Nguyên Long

Chương 4

Dịch: Sói già đơn độc

Trong căn phòng trống rỗng, Tống Yên cùng Vương Thắng ngồi trên mặt đất. Ở chỗ này sẽ không có người nào trêu chọc Vương Thắng là rác rưởi nên hai người có thể nói chuyện với nhau một cách thoải mái nhất.

"Ta có chuyện quan cần phải xử lý nên muốn đưa ngươi tới lớp học để nắm bắt kiến thức cơ bản, nhưng ta lại không nghĩ tới chuyện lúc nãy, ta xin lỗi." Tống Yên trầm mặt hướng về Vương Thắng xin lỗi: "Xem ra ta phải tự mình giải thích một cách đơn giản cho ngươi trước."

"Được, như vậy càng tốt." Vương Thắng không suy nghĩ quá nhiều, bây giờ chỉ cần ai nói cho hắn cũng được

“Linh hồn của yêu thú sau khi chết đi sẽ biến thành một loại hình thái đặc biệt, đó chính là Nguyên Hồn. Nó có thể giống như một con yêu thú bình thường thông qua tu luyện để thăng cấp." Tống Yên bắt đầu đơn giản giới thiệu: "Thăng cấp một lần thì là nhất tinh. Một cái Nguyên Hồn chỉ có thể thăng cấp được chín lần, khi đó nó sẽ trở thành Nguyên Hồn cửu tinh. Còn loại Nguyên Hồn không thể thăng cấp giống như của ngươi sẽ được gọi là bất nhập lưu. Còn tàn hồn chính là các Nguyên Hồn thiếu không trọn vẹn."

"Không trách tên giáo viên kia gọi ta rác rưởi. Đã không đủ tư cách, lại còn là tàn hồn, chó cắn áo rách, ta thật sự quá may mắn rồi." Vương Thắng nở một nụ cười nhạo chính mình nhưng trên mặt lại không có một chút chán nản, thay vào đó là một ánh mắt kiên định đầy tự tin.

"Nguyên Hồn có thể tự động hấp thu linh khí xung quanh, nếu có công pháp tu luyện thích hợp sẽ làm tăng tốc độ hấp thu linh khí." Tống Yên không để ý Vương Thắng tự giễu, nói tiếp: "Mỗi lần Nguyên Hồn tăng cấp sẽ tăng lên chín cái khiếu huyệt khác nhau. Khiếu huyệt càng nhiều, tốc độ hấp thu linh khí càng nhanh. Do đó Nguyên Hồn phẩm chất càng cao, tiềm lực của người sở hữu sẽ càng mạnh."

"Tiếp tục đi!" Vương Thắng gật đầu nói.

"Nhưng ngươi nên nhớ, Nguyên Hồn chỉ đại biểu tư chất cùng tiềm lực, nó không phải chứng minh rằng sức chiến đấu của người đó mạnh." Tống Yên biết Vương Thắng thích ngắn gọn nên giải thích rất đơn giản: “ Nguyên Hồn rất đa dạng và không giống nhau nên mọi người thường lấy số lần đã thăng cấp của Nguyên Hồn để xác định cấp bậc. Cứ một lần tăng cấp là một cảnh giới, cứ thế mà suy ra."

"Hiểu rồi!" Vương Thắng lần thứ hai gật đầu, hỏi ngược lai: “không biết bây giờ cảnh giới của Tống tiểu thư và Lão Ngư thúc là gì?"

"Ta may mắn đạt đến tầng hai đỉnh phong." Tống Yên cũng không giấu diếm, thẳng thắn trả lời: "Lão Ngư thúc đạt đến tầng ba trung kỳ."

Nghĩ đến lão già chỉ dùng một đấm đem đoạn cột sống nối liền với đầu mạnh mẽ đập nát mới chỉ đạt đến tầng ba trung kỳ, trong lòng Vương Thắng nổi lên sóng to gió lớn. Dựa theo cảnh giới của Tống Yên, Vương Thắng đã tưởng tượng ra được cảnh giới của những đối thủ mà lão Ngư Thúc gặp qua, hình ảnh của cú đấm đó vẫn khiến cho da gà toàn thân nổi lên.

"Tàn hồn không thể chữa được sao?" Vương Thắng vẫn chưa hiểu rõ về khái niệm tàn hồn, hỏi lại thêm một lần nữa.

"Vấn đề tàn hồn thì không khó." Tống Yên rất nghiêm túc giải thích: "Chỉ cần dùng một ít đan dược như bồi nguyên đan, Cố Nguyên đan đều có thể bù đắp và bồi dưỡng cho tàn hồn giúp nó trở lại thành một cái Nguyên Hồn bình thường. Cho dù nguyên hồn của ngươi có thế nào, chỉ cần dùng chút đan dược đều sẽ khôi phục. Chuyện phiền phức hiện tại ngươi cần suy nghĩ là về cái cấp bậc Nguyên Hồn của ngươi – bất nhập lưu.

Lần này không đợi Vương Thắng hỏi Nguyên Hồn bất nhập lưu là gì, Tống Yên liền nói: “Lúc nãy huynh cũng đã thấy cách mọi người đối xử với huynh. Trong mắt họ, huynh chỉ là một đống rác rưởi. Một kẻ không có địa vị, không có tiền đồ cũng chẳng có tương lai. Tất cả bọn họ đều nhìn huynh với ánh mắt khinh bỉ hoặc thương hại, đối xử tàn nhẫn với huynh. Thậm chí sẽ có một vài cửa hàng không tiếp đón huynh vì sợ huynh làm bẩn sàn nhà của họ. Ngay cả một lớp học cho đám con nít cũng nghĩ huynh là một sự sỉ nhục.”

"Huynh không thể trốn tránh sự thật này trừ khi cả cuộc đời còn lại huynh sẽ không tiếp xúc với người ngoài. Bọn họ sẽ dùng nguyên kính để kiểm tra Nguyên Hồn cùng cấp bậc của huynh. Tất cả các của hàng đều có thể làm như vậy. Huynh không thể từ chối vì bọn họ phải kiểm tra thì mới xác định khách hàng có thể mua hàng hóa cấp bậc gì."

Tống Yên một hơi mang tất cả những suy nghĩ trong đầu về những khó khăn khi sở hữu Nguyên Hồn không có tư cách này của Vương Thắng, nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy tên đàn ông này mặt vẫn bình thường, không chút thất vọng hay sợ hãi. Tống Yên cảm thấy sự bình tĩnh đáng kinh ngạc này của Vương Thắng không giống với một chàng trai mười tám đang sùng sục ý chí có thể đạt được.

"Cho dù ta từng giết Đới hoan cũng không thay đổi được à?" Đến lúc này Tống Yên đã quá kinh ngạc rồi, Vương Thắng không biểu hiện ra một chút gì thất vọng, ngay cả một cái nhăn mày cũng không có, giống như đây là chuyện bình thường vậy. Từng câu hỏi đều rất nhẹ nhàng bình tĩnh, không hề lo lắng.

"Đúng như vậy!" Tống Yên lắc lắc đầu: "Trừ ta và Lão Ngư thúc ra, làm gì có ai trên đời này tin huynh đã giết chết Đới Hoan cơ chứ. Huynh cũng không thể đi nói với từng ngừoi rằng ta đã giết Đới Hoan".

“Cô có nghĩ ta là một tên rác rưởi hay không?” Vương Thắng hỏi ngược lại Tống Yên một câu. Hắn rất tò mò cô ấy nghĩ mình là người thế nào.

"Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy huynh giết chết Đới Hoan, ta cũng sẽ nghĩ như vậy". Tống Yên đã bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng trả lời một cách vô cùng tự nhiên: "Một mình ta nói cũng không đại diện cho điều gì, người khác nghĩ sao về huynh có, ta nghĩ không có khác biệt nhiều lắm".

Tống Yên đang nói chuyện bỗng nhớ lại cảnh Vương Thắng dùng loại vũ khí thần kỳ đem Đới Hoan cùng đám hộ vệ giết chết, lại chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện sơ hở trong kiếm pháp của nàng. Người như vậy, tại sao có thể là rác rưởi?

“Nếu tất cả mọi người đều xem thường và quên đi sự tồn tại của mình, đây mới là chuyện tốt, ta cầu còn không được đấy”. Đối với một sát thủ chuyên nghiệp như Vương Thắng, nếu như tất cả mọi người đều không chú ý tới mình thì hắn sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, đây không phải là quá tuyệt vời hay sao. Những lời nàyVương Thắng nói ra không phải chỉ cho vui mà thật sự hắn mong như vậy. Tấn công khi kẻ thù không phòng bị, tỉ lệ chiến thắng sẽ rất cao.

Nhưng khi cái câu này rơi vào tai của Tống Yên thì lại ra một nghĩa khác khiến nàng phát điên lên nói:”Huynh chẳng lẽ chỉ muốn làm một con rùa rụt cổ sống an nhàn từng ngày à?”

“Cô gái này sao tự nhiên lại nổi điên lên?" Vương Thắng không biết tại sao Tống Yên lại nổi xung với mình, rõ ràng chuyện này không có liên quan gì với nàng cơ mà.

Tống Yên cũng không biết tại sao bản thân lại nổi nóng. Nguyên nhân có lẽ là từ khi Tống Yên tuyên bố với mọi người Vương Thắng là vị hôn phu của mình hoặc lúc Tống Yên tuyệt vọng nhất thì Vương thắng đã xuất hiện và kéo nàng khỏi cái hố đó. Nàng không muốn nhìn thấy ân nhân của mình biến thành một tên phế vật chìm đắm trong thất bại.

Rất nhanh sau đó Tống Yên đã ý thức được sự nóng nảy vô lý của mình, nàng nhanh chóng bình tĩnh:”Xin lỗi, là ta vô lễ”.

"Nguyên Hồn có thể biến hóa sao?" Đợi Tống Yên hoàn toàn bình tĩnh lại, Vương Thắng mới bình tĩnh, dùng một phong thái trầm ổn, không nhanh không chậm hỏi tiếp.

"Nói như vậy, Nguyên Hồn sau khi đã dung hợp với cơ thể thì không thể nào thay đổi đúng không?”

dung hợp Nguyên Hồn sau khi, liền không cách nào lấy ra." Tống Yên suy nghĩ một chút, vẫn nói cho Vương Thắng một cái đáp án.

"Thế nhưng..." Vương Thắng chủ động thay Tống Yên thêm một cái chuyển ngoặt từ, sau đó ra hiệu nàng tiếp tục.

"Thế nhưng, cũng không phải tuyệt đối." Tống Yên lườm Vương Thắng một cái rồi nói tiếp: "Có một loại phương pháp, có thể xóa đi Nguyên Hồn bên trong cơ thể."

Ngay khi vừa nhìn thấy ánh mắt này của Tống Yên, ánh mắt Vương Thắng ngây dại. Lúc này Vương Thắng không dùng ánh mắt của một chiến sĩ để nói chuyện với Tống Yên nữa mà dùng ánh mắt của một chàng trai đang nhìn ngắm cô gái xinh đẹp.

Tống yên vốn rất xinh đẹp, cho dù mang những loại quần áo bình thường ra cho nàng mặc thì cũng không thể che đi nét đẹp cao quý của nàng. Đặc biệt là ánh mắt lơ đãng lúc nãy, thêm vào một nụ cười nhẹ nhàng thật sự khiến cho bất kỳ ai đứng trước mặt nàng phải chùn chân. Chỉ có nghiêng nước nghiêng thành mới diễn tả vẻ đẹp này. Không trách Đới Hoan phát điên ngang nhiên cướp đoạt, Tống Yên đẹp như vậy cướp là chính xác.

Nhìn thấy Vương Thắng cứ ngơ người nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Tống Yên có chút vui vẻ. Cái tên đầu gỗ này cuối cùng cũng biết tiểu thư ta xinh đẹp khuyến rũ, bệnh này vẫn còn chữa được.

"Rất tốn kém sao?" Vương Thắng suýt chút nữa bị sắc đẹp của Tống Yên sắc hoặc, may mà tâm lý của hắn cực kỳ kiên nghị, trong nháy mắt lại trở về hiện thực.

"Đúng vậy, rất khủng khiếp!" Tống Yên gật gật đầu, đây không phải là bí mật, không có gì giấu giếm: "Năm đại gia tộc lớn cùng với thế lực của triều đình gộp lại với nhau mới may mắn gom được một hai phần vật liệu, đó là chưa kể đến cần có cao thủ giúp đỡ. Nếu như huynh là một người có danh tiếng cực lớn thì mới làm được.”

Bây giờ Tống Yên chỉ hi vọng Vương Thắng nói ra bản thân mình là con cháu của đại gia tộc nào đó, nhe rằng cười bảo đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng hành động tiếp theo của Vương Thắng khiến cô cực kỳ thất vọng. Hắn chỉ hời hợt khoát tay áo một cái, dường như tất cả những chuyện này không có quan hệ gì với mình nói: "Cứ như vậy đi! Vậy tu luyện Nguyên Hồn như thế nào?"

"Rất đơn giản, chính là tập trung tinh thần, trong lòng buông bỏ tạp niệm, nỗ lực liên kết với Nguyên Hồn của mình." Tống Yên tùy ý trả lời. Cái tên Vương Thắng không biết đúng sai này, phải cho hắn biết khó mà lui.

Có vài lời Tống Yên vẫn chưa nói cho Vương Thắng biết. Nguyên Hồn đẳng cấp càng cao, càng dễ dàng liên kết với chủ nhân. Lần đầu tiên Tống Yên được cho là thiên tài cũng phải dùng thời gian mười mấy ngày mới có thể cùng Nguyên hồn liên kết với nhau. Vương Thắng cùng với cái nguyên hồn bỏ đi của hắn có lẽ phải mất hai năm mới may mắn hoàn thành.

“Sau khi liên kết, ý thức sẽ đi vào không gian của Nguyên hồn, tạo ra hình dạng và không gian sinh sống cho Nguyên Hồn, cùng với các điều kiện thăng cấp”. Tống Yên bổ sung thêm: ”Đợi hoàn thành những việc này, huynh có thể tìm kiếm một công pháp thích hợp để tu luyện rồi.”

"Để tôi thử xem có liên kết được không!" Vương Thắng trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Tống Yên hừ một tiếng không nói gì, nếu chỉ cần ngồi khoanh chân nghĩ một lúc đã liên kết được như vậy, thế thì cả thế giới này ai cũng là cao thủ Nguyên Hồn rồi.

Vương Thắng nhắm mắt khoanh chân hít sau vài cái, rất nhanh đã tiến vào một loại trạng thái người ngoài không thể cảm nhận được.

Phương pháp này Vương Thắng học được khi còn đang là một chàng lính tiếp nhận huấn luyện, một phương pháp dưỡng sinh giúp Vương Thắng đạt được trạng thái tĩnh tâm và tăng tốc độ hồi phục thể lực. Lúc nãy nghe Tống Yên nói hắn thấy phương pháp rấy giống nhau nên thử xem sao.

Tống yên lúc đầu còn cười nhạo nhưng sau khi Vương Thắng nhắm mắt được mười mấy phút, nàng đã cảm thấy từng tia linh khí nho nhỏ bắt đầu hội tụ trên người Vương Thắng.

Đùa sao? Lúc này mới chỉ có mười mấy phút, rõ ràng hắn thu được một cái nguyên hồn bỏ đi cơ mà, cái thứ vô dùng đó làm sao có thể tu luyện được? Trên mặt Tống Yên lúc này vô cùng sợ hãi, giống như là nhìn thấy quỷ vậy. Tu luyện thế này chỉ có yêu quái, hắn là một con quái vật đội lốt người.

Ghi chú:

- Nhất tinh: Một sao

- Cửu tinh: chín sao

- Bất nhập lưu: không đủ tư cách
Bình Luận (0)
Comment