Nguyên Thủy Tái Lai

Chương 153

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Cũng như đa số những Kantus ba ba khác, trong lòng Black và White vẫn luôn nhẩm tính khoảng thời gian kết thúc của mùa sinh sản, cũng sắp rồi… Chính xác thì chỉ chừng một tháng nữa, bọn họ sẽ tới nơi nhóm con non của mình rời đi để chờ bọn chúng trở về.

Bọn trẻ đã đi rất lâu rồi, dựa theo phương pháp tính toán của Cục Cưng, chúng đã vắng nhà được hơn một năm. Vách núi tiễn bọn chúng lúc trước đã có biến hóa rất lớn, Black và White sợ đám nhỏ không nhận ra, nên mỗi ngày đều lo lắng đứng ở bờ rìa nhìn xuống dưới, với tâm trạng thấp thỏm biết đâu giây tiếp theo con mình sẽ bay lên?

Nhưng mà thời gian cứ thế trôi qua từng ngày từng ngày một, thời điểm bọn nhỏ phải về nhà đã sớm qua đi, song nhóm Kantus ba ba vẫn không thấy bóng dáng những đứa con mình đâu cả. Trên vách núi, một đám ba ba bắt đầu nôn nóng, không ngoại lệ, Black cũng dần cảm thấy lo lắng hoang mang.

“Hay là mùa sinh sản năm nay đã bị đẩy lùi?” Hắn do dự quay sang hỏi bạn đời.

“Nhất định là như vậy đấy! Em yêu à, khi bọn nhóc trở về nhất định sẽ rất đói bụng, thịt Brontosaurus (*) săn được lúc trước đã chẳng con tươi, hay chúng ta lại đi săn một con khác nhé?” White cho đối phương một đáp án đầy khẳng định.

(*) Brontosaurus = Lôi long, nghĩa là “thằn lằn sấm”, là một chi khủng long chân thằn lằn, đã từng chú thích hình rồi, ai muốn xem lại thì nó đây

Chồng chồng hai người chăm chú nhìn nhau một lúc, dùng ánh mắt tiếp thêm sức mạnh cho nhau, sau đó lập tức cùng đi săn Brontosaurus.

Khi bọn hắn xách một con Brontosaurus tươi rói trở về, những Kantus khác đã không còn đứng trên vách núi.

Nếu chờ ba tháng mà bọn nhỏ vẫn chưa trở về, trên cơ bản là bọn chúng sẽ không quay lại nữa – đây là lời một Kantus đã nói với White lúc trước.

Một lượng lớn Kantus không có khả năng ở cùng một chỗ quá lâu, sự thiếu thốn của thức ăn sẽ làm bọn chúng đói chết, mà dù không đói chết thì việc cùng ở đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn cũng sẽ khiến bọn chúng phải tranh đấu với nhau để giành giật con mồi. Vì thế cho nên, khoảng thời gian mà nhóm Kantus ba ba có thể cùng nhau chờ đợi con non nhiều nhất chỉ là ba tháng.

Trên vách núi trống trải, chỉ còn lại Black và White.

“Chỉ còn chúng ta thôi.” Black căng căng khóe miệng.

“Ừ, chỉ có chúng ta là vẫn đợi.”

“Đúng thế, cái chúng ta am hiểu nhất, chính là chờ đợi mà.”

Thả con Brontosaurus vẫn còn ấm xuống nền đất dưới chân, hai Kantus trưởng thành dựa sát vào nhau, cùng nằm xuống. Trên vách núi tràn ngập ánh chiều tà, bọn họ kiên định cùng nhau chờ đợi.

Ngày nào đám nhỏ còn chưa trở lại thì ngày đó bọn hắn sẽ vẫn ở lại nơi đây — trong lòng có niềm tin bừng bừng như thiêu như đốt, Black và White quyết định coi vách núi này thành cứ điểm của mình.

Có niềm tin là tốt rồi, đúng —

Nhất định phải có niềm tin.

Khi Black và White cùng đi săn Brontosaurus, có một Kantus đã hiểu ra:

“Gru gru gru ~~~~ Mọi người mau rời khỏi đây đi! Chúng ta chờ nhầm chỗ rồi! Vách núi tiễn đám con non không phải ở đây mà ở quả núi bên kia cơ!”

“Gru?!!!!!!” Cái gì?!

Sau một trận gà bay chó sủa, một đám Kantus như bị lửa đốt cháy mông mà bay sang vách núi Kantus đầu đàn vừa chỉ, đương nhiên, trước khi đi bọn họ cũng không quên mang theo số thức ăn đã chuẩn bị sẵn cho đám con non, đáng tiếc là —

Bọn họ đã quên Black và White vừa mới ra ngoài săn bắn.

==///

Một câu thôi: không có điện thoại ấy à, cái chứng mù đường có thế hại chết khủng long đó!

Vì thế, vào một buổi hoàng hôn rực rỡ nắng vàng, khi một đàn Kantus lấy Louis làm đầu từ dưới khe núi bay lên, tất cả Kantus ba ba đang đứng trên vách đều nhiệt liệt sôi trào!

Đối với nhóm Kantus ba ba, đây chính là lần đầu tiên bọn họ chờ được con non của mình quay lại!

Những Kantus non trẻ ngày nào nay đã thành niên, chúng dùng thân thể to lớn không kém gì ba ba mình, cọ cọ vào ba ba suốt một hồi lâu, xong mới vừa ngượng ngùng lại vừa kiêu ngạo khoe đám con non trong túi áo ra cho ba ba xem.

Tiếng rống của Kantus trưởng thành, tiếng kêu chiêm chiếp đầy non nớt của đám con non bé nhỏ khiến cho trên vách núi trở nên náo nhiệt biết bao.

Giữa khung cảnh vui vẻ và hạnh phúc này, có mấy con Kantus lại cô đơn đến cực điểm.

Một chính là Green, hắn ôm con non của mình, lo lắng nhìn tới nhìn lui nhưng vẫn không thấy ba ba đâu cả. Rốt cuộc cũng có một Kantus quen ba ba hắn chú ý đến hắn và báo cho hắn một tin tựa như sét đánh giữa trời quang:

Chỗ ba ba cậu sinh sống có một ngọn núi bỗng nhiên phun lửa, từ sau đó mọi người đều không nhìn thấy ba ba của cậu nữa.

Mạnh Cửu Chiêu thấy thân thể Green lập tức cứng đờ.

Đối với một con non đã trải qua vô vàn cực khổ để tìm về vách núi con non rời đi ban đầu, tin này thật sự quá khó tiếp nhận rồi. Giữa một đám Kantus, Green là người trầm lặng nhất, nhưng hắn luôn lặng lẽ làm tất cả những gì mình có thể. Là một Kantus kiệm lời, thậm chí gần như không biết đùa, thế mà hôm qua, khi mọi người bảo sắp sửa được về nhà, hắn đã hiếm thấy mà nở một nụ cười rất nhẹ.

Song, cuối cùng hắn lại nhận được tin tức này đây.

Mạnh Cửu Chiêu không biết phải an ủi hắn thế nào, bởi vì, hiện tại cậu chính là ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không thể mở miệng vỗ về người khác được —

Mạnh Cửu Chiêu và Louis là còn hai Kantus còn lại không có ba ba ra đón!

Tìm kiếm giữa một đàn Kantus, song vẫn mãi không tìm thấy ba ba mình, Mạnh Cửu Chiêu tái mặt, mặc dù biểu hiện của Louis tốt hơn một chút, nhưng cái mặt nhăn nhó của hắn đã thể hiện rất rõ ràng: hắn cũng đang lo lắng không gì sánh được.

Vì sao ba ba không ở đây? Bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi? Hay là bộ lạc…

Có Green làm ví dụ, giờ phút này trái tim Mạnh Cửu Chiêu đã buốt lạnh hoàn toàn, cậu từng tưởng tượng ra một ngàn hoàn cảnh khi gặp lại ba ba, duy chỉ không nghĩ tới tình cảnh sẽ chẳng nhìn thấy ba ba của mình!

Đúng vào lúc đó, Jojo kéo ba ba hắn lại đây, “Ba ba, đây là A Trọc và Louis, nhờ có hai người họ mà chúng con mới có thể cùng đi cùng về bình an đấy!”

“Đúng rồi! Ba ba, A Trọc lợi hại lắm, quãng đường xa như vậy mà vẫn nhớ như in! Đương nhiên, hoa của con cũng có công hỗ trợ!” Tiểu Hoa cũng đã kéo ba mình tới.

Cùng tới đây còn có những Kantus ba ba khác nữa.

Đối với hai anh em có công lớn trong suốt cả hành trình, đám Kantus trẻ tuổi vô cùng cảm kích, bọn chúng muốn ba ba mình cũng biết về sự lợi hại của hai Kantus này.

Và thế là, Mạnh Cửu Chiêu tái mặt cùng với Louis cau có bị một đám Kantus trưởng thành vây quanh.

Qua lời kể của con mình, đàn Kantus này vô cùng quý mến Mạnh Cửu Chiêu và Louis. Bọn hắn cúi thấp người, cẩn thận ngửi ngửi hai thanh niên đồng tộc.

“Ồ! Hai đứa là Cục Cưng và Louis của nhà Black đúng không?” Thân nhân đã cùng sinh sống mấy chục năm, mùi hương trên người nhau đã sớm khắc sâu vào ấn tượng, cho nên Kantus vừa ngửi đã nhận ra mùi của Mạnh Cửu Chiêu rất giống mùi của Black và White.

“Ba ba…” Vừa rồi còn không sao, hiện giờ lại nghe người khác nhắc đến ba ba của mình, Mạnh Cửu Chiêu lập tức đỏ hoe vành mắt.

Louis vội vàng liếm liếm đầu cậu như là an ủi, thế nhưng hai mắt hắn cũng có chút hồng hồng.

“Thật sự là không thể tin được –” Đang đắm chìm trong thế giới bé nhỏ của mình, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy bất cứ thanh âm nào vang lên bên cạnh cũng chỉ là hư ảo.

“Black và White mù hướng nặng như thế, sao có thể sinh ra con non biết cảm ứng phương hướng tốt vậy được nha!”

Lại nghe thấy tên của ba ba… ba ba… vì sao ba ba chưa tới?

“Vì sao… vì sao ba ba của cháu còn chưa tới?” Cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu cũng chật vật thốt ra câu hỏi của mình.

Sau đó, cậu nhận được một đáp án khiến bản thân phải trợn mắt há hốc miệng.

“Hả? Ba ba của bọn chúng đã đến rồi mà, không phải sao?”

“Đúng đúng! Chính hai cái tên mù đường đó đã dắt chúng ta tới nhầm vách núi!”

“Nhưng sao bọn hắn không có mặt ở chỗ này? Lúc mọi người dời đi, bọn hắn không theo kịp à?”

“Ai mà biết được! Chẳng phải lúc thay đổi địa điểm bọn hắn đã lạc mất rồi hay sao?”

Một đám Kantus thành niên bắt đầu mồm năm miệng mười lên án White và Black, nghe bọn họ nói chuyện, Mạnh Cửu Chiêu dần dần xâu chuỗi được những gì đã xảy ra:

Black và White đang trên đường đi đón con non trở về → những Kantus lục tục gia nhập đội ngũ của cả hai → vì thế tất cả Kantus đều đi lầm đường → mọi người ngu ngốc đợi ở vách núi khác mất mấy tháng trời → rốt cục có một Kantus tinh tường phát hiện ra → cả đám vội vàng di chuyển điểm chờ chính xác → không ai chú ý tới chuyện Black và White có đuổi kịp hay không…

“Hai tên kia, chắc là vẫn đang ở vách núi cũ hóng gió cũng không chừng?” Ba ba của Tiểu Hoa điềm tĩnh trả lời câu hỏi của Mạnh Cửu Chiêu.

Vì thế, Louis lập tức hết đỏ hoe vành mắt, Mạnh Cửu Chiêu đang xụt xa xụt xịt cũng nhanh chóng hít nước mũi trở vào.

Mạnh Cửu Chiêu: →_→

Louis: ←_←

George:  ̄- ̄

Quả nhiên…

Đây mới là tác phong bình thường của hai ba ba nhà mình…

Vì thế, Black và White vẫn không đón được con mình, cuối cùng, đám nhóc nhà bọn hắn mới là người đi đón.

Ngay khi Black cùng White đang kiên định đứng trên vách núi nhìn về nơi xa lắm thì bọn hắn nghe được những tiếng gọi vang lên từ phía đằng sau. Không thể tin mà ngoái đầu, lập tức bọn hắn bị đám nhóc con nhà mình đè xuống ~

“Ba ba ba ba ba ba ~~~~~~” Cục Cưng vẫn ưa làm nũng như vậy.

Khục khục — Louis thì vẫn trầm lặng như xưa. Không! Hình như lại càng trầm hơn một chút!

Tuy bị đè rất là đau, nhưng đây là con của mình nha, sao bọn hắn có thể không chịu nổi chứ? White đau mà vẫn vô cùng vui vẻ, nằm trên mặt đất, liều mạng ngóc đầu lên, nhẹ nhàng liếm liếm thân mình Louis. Lông tơ trên người đứa nhỏ này đã sớm biến mất, những miếng vẩy non cũng không còn, lớp vảy hiện giờ quả thực khiến White tê cả lưỡi, song hắn chẳng quan tâm, chỉ thấy mỹ mãn không gì sánh được. Bỗng nhiên, hắn liếm phải một cái gì đó không giống bình thường.

“Chiếp chiếp!”

George đã ngủ no say bỗng chủ động chui ra khỏi túi áo của ba ba mình, lên tiếng chào hỏi với ông nội.

“Ba ba, đây là con non do Louis sinh! Tên là George!” Sợ Louis nói ra cái gì không nên nói, Mạnh Cửu Chiêu lập tức chủ động giới thiệu.

“︿( ̄︶ ̄)︿” Louis rất ngoan ngoãn lộ ra một vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.

Vừa ngượng ngùng lại vừa kiêu hãnh, trước mặt ba ba mình, rốt cuộc Mạnh Cửu Chiêu và Louis cũng có thể lộ ra vẻ mặt giống như những con non khác rồi.

“Không chỉ một, bọn con còn có một đứa nữa, tên là Alice, Alice quá nặng cho nên bác cả vẫn cõng nó giúp chúng con, đúng rồi, bác cũng đã quay trở lại!” Cái miệng liên tục khép khép mở mở, Mạnh Cửu Chiêu chỉ hận không thể kể tất cả những gì mình đã trải qua cho ba ba nghe. Nhưng khi cậu muốn kéo ông bác tới cho hai ba ba gặp mặt thì bỗng —

“Á? Bác cả và Alice đâu rồi?”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về nhà rồi!
Bình Luận (0)
Comment