chu Nguyên Hải nghĩ.

Nhưng...

Thì tính sao?

Lúc này hắn đã xâm nhập được vào bên trong, những tồn tại này căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này đại đạo vẫn còn rất mạnh, nhưng cũng là lúc rất yếu đuối, chỉ cần mình thôn phệ hắn, vậy là có khả năng tạo vật, thậm chí ngay cả Chí Cường giả cũng có thể tạo ra một cách dễ dàng.

Rõ ràng có thực lực muốn làm gì thì làm, lại vô dục vô niệm, vô tri vô giác, thật sự là lãng phí, không bằng đưa cho ta!

Chu Nguyên Hải càng nóng ruột hơn, đồng thời, nhìn về phía Lý Niệm Phàm với ánh mắt lộ ra vẻ thương xót, có chuyện gì bi ai bằng bản thân có lực lượng cường đại mà không biết?

Hắn chậm rãi đi tới trước máy lọc không khí, mở miệng hỏi: "Thánh Quân đại nhân, không biết đây là thứ gì?"

Lý Niệm Phàm thì đang lo lắng tới đám người Đát Kỷ, nhanh chóng nghĩ tới nên làm cái gì, thuận miệng trả lời: "Máy lọc không khí."

Chu Nguyên Hải chầm chậm nói: "Thứ này thế mà có thể hút linh khí bình thường và thả ra khí tức đại đạo, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, nói là đệ nhất chí bảo trên thế gian cũng không đủ."

"Hút linh khí vào?"

"Thả ra khí tức đại đạo?"

Lý Niệm Phàm nhướng mày, không hiểu Chu Nguyên Hải đang nói cái gì.

"Chẳng lẽ Thánh Quân đại nhân không biết sao?"

Chu Nguyên Hải khẽ cười một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh hồ nước, "Nước bên trong này đều là Đại Đạo Linh tuyền, một giọt là có thể đắc đạo thành tiên, uống một ngụm thế nhưng là nặn ra đạo khu, bên ngoài căn bản tìm không được."

"Còn có linh dịch do hòn non bộ kia sản xuất ra, có thể dẫn động đại đạo cộng minh, phàm là có thể uống vào một giọt là có thể để cho người ta ngộ đạo, cho dù là Chí Tôn cũng sẽ liều mình tranh đoạt."

"Còn có trái cây bên trong cái mâm kia rõ ràng đều là Bàn đào, Hoàng Trung Lý và các loại Đại Đạo Thánh quả."

"Chậc chậc chậc, Thánh Quân đại nhân còn nuôi nhiều Phượng Hoàng thượng cổ như vậy, mỗi một con đều có năng lực ngút trời, thế mà còn để ra nhiều trứng như vậy, một quả trứng này thế nhưng là có giá trị khó lường a!"

...

Hắn đi ở trong sân, chỉ vào từng thứ mà nói.

Lúc đầu, Lý Niệm Phàm còn không biết tại sao, nhưng theo hắn kẻ ra, tâm trí bắt đầu quay cuồng, đầu vang lên ông ông.

"Đám người Thiên Cung kia tới, có thể kiếm một bữa cơm, lấy một bầu rượu ở chỗ này của ngươi, chắc hẳn đều kích động hỏng, mỗi tiếng nói mỗi cử động của ngươi trong mắt bọn họ đều là cơ duyên vô cùng to lớn."

Cuối cùng, Chu Nguyên Hải nhìn chằm chằm vào Lý Niệm Phàm và nói lời không có ý tốt: "Thánh Quân đại nhân, rõ ràng bản thân ngươi có thực lực vô địch, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Ầm!

Đầu óc Lý Niệm Phàm như nổ tung, trống rỗng.

Vào lúc này, hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện, từ khi xuyên qua tới nay có đủ loại chuyện hiện ra như lật giấy.

Đi tới thế giới tu tiên, hệ thống thật chỉ dạy cho mình một đống thứ bình thường vô dụng thôi sao? Chẳng lẽ mình thật đã siêu phàm nhập thánh rồi?

Từ lần thứ nhất gặp được người tu tiên bắt đầu, thái độ của bọn họ dành cho mình đều tốt tới quá mức.

Liên tưởng tới sau khi hệ thống cho mình một cái đánh giá hoàn mỹ sau đó lập tức rời đi, có hay không một loại khả năng, mình đã vượt qua hết thảy, thành tu tiên đại lão?

Trước đây, ý nghĩ về phàm nhân đã ăn sâu vào trong nội tâm của hắn, phàm là không có người điểm tỉnh, có chuyện cũng đều có thể giải thích tới hiểu, nhưng vào lúc này được Chu Nguyên Hải nói ra như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình là tu tiên đại lão thì lại càng hợp lý hơn.

Trong chốc lát.

Một cỗ khí tức giống như thủy triều lan tràn ra từ trên người Lý Niệm phàm, thân thể của hắn tuy rằng còn đứng ở chỗ đó, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không chân thực, giống như hòa thành một thể với thiên địa, thiên tức là hắn, hắn tức là thiên!

Cỗ khí tức này thần thánh mà mờ mịt, cũng không có tính công kích, nhưng lại để cho người ta sinh ra sự kính sợ từ đáy lòng.

Lý Niệm Phàm nhắm mắt lai, hắn đang cảm nhận cỗ lực lượng này, hắn chưa từng nghĩ tới, trong thân thể của hắn lại có lực lượng kinh khủng như vậy, vào lúc này, hắn cảm giác trong tay mình nắm mọi thứ, mặc dù không mở mắt ra, nhưng lại có thể nhìn thấy mọi chuyện ở bên ngoài, bởi vì bầu trời chính là mắt của hắn.

Hắn nhìn thấu mọi thứ trong Tứ Hợp viện, trong ánh mắt những con gà kia đang đầy vẻ lo lắng và hoảng sợ, nằm im trên đất mà run lẩy bẩy, con mắt Tiểu Bạch biến thành màu đỏ, Trụy Ma kiếm, hòn non bộ, tủ lạnh ... rất cả đều đang rung động.

Hắn thấy được mọi người Thiên Cung đang liều mạng chạy tới nơi này, đã tới dưới chân núi Lạc Tiên sơn mạch.

Hắn thấy được Sở Cuồng Nhân đang chiến đấu với Đát Kỷ Hỏa Phượng.

Tâm niệm hắn khẽ động, thậm chí còn nhìn thấu mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, tất cả những người tu tiên kia đã quỳ liếm sau lưng mình như thế nào ...

Mọi chuyện trong thiên địa không gì không biết.

Khuyết điểm duy nhất chính là, cỗ lực lượng này quá mạnh, hơn nữa tỉnh ngộ tới quá đột nhiên để hắn không thể không cố gắng thích ứng.

Một bên, Chu Nguyên Hải thấy Lý Niệm Phàm cau mày, khí tức chập trùng không ngừng, lập tức trong bụng nở hoa.

Bị ta đột nhiên điểm phá, đại đạo chi tâm vỡ vụn, lực lượng bản nguyên sắp sụp đổ rồi đi, tiếp theo chính là lúc ta thôn phệ mọi thứ nơi này!

Chương 1383: Nhất niệm 

"Mạnh, thật mạnh a!"

Chu Nguyên Hải cảm nhận được khí tức trên người Lý Niệm Phàm, xem như chỉ một chút đã ép tới hắn không thở nổi.

Cỗ lực lượng này tượng trưng cho toàn bộ thế giới, là nguồn gốc của mọi thứ và đích đến của mọi thứ, là quá khứ, hiện tại, tương lai tất cả chẳng qua chỉ trong một ý nghĩ, thế giới chẳng qua chỉ là thuận tay vẽ xấu thôi.

Có được cỗ lực lượng này sẽ là chuyện làm cho người ta si mê tới cỡ nào a!

Ta có thể sáng tạo mọi thứ, hủy diệt mọi thứ, đùa bỡn mọi thứ!

Đây mới là lực lượng đỉnh phong nhất không thể nghi ngờ!

Quả tim Chu Nguyên Hải đập lên phình phịch, giống như thấy được cảnh tượng huy hoàng cỡ nào sau khi mình thôn phệ Lý Niệm Phàm, thâm thần thất thủ đến khóe miệng thậm chí còn chảy ra nước bọt, không che giấu lòng tham một chút nào.

Khí thế trên người Lý Niệm Phàm vẫn còn đang chập trùng, ở xung quanh hắn, dị tượng đại đạo huyễn hóa không ngừng, giống như từng cái thế giới đang diễn hóa phát triển cho tới chôn vùi.

"Hắn làm sao dám? Lão nhân này làm sao dám?"

"Ác ác ác! Xong, xong, thanh tu của chủ nhân đã bị đánh vỡ, vậy phải làm sao bây giờ a?"

"Vãi nồi, chúng ta sẽ không chết đi chứ, ta cảm nhận được chỉ một cái ý nghĩ của chủ nhân là có thể làm cho cả thế giới này hủy diệt"

"Chủ nhân không có sao chứ, hay là chúng ta bây giờ cùng nhau tiêu diệt lão đầu kia đi?"

...

Trong Tứ Hợp viện, đám gà kia, các loại Thần khí và tiên thực vật đều đang run lẩy bẩy.

Chu Nguyên Hải thì nhìn chằm chằm vào Lý Niệm Phàm, trong lòng đầy sự mong đợi, đợi đại đạo tan vỡ, sau đó lấy cơ hội này thôn phệ.

Tuy nhiên, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút một, nụ cười trên mặt hắn đều đã cười tới cứng ngắc lại, Lý Niệm Phàm vẫn không có dấu hiệu sụp đổ, khí tức ngược lại đang dần dần bình ổn lại?

Hả?

Tại sao có thể như vậy?

Nội tâm Chu Nguyên Hải dần dần có chút bất an.

Đại đạo ở lúc rơi vào đường cùng bị ép sinh kiếp thứ hai, đây là cực kỳ nguy hiểm, những lời mà mình vừa nói ra kia chính là đang cưỡng ép phá vỡ trạng thái của đại đạo, đủ để cho nó phải tẩu hỏa nhập ma trực tiếp tan vỡ mới đúng, tại sao còn chưa tan vỡ?

Chuyện này ... chuyện này không đúng!

Lúc này, lông mi Lý Niệm Phàm run lên, chậm rãi mở mắt.

Oanh!

Đối mặt với ánh mắt của Lý Niệm phàm, da đầu Chu Nguyên Hải lập tức nổ tung, đầu óc trống rỗng, sắc mặt tái nhợt mà lui lại.

"Ngươi, ngươi, ngươi không bị làm sao? Điều này sao có thể?!"

Chu Nguyên Hải kinh dị thét lên, tâm can loạn chiến.

Lý Niệm Phàm cười nói: "Ta thì có thể có chuyện gì? Đúng, hóa ra ta thật là tu tiên đại lão, ta cám ơn ngươi a."

"Không phải, đây là tại sao a!"

Chu Nguyên Hải thất hồn lạc phách lăn lộn trên mặt đất, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra sai sót ở chỗ nào.

Đã nói đại đạo kiếp thứ hai sẽ rất yêu đuối cơ mà, yếu đuối đâu?

Nói cho ngươi biết chân tướng sự thật thế mà chẳng bị làm sao cả?

Vậy ngươi còn phải giả ngu làm gì?

Chơi vậy ai chơi lại?!

Cùng lúc đó.

Ngoài cửa Tứ Hợp viện.

Mọi người Thiên Cung lấy nửa cái mạng để đánh đổi cuối cùng chạy tới nơi này, có điều, bọn họ vừa tới cửa thì được một cỗ lực lượng cường đại tới không cách nào hình dung trấn áp nằm trên mặt đất, nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Bọn họ có thể cảm nhận được, cỗ lực lượng này là tới từ bên trong Tứ Hợp viện, loại cường đại siêu thoát mọi thứ, không cần nghĩ cũng biết là tới từ ai.

"Cao nhân ... biết rồi?"

"Cỗ khí tức tràn đầy tức giận và kiêu ngạo này, chắc chắn là bị Chu Nguyên Hải phá vỡ trạng thái thanh tu!"

"Ô ô ô, chúng ta tới muộn, chúng ta có lỗi với cao nhân a!"

"Khốn kiếp, khốn kiếp! Tên Chu Nguyên Hải súc kinh kia tuyệt đối sẽ không được như ý, tuyệt đối sẽ không!"

"Kẻ phản bội, đều là đám người ngu xuẩn các ngươi làm ra chuyện tốt, xong, xong a!"

"Được rồi, hủy diệt đi."

...

Mọi người Thiên Cung tuôn đầy nước mắt trên mặt, lòng tràn đầy sự áy náy và tuyệt vọng, chỉ muốn cùng hủy diệt với thế giới này.

"Kẹt kẹt!"

Đột nhiên, theo một tiếng kẽo kẹt quen thuộc vang lên, cửa Tứ Hợp viện mở ra, áp lực trên người mọi người lúc này cũng đột nhiên tiêu tán không còn.

Bọn họ ngẩng đầu, đều là thân thể chấn động, đứng sững sờ ngay tại chỗ.

Đã thấy, trên mặt Lý Niệm Phàm vẫn nở nụ cười như cũ nói: "Mọi người, đã trở về rồi a."

"Cao... Cao nhân?"

"Ta... Ta không nằm mơ chứ."

"Cao... Thánh Quân đại nhân, ngài không có sao chứ."

"Ca ca..."

"Tỷ phu!"

"Gâu gâu gâu, chủ nhân."

...

Tất cả mọi người lại rơi lệ, lần này là vui tới phát khóc, thi nhau kích động nhìn vào Lý Niệm Phàm.

Nhìn vào dáng vẻ muốn nói lại thôi của mọi người, Lý Niệm Phàm khoát tay áo nói: "Được rồi, chuyện ta cũng đã biết, không cần nhiều lời."

Sau đó, hắn đưa ánh mắt rơi vào trên người những kẻ phản bội kia, mặc dù không có một chút khí thế nào, nhưng chỉ là ánh mắt thôi đã khiến cho tất cả kẻ phản bội phải dựng đứng lông tơ lên, đây là cái nhìn từ độ cao, để bọn họ ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.

Ngay sau đó, pháp lực trong cơ thể bọn họ như là hơi nước bốc hơi, chỉ qua thời gian một cái chớp mắt, bọn họ từng là Chí Cường giả tung hoành đương thời biến thành một kẻ phàm nhân, thậm chí ngay cả bọn hắn cũng chưa kịp phản ứng.

"A, chuyện gì xảy ra? Pháp lực của ta không còn một chút nào!"

"Không, lực lượng gì của ta cũng bị mất, mà ngay cả lực lượng nhục thân và lực lượng linh hồn cũng biến thành phàm nhân, sao có thể như vậy!"

"Ta sai rồi, cầu đại đạo tha mạng a, cho ta một cơ hội đi!"

...

Những kẻ phản bội đều kêu rên lên.

Ở một bên, người của Thiên Cung thì thi nhau hít sâu một hơi.

Bọn họ căn bản đều không nhìn thấy cao nhân xuất thủ, điều này nói rõ cái gì, điều này nói rõ chỉ là một cái ý nhiệm trong đầu, cao nhân đã tước đoạt mọi thứ của những người phản bội kia!

Phải biết, đám người này đều là vô địch a, nhưng ở trước mặt cao nhân, ngay cả đứa bé con cũng không bằng, nhất niệm là có thể tước đoạt mọi thứ!

Ban đầu bọn họ cho rằng Sở Cuồng Nhân đã siêu cấp ngưu bức, cho dù có thể vật tay với đại đạo, nhưng chỉ là chiêu này cũng không phải là Sở Cuồng Nhân có thể làm được a!

Quả thực kinh khủng như vậy!

"Hắc Bạch Vô Thường, nên làm nghề cũ của các ngươi đi, đám kẻ phản bội này còn có vị trong viện của ta các ngươi cũng mang về Địa phủ đi, dựa theo chuyện mà bọn họ phạm phải mà trừng phạt!"

Lý Niệm Phàm để Hắc Bạch Vô Thường lấy lại tinh thần, thân thể lập tức run lên, kích động cất cao giọng nói: "Tuân mệnh!"

Cao nhân nói chuyện với ta, còn tự mình ra nhiệm vụ cho chúng ta, quá hưng phấn!

Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, sau đó thân hình lập tức biến mất ngay tại chỗ, về phần đi nơi nào tự nhiên không cần nói cũng biết, Sở Cuồng Nhân chắc chắn cuồng không nổi nữa a ...

Những người còn lại thi nhau nhìn vào đám người phản bội kia với ánh mắt không có thiện chí.

"Má nó, ngay cả cao nhân mà cũng dám tính toán, chán sống rồi đi!" Cự Linh Thần đi lên vả cho Vô Địch giả một vả.

Đầu Trâu Mặt Ngựa vội vàng xuất thủ, thật vất vả câu hồn phách của Vô Địch giả đi ra, "Ngươi hạ thủ nhẹ một chút a, thiếu chút nữa thì đánh cho hắn hồn phi phách tán, vậy chẳng phải lợi cho hắn quá rồi a."

Dương Tiễn thì sợ hãi than nói: "Ta sớm nên nghĩ tới, cao nhân là nhân vật bậc nào, làm sao sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng vẫn là cách cục của ta nhỏ."

"Không sai, ta căn bản không nên lo lắng cho cao nhân, là các ngươi từng người nói bản thân cao nhân đang ở trong trạng thái nguy hiểm, làm ta cảm thấy không tốt."

"Chất vấn thực lực của cao nhân, ta có tội a!"

"Được rồi, mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, mau nói xem đám người này nên xử lý như thế nào đi."

"Nhóm người này đã làm mới mức độ tội ác trong Địa phủ a, dám đối phó với đại đạo, chúng ta trước kia thậm chí cũng không dám nghĩ tới sẽ có loại tội này a."

"Mười tám tầng địa ngục cũng vẫn là nhẹ, thế này khả năng cần xây thêm tầng thứ mười chín!"

...

Chương 1384: Lựa chọn của Lý Niệm Phàm, đại đạo quy nguyên (Kết thúc) 

Bên trong Nguyên giới.

Tam Đại Pháp Tướng kinh thiên động địa.

Pháp Tướng của bọn họ đều là đại đạo ngưng tụ mà thành, tượng trưng cho lực lượng cường đại nhất trên thế gian, Chí Cường giả cũng khó mà phá vỡ được phòng ngự.

Lúc này, Tam đại pháp tướng này lại đang giao chiến điên cuồng.

Bạch Hồ Pháp Tướng và Phượng Hoàng pháp tướng toàn thân bao trùm lấy Bach viêm (Lửa trắng), đó là hỏa diễm do thiêu đốt ấn ký sinh mệnh mà thành, tuy rằng có thể kích phát ra lực lượng không gì sánh kịp trong thời gian ngắn, nhưng lại sẽ để cho các nàng tử vong ...

"Rầm rầm rầm!"

Vành mắt của Đát Kỷ và Hỏa Phượng đều đỏ, bờ môi gần như muốn cắn ra máu, trong chớp mắt liên tục thi triển ra thần thông mạnh nhất, muốn trấn áp Sở Cuồng Nhân.

Khoảng cách Chu Nguyên Hải tiến vào Tứ Hợp viện đã được một đoạn thời gian, các nàng là muốn chạy trở về cỡ nào, coi như các nàng thiêu đốt sinh mệnh một cách điên cuồng thì cũng vẫn không thể làm gì được Sở Cuồng Nhân.

Vào lúc này.

Các nàng hận, các nàng lo lắng, các nàng tuyệt vọng.

Nếu như công tử xảy ra chuyện ...

"Hưu!"

"Thu!"

Bạch Hồ Pháp Tướng và Phượng Hoàng Pháp Tướng cùng lúc phát ra tiếng hét dài, lực lượng trên người càng là như thủy triều dâng tuôn ra, lực lượng sinh mệnh đang liều mình thiêu đốt, Bạch viêm trên người cực nóng đến làm cho mắt người mở không ra.

Hàn băng chí cực và Hỏa diễm chí cực tạo thành âm dương đại đạo, đây là lực lượng bản nguyên nhất trên thế gian, hóa thành lực xoắn, muốn nghiền nát Thần Ma Pháp Tướng.

Tuy nhiên, Thần Ma Pháp Tướng cũng chỉ gào thét một tiếng, thân thể bất động như núi, đảo ngược cỗ lực xoắn kia, duy trì chân thân bất diệt của chính mình.

"Thật đáng sợ, bọn họ đều quá mạnh!"

"Ta cảm giác như toàn bộ thế giới đều đang vặn vẹo, hai nữ tử kia là thực sự nổi giận, đó là lực lượng cỡ nào a."

"Đây thực sự là không muốn sống nữa a, thế mà thiêu đốt ấn ký sinh mệnh điên cuồng như thế, chỗ Cấm Khu Thượng Cổ kia đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?"

"Đáng ghét a, các nàng như vậy mà cũng không thể làm gì được Ma Thần Pháp Tướng kia, Sở Cuồng Nhân thật không có người nào cản nổi sao!"

"Chống đỡ a!"

...

Tất cả mọi người không thể không nắm chặt nắm đấm, trong lòng bọn họ hiểu rõ, nếu như Sở Cuồng Nhân thắng, vậy kết quả của bọn họ đều sẽ không tốt, bởi vì Sở Cuồng Nhân chính là kẻ cầm đầu sáng lập mối họa sương mù màu xám không rõ, hắn tuyệt đối sẽ để cho toàn bộ thế giới rơi vào trạng thái không ổn định.

Tuy nhiên, bọn họ cũng hiểu, Đát Kỷ và Hỏa Phượng căn bản là không có khả năng ngăn cản được Sở Cuồng Nhân.

Dù sao các nàng thiêu đốt ấn ký sinh mệnh nhưng vẫn không cách nào làm gì được Sở Cuồng Nhân, hơn nữa theo thời gian trôi qua, ấn ký sinh mệnh của bọn họ đã ảm đạm xuống, không nói trấn áp Sở Cuồng Nhân, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng khó có thể bảo đảm được.

"Đại đạo mịt mờ, thế gian không người cản nổi Sở Cuồng Nhân."

Có tu sĩ thở dài một tiếng, lộ ra vẻ xót xa.

Quả nhiên, Thần Ma Pháp Tướng nhìn như đang ở thế yêu đột nhiên bùng nổ, hai tay nắm lại, thân thể đột nhiên lao về trước, phân biệt đánh vào trên thân Bạch Hồ Pháp Tướng và Phượng Hoàng Pháp Tướng.

"Ầm!"

Bạch Hồ Pháp Tướng và Phượng Hoàng Pháp Tướng theo tiếng vang mà bay rớt ra ngoài, ngã ầm ầm trên mặt đất, ngay sau đó Pháp Tướng không cam lòng khẽ kêu một tiếng, thế mà chậm rãi biến mất chỉ còn lại Đát Kỷ và Hỏa Phượng vô lực nằm ở trên mặt đất.

Ấn ký sinh mệnh của các nàng đã thiêu đốt tới giây phút cuối cùng, chỉ còn lại một hơi thở treo lơ lửng, ngay cả Đại Đạo Pháp Tướng cũng không thể duy trì.

Chết đi!

Thần Ma Pháp Tướng lạnh lùng vô tình, không nói một câu nói nhảm nào trực tiếp nhấc chân giẫm về phía Đát Kỷ và Hỏa Phượng giống như giẫm nát hai con kiến hôi vậy.

"Công tử không còn ở đây, chúng ta sống trên đời này cũng chẳng có gì vui."

Đát Kỷ và Hỏa Phượng thản nhiên đối mặt với mọi chuyện, thứ không cam lòng duy nhất của các nàng chính là không được trở vê Tứ Hợp viện nhìn một lần.

Mà thấy cảnh này, nội tâm tất cả mọi người đều hiện ra cảm giác thê lương, thế giới này đã không còn hy vọng nữa rồi sao?

"Hô hô hô!"

Chân Thần Ma Pháp Tướng sắp rơi xuống.

Tới gần.

Càng ngày càng gần.

Rất nhiều người nhắm mắt lại, không đành lòng mà nhìn.

Mà khi bàn chân kia sắp giẫm vào trên người Đát Kỷ và Hỏa Phượng, lại như thể bị người ấn nút tạm dừng, lập tức ngừng lại nguyên tại chỗ!

Hả?

Trên khuôn mặt lãnh khốc của Thần Ma Pháp Tướng, lần đầu tiên lộ ra vẻ thần sắc kinh ngạc.

Hắn kêu lên một tiếng sau đó tiếp tục dùng sức, lại phát hiện dưới chân của mình giống như có một cỗ lực lượng vô hình, để hắn căn bản giẫm không xuống, hắn không tin tà muốn vung nắm đấm, lúc này mới phát hiện, toàn bộ thân hình của mình đều không cử động được!

Một cỗ lực lượng trấn áp vào trên người của hắn khiến hắn không thể phản kháng, để hắn ngay cả động một chút cũng không làm được, để cả người hắn đều như ngừng lại một khắc này.

Điều này sao có thể?

Tại sao có thể như vậy? !

Nội tâm của hắn nhấc lên sóng to gió lớn, xem như đánh cờ với đại đạo năm đó, hắn cũng có thể đánh cho có qua có lại, chưa từng bị người nghiền ép như vậy.

Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy bản thân mình trở về tới lúc còn là phàm nhân, đối mặt với áp lực của tiên nhân.

Là ai? !

Chân trời xa xa, Lý Niệm Phàm chậm rãi đi tới, hắn nhìn cũng chẳng thèm nhìn vào Thần Ma Pháp Tướng, mà ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Đát Kỷ và Hỏa Phượng.

"Công... Công tử..."

Nhìn thấy Lý Niệm Phàm, nước mắt của Đát Kỷ và Hỏa Phượng cũng không nhịn nổi nữa như là vỡ đê lăn xuống.

"Công tử, ngươi không có việc gì vậy thực sự là quá tốt rồi."

"Nha đầu ngốc, các ngươi giấu diếm làm ta thật khổ a."

Lý Niệm Phàm cười lắc đầu, đưa tay hướng về phía Đát Kỷ và Hỏa Phượng điểm một cái, trong chốc lát, thương thế trên người các nàng khôi phục nhanh chóng, ngay cả ấn ký sinh mệnh cũng tỏa ra ánh sáng một lần nữa, tất cả trạng thái trong nháy mắt khôi phục lại đỉnh phong.

Một màn này, để cho tu sĩ vây xem ở đây không thể không xem tới tròng mắt như muốn lòi ra ngoài, miệng thì há thành chữ o, ngơ ngác nhìn mọi chuyện vừa xảy ra.

Đây chính là thiêu đốt ấn ký sinh mệnh a, là hoàn toàn không thể nghịch, thế mà cứ vậy mà khôi phục rồi?

Nam nhân này đến tột cùng là tồn tại gì? Quá nghịch thiên.

Đồng thời, bọn họ nhìn về phía Sở Cuồng Nhân vẫn còn đang duy trì cái tư thế kia, đã đoán ra được đây chắc chắn là do Lý Niệm Phàm làm, tiểu tâm can không thể không đập loạn lên.

Kia chính là Sở Cuồng Nhân a, tồn tại ngưu bức tới không đỡ nổi a, cũng không thấy nam nhân này xuất thủ a vậy mà đã cố định Sở Cuồng Nhân tại chỗ.

Má nó thế này phải là thực lực cỡ nào nữa a?

Quá con mẹ nhà nó biến thái con gà mái đi!

Quá muốn làm gì thì làm đi!

Nội tâm của bọn họ sợ hãi thán phục đến gần như muốn bùng nổ, nhưng lại không người nào dám phát ra tí xíu âm thanh nào.

Lý Niệm Phàm tuy rằng vừa mới xuất hiện, không rõ lai lịch nhưng lại mang áp lực tới cho người còn muốn lớn hơn so với Sở Cuồng Nhân, quả thực chính là đại danh từ vô địch, quá con mẹ nó vượt quá mức tưởng tượng.

Không phải nói rằng Sở Cuồng Nhân có thể vật tay với đại đạo sao? Sao có thể bị nghiền về phía một bên hành hạ đây?

"Ngươi ... ngươi là đại đạo?"

Thần Ma Pháp Tướng mở miệng nói ra giọng nói khàn khàn, trong giọng nói tràn đầy sự kinh sợ, "Làm sao ngươi đột nhiên trở nên mạnh như vậy? Hơn nữa không phải nói rằng kiếp thứ hai sẽ rất yếu đuối sao?"

Hắn tràn đầy sự nghi hoặc và không cam lòng, cả người đều rơi vào trạng thái mộng bức.

Đát Kỷ và Hỏa Phượng đi tới bên cạnh Lý Niệm Phàm, cũng đang nghi hoặc nhìn vào hắn, không phải vẫn luôn muốn duy trì thân phận phàm nhân sao, làm sao lại ngả bài như vậy mà cũng không làm sao rồi?

Lý Niệm Phàm nói: "Ai nói cho ngươi ta là đại đạo?"

Sở Cuồng Nhân: "..."

Ðát Kỷ và Hỏa Phượng: "..."

"Ngươi không phải đại đạo vậy thì ngươi là ai?" Sở Cuồng Nhân càng choáng váng.

"Này ngươi cũng không cần phải biết."

Lý Niệm Phàm nói xong, nhẹ nhàng phất phất tay đối với Thần Ma Pháp Tướng, toàn bộ Pháp Tướng đều như là từng hạt cát đắp lên vậy, theo gió mà phay đi từng chút một.

"Không!"

Sở Cuồng Nhân phát ra một tiếng gào thét không cam lòng cuối cùng, sau đó hoàn toàn tiêu tán trên thế giới.

"Ừng ực."

Tất cả mọi người trơ mắt nhìn vào cảnh tượng này, đều là nặng nề nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước, ánh mắt thậm chí cũng không dám nhìn về phía Lý Niệm Phàm.

"Đây là ngoan nhân tới từ nơi nào."

"Thật là đáng sợ!"

"Kinh khủng như vậy!"

"Ta nuốt nước miếng nãy giờ khát nước rồi."

"Vậy ngươi đi mà tiếp nước đi!"

...

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Lý Niệm Phàm không để ý tới người khác, cười kéo Đát Kỷ và Hỏa Phượng, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

...

Bên trong Tứ Hợp viện.

Đám người Quân Quân đạo nhân cung kính đợi ở chỗ này, nhìn thấy Lý Niệm Phàm mang theo Đát Kỷ và Hỏa Phượng trở về, thần sắc đều trở nên vui mừng.

"Tỷ phu, cuối cùng là chuyện gì xảy ra a, chẳng lẽ ngươi không phải đại đạo sao?"

Tiểu hồ ly vội vàng ôm lấy cánh tay của Lý Niệm Phàm, tò mò hỏi, cũng chỉ có nàng ta mới dám mở miệng hỏi thẳng Lý Niệm Phàm như vậy.

"Ta biết các ngươi có rất nhiều nghi vấn."

Lý Niệm Phàm lắc đầu cười, vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, đến đây đi."

Tiểu Bạch đi tới, nói ra giọng nói của máy móc: "Chủ nhân thân yêu, ngươi có gì cần phân phó?"

Tửu Đồ nhìn vào Tiểu Bạch, nội tâm mơ hồ có suy đoán.

Lại nghe Lý Niệm Phàm nói: "Đại đạo tiến vào kiếp thứ hai quả thực vô cùng nguy hiểm, có điều, nguy hiểm này cũng không phải tới từ bên ngoài, mà là tới từ ... ta."

Đát Kỷ kinh ngạc nói: "Đến từ công tử?"

"Lực lượng cường đại sẽ để cho người mê mẩn, chứ đừng nói là muốn làm gì thì làm, chỉ cần ta muốn là có thể chấp chưởng mọi thứ, khiến đại đạo vĩnh viễn không về được."

Lý Niệm Phàm nhẹ giọng nói nhỏ, như thể đang nói chuyện với chính mình và cho tất cả mọi người nghe.

"Đại đạo thực sự là Tiểu Bạch, mà ta thì là khách từ thế giới khác tới thăm, cũng là vật dẫn của đại đạo."

Vào thời khắc hắn tỉnh ngộ đã biết được tất cả mọi chuyện.

Đại đạo kiếp thứ hai quả thực yếu ớt không chịu nổi, bởi vì nó có thể tồn tại hay không hoàn toàn quyết định bởi Lý Niệm Phàm, nếu như Lý Niệm phàm hưởng thụ cảm giác chưởng khống mọi thứ, vậy đại đạo sẽ bị xóa đi, Lý Niệm Phàm chính là Thần của toàn bộ Nguyên giới, có thể muốn làm gì thì làm.

Hơn nữa thực lực đại đạo hoàn toàn không phải Sở Cuồng Nhân có thể so sánh, năm đó chẳng qua là bởi vì đại đạo muốn duy trì sự vận chuyển của Nguyên giới, nên chỉ có thể rút ra một phần sức lực để trấn áp Sở Cuồng Nhân mà thôi, Sở Cuồng Nhân lại buồn cười cho rằng đó chính là toàn bộ thực lực của đại đạo.

Thử hỏi, trên đời này ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này?

Không cần biết là Sở Cuồng Nhân hay là Vô Địch giả hay là rất rất nhiều người khác, ai không muốn có được loại lực lượng này, huống chi, Lý Niệm Phàm đã có được cỗ lực lượng này nhưng lại phải giao ra, đây là càng khó!

Cho nên đại đạo đi ra kiếp thứ hai là binh đi một bước hiểm, có thể nói là xác suất thất bại càng lớn.

Hiện tại cũng đã tới thời điểm Lý Niệm Phàm lựa chọn.

Ở bên trong toàn bộ Tứ Hợp viện, yên tĩnh im ắng.

Lý Niệm Phàm vỗ vào Tiểu Bạch, khẽ cười một tiếng, "Hệ thống, ngươi huấn luyện ta năm năm, ngươi còn vừa là thầy vừa là bạn với ta, bây giờ là lúc để thực sự nói lời tạm biệt."

Dứt lời, hắn đưa tay nhẹ nhàng điểm vào trên mi tâm của Tiểu Bạch.

"Ông!"

Thiên địa cộng minh!

Tiểu Bạch sững người tại chỗ, màu sắc trong mắt không ngừng thay đổi, cuối cùng biến thành màu trắng.

Một cỗ lực lượng thiên địa hóa thành một vòng xoáy quấn ở trên người của nó, để nó càng ngày càng trở nên hư huyễn, cuối cùng tiêu tán tại chỗ.

"Ầm ầm!"

Ở trên bầu trời, sấm sét bất tận nổi lên, ở trên mặt đất, núi non rung chuyển, nước biển dâng trào, ngay sau đó, mây đỏ vô tận lấp đầy bầu trời, trên bầu trời nhấp nháy những ánh sáng đầy màu sắc.

Vào lúc này, mọi người đều cảm thấy trong lòng có gì đó, một góc càn khôn được bổ sung, không thể giải thích được cảm thấy toàn bộ thế giới đều hoàn chỉnh hơn.

Trong nháy mắt, đã trăm năm trôi qua.

Tổn thương do sương mù màu xám gây ra đã từng bước được sửa chữa, linh khí nghênh đón khôi phục, bí cảnh tiêu tán lại xuất hiện lần nữa, Linh thú và linh dược bị diệt tuyệt cũng đều được tái hiện trên thế gian, đoạn tai họa năm đó dần dần trở thành lịch sử được ghi chép ở trên sách.

Mà cái thân ảnh xuất hiện cuối cùng kia, tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng đã để lại vô vàn suy đoán và truyền thuyết.

Lạc Tiên sơn mạch.

Tứ Hợp viện vẫn nằm ở nơi đó và cũng không có gì thay đổi nhiều.

Trong viện, cái nồi sôi sùng sục, và một mùi thơm nồng nàn thoang thoảng.

Đám người Đát Kỷ, Hỏa Phượng, Tiểu hồ ly, Niếp Niếp, Long Nhi, Đại Hắc, tất cả đều cầm bát đũa trong tay vây xung quanh ở cái nồi, chờ đợi Lý Niệm Phàm nhấc vung lên.

"Ca ca, ngươi nói Tiểu Bạch bây giờ đang làm cái gì a?" Long Nhi mở miệng hỏi.

Lý Niệm Phàm chỉ vào đám mây giông đỏ rực trên đầu, bất đắc dĩ nói: "Tên kia a, đang chờ để bổ vào chúng ta đây này."

Tiểu hồ ly buồn cười nói: "Hì hì, tỷ phu làm cơm quá nghịch thiên, mỗi lần đều phải chịu bổ."

Đát Kỷ câng cao bụng lớn, dịu dàng cười nói: "Trước kia đều là Tiểu Bạch nấu cơm cho mọi người, bây giờ nó như vậy cũng xem như là cũng có ý thức tham gia."

Đối với lôi kiếp trên bầu trời, bọn họ đều đã tập mãi thành thói quen.

"Chỉ trách ta quá mạnh, làm có bữa cơm thôi vậy mà cũng muốn độ kiếp."

Lý Niệm Phàm có chút đau đầu, sau đó cười nói: "Lão bà, chờ đứa bé được sinh ra thì mang ngươi về quê nhà của ta, ngược lại muốn xem xem đám mây giông nơi đó có dám bổ xuống hay không."

"Tỷ phu, nhớ mang theo ta a!"

"A --- còn có ta, còn có ta!"

"Còn có ta nữa ... còn có ta nữa!"

Cả Tứ Hợp viện trở nên rộn ràng náo nhiệt.

...

(. .)

P/S của tác giả : Lúc viết xong trọn bộ truyện này, ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trong hai năm cũng đã hoàn thành bộ truyện này rồi.

Bộ truyện này là não động văn, linh cảm nhận hạn chế dẫn tới về sau chương mới tương đối chậm, tuy nhiên tốt xấu vẫn kiên trì tới hoàn thành, miễn cưỡng cho các vị độc giả một cái công đạo thật to.

Cảm nghĩ cho cả bộ truyện gì đó thì không cần viết, trăm ngàn vạn chữ hội tụ thành một câu: Vô cùng cảm tạ các vị độc giả, đại gia đã ủng hộ, chúng ta ngày sau gặp lại!

Bình Luận (0)
Comment