Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!

Chương 57


Diệp Thanh An đi ra ngoài khi trời chỉ mới sáng rọi những tia sáng đầu tiên.

Nên trên đường đi tới nhà ăn vẫn còn rất thưa thớt.

"Xem ra tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra nhỉ." Nhạc Dương Vũ đi ở phía sau Diệp Thanh An tận hưởng không khí mát mẻ vào buổi sáng, lại nhịn không được mà cảm thán.

"Nếu có chuyện xảy ra thì giờ này cậu không có đứng ở đây nói nhảm đâu." Diệp Thanh An mặt không biểu cảm đi ở phía trước nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy mày cậu hơi nhíu lại nhìn qua cảm xúc có phần tụt xuống.

Thật ra Diệp Thanh An cũng là đang tức giận, không khí mát mẻ trong lành buổi sáng đang dần dần bị một mùi hương khó ngửi khác thay thế đi mất.

Lần theo mùi hương đó tinh thần lực của cậu không khó để tìm ra vị trí mà mùi hương đó phát ra
Ngay tại thời điểm tìm ra được vị trí đó, con ngươi Diệp Thanh An kịch liệt co rút, vẻ mặt cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày nữa: "Không xong rồi!!".

"Chuyện gì?".

Bị một câu nói của Diệp Thanh An làm giật mình, Nhạc Dương Vũ đang muốn mắng một câu chỉ là nhìn qua vẻ mặt kinh hoàng của Diệp Thanh An lời nói đến miệng lại không thốt ra được chỉ có thể hỏi xem là việc gì.

Diệp Thanh An không trả lời lại câu nói của Nhạc Dương Vũ vội vã kéo hắn rời xa khỏi nơi bị mùi hương kia vây tới, đồng thời gọi ra Chôm Chôm vẫn luôn nằm ở trong không gian khí ra.

"Chôm Chôm, ngươi đứng ở đây phải canh giữ không được để bất kì ai tiến lại gần khu vực này có biết không?".

Diệp Thanh An thận trọng dặn dò.

Chôm Chôm nghe hiểu ý cậu, đưa lên hai trong sáu cái chân của mình khẽ huơ huơ trong không khí bày tỏ bản thân đã hiểu.


"Chủ nhân, có cần tôi giúp Chôm Chôm canh giữ nơi này hay không?".

Bánh Bao Nhỏ từ trên vai Diệp Thanh An nhảy xuống, biến trở lại thành hình dạng ban đầu của mình.

"Không cần, Bánh Bao Nhỏ ngươi nhanh chóng chạy đi gọi tất cả mọi người ở trong khu an toàn này dậy hết, tập trung ở khoảng đất trống phía xa.

Phải nhớ, những người nào mà có vị trí ở gần khu này thì bảo họ đi đường vòng đến tuyệt đối không được đi sang phía này."
"Vâng chủ nhân." Dứt lời, thân hình cồng kềnh của cơ giáp Bánh Bao Nhỏ nhanh chóng vụt cái biến mất ở giữa không trung chỉ thấy được một vệt bóng mờ.

Nhạc Dương Vũ bị Diệp Thanh An kéo ra phía sau đến hiện tại vẫn chưa hiểu mô tê gì, nhưng nhìn Diệp Thanh An thì có lẽ đây không phải là việc gì tốt rồi.

Đúng là cái miệng ăn mắm ăn muối mà, chỉ mới cảm thán một câu tối qua yên bình thôi mà đã phải nhận xui xẻo rồi.

Diệp Thanh An vẫn không để ý đến Nhạc Dương Vũ, nhanh chóng cất bước rời đi nhìn hướng đi hẳn là đang định đến chổ ở của các giáo viên và hiệu trưởng.

Nhạc Dương Vũ nghĩ một chút vẫn là lập tức đi theo cậu.

**
Rầm, rầm, rầm...!
"Ai!?? Chuyện gì vậy, có biết là mới sáng không, ăn no rửng mỡ kiếm chuyện hả?" Quân Minh đang ngủ thì bị người làm phiền, ban đầu hắn không định để ý đâu nhưng đối phương lại cứ vẫn tiếp tục không ngừng bất đắc dĩ mới phải đi ra mở cửa, còn không quên chửi cho người kia một tràn.

Sau đó tiếng chửi của hắn dừng lại.

"Ngươi là...!Bánh Bao Nhỏ?".

Nhìn con cơ giáp trước mặt, nếu hỏi Quân Minh xem hắn có ấn tượng gì với nó nhất thì là ấn tượng về cái tên của nó nhất.

Một cái tên mà khắp tinh tế sợ là sẽ chẳng tìm được cái tên thứ hai nào độc lạ như vậy.

À không có chứ, có một con nhện Tarantula tên Chôm Chôm cũng độc lạ không kém đó thôi.

"Chào cậu Quân Minh, chủ nhân của tôi muốn tất cả mọi người tập họp về khoảng đất trống ở phía kia, có chuyện xảy ra rồi, cậu cũng giúp tôi gọi mọi người tỉnh dậy với, hơn nữa tuyệt đối đừng đi qua khu nhà cách ly bên kia."
Bánh Bao Nhỏ cật lực diễn tả lại mệnh lệnh của chủ nhân mình cho Quân Minh.

Nghe nói trong khu an toàn có chuyện, Quân Minh lập tức tỉnh ngủ ngay, lại nghe được lời Bánh Bao Nhỏ nói, mặc dù chẳng hiểu gì những hắn biết Diệp Thanh An sẽ không bao giờ lấy chuyện an nguy của nơi này ra đùa giỡn.

Vậy thì chỉ có thể là thật sự có chuyện xảy ra mà thôi.

"Được rồi, ngươi mau đi gọi người khác đi, ta lập tức ra tới giúp ngươi." Quân Minh chạy vội vào bên trong.

"Cảm ơn cậu Quân Minh."

**
Grào!!!
"Á á á á á!!! Sao trong khu an toàn lại có một con nhện Tarantula vậy nè trời!!!".

Một nhóm người vừa đi ngang qua khu nhà cách ly bên đây không ngờ lại bị một con nhện to tổ bố nhảy ra dọa sợ cho hết hồn.

"Ể, con này nhìn quen quen ta, hình như nó là con nhện mà Diệp Thanh An thuần hóa có đúng không tên gì chỉ? À, Chôm Chôm!".

Một người thốt lên.

"Đội trưởng, nó đứng ngán đường như vậy thì làm sao chúng ta vào trong khu cách ly xem tình trạng của những người bên trong đây?".

Một người nhìn ra người đang đi ở phía sau, hỏi ý kiến.

Mạc Úc nhíu mày đi tới, nhìn con nhện Tarantula đứng chắng trước mặt.

Hắn có thể nhận ra con nhện này chỉ đang muốn ngăn cản bọn họ tiến vào bên trong mà thôi không có ý định tấn công bọn họ.

Nhưng tại sao nó lại muốn ngăn bọn họ đi vào bên trong?
"Ai bảo ngươi cản đường bọn ta ở đây?".

Mạc Úc hỏi nó.

Chôm Chôm bị hỏi nó muốn trả lời nhưng mới nhận ra nó hiện tại vẫn chưa thể giao tiếp bằng ngôn ngữ với loài người được, không biết nên làm thế nào nữa thì thấy Mạc Úc từ trong túi lấy ra một cái máy phân tích hình tròn.

"Ngươi cứ nói đi, cái máy này sẽ phân tích thành lời nói giúp ngươi, chỉ là sẽ có câu đúng, câu sai, câu nào sai ngươi cứ ra hiệu là được."
Chôm Chôm huơ huơ chân đồng ý.

"Cậu chủ bảo tôi đứng đây không cho mọi người bước vào, có nguy hiểm."
Âm thanh được máy phân tích rõ ràng sau đó lại được phát ra bằng âm thanh.


Chôm Chôm đứng bên kia bày tỏ ý rằng câu này đã dịch đúng.

Mạc Úc hiểu ý gật đầu.

"Cậu ta là ai cơ chứ? Bảo chúng ta không vào là không được vào sao? Cũng tự nghĩ bản thân thật cao!".

Một người khó chịu lên tiếng.

Mạc Úc nhíu mày đang định nhắc nhở một câu thì một người khác đã lên tiếng: "Đinh Hoài, cậu nói cái gì vậy hả? Không phải Chôm Chôm đã nói rõ là có nguy hiểm rồi hay sao?".

Người gọi là Đinh Hoài hừ lạnh một tiếng: "Nguy hiểm? Nguy hiểm cái gì chứ? Chỉ toàn là lời nói suông của cậu ta thôi, có gì mà phải nghe theo chứ? Tránh ra, các người không vào thì tôi vào, thật phiền phức chết đi được."
"Đội trưởng!" Người kia ngăn không được Đinh Hoài chỉ có thể nhìn Mạc Úc cầu cứu.

"Mặc kệ cậu ta đi." Mạc Úc tính tình mặc dù không hòa đồng nhưng ít nhiều đối với những người thân thuộc thì vẫn rất là ôn hòa và quan tâm, nhưng quan tâm của hắn vẫn là có mức độ, đối với người vẫn luôn ngu ngốc muốn tìm cái chết thì hắn sẽ chẳng quan tâm làm gì, cứ mặc kệ thôi.

Phải để những người như vậy chịu giáo huấn một lần thì mới có thể khiến bọn họ nhớ lâu được.

Chôm Chôm ngược lại vì lời nói của Diệp Thanh An nên muốn ngăn cản Đinh Hoài đi tới, nhưng Đinh Hoài mặc dù sức lực không bằng nó nhưng tốc độ lại hơn nó một chút, thoắt cái nó đã để lọt mất một người.

Nhìn vùng không gian tối tăm bên trong khu cách ly, Chôm Chôm nhịn không được mà lo lắng.

___________.

Bình Luận (0)
Comment