Nguyên Tố Đại Lục

Chương 127


Cách Phong gia không quá trăm bước.
Sư phụ.

Nhìn thân ảnh uy nghiêm đứng trước mắt, Dạ Trần vội thi lễ.
Đừng rườm rà như thế.

Bỏ đi...!Thiên Lão nhìn hắn cười cười phất tay nói.
Mấy cấp bậc lễ nghi này mặc dù tốt nhưng lại tạo ra một khoảng cách vô hình giữa hai bên.

Chỉ khi hai người toàn tâm thoải mái , thả lỏng ở bên cạnh đối phương thì đó mới là tình cảm chân thật nhất.
Đối với riêng Thiên lão, Dạ Trần trong tâm luôn kính trọng lão là được.

Còn hơn ngoài mặt mỉm cười kính trọng, bên trong thì lại vô tình như người dưng nước lã.
Sư phụ trò chuyện xong với các vị tiền bối kia rồi sao? Dạ Trần gãi đầu, khẽ lên tiếng hỏi.
Chỉ là mấy chuyện vụn vặt.

Ta rời đi trước để gặp đồ đệ của ta à!
Nghĩ đến đám người ở Diệt Ma Hội kia, Thiên Lão tỏ ra vô cùng chán ghét.
Chuyện bên đó, đám người kia tự có thể xử lí một cách thích đáng, cần gì phải gọi thêm lão cho tốn thời gian chứ.

Lão lại luôn thích theo đuổi tự do tự tại, đám người kia cũng biết rõ điều này thế mà cứ ý mình mà làm, thật là làm lão chán nản, đã vậy còn toàn gặp phải đám âm hiểm xảo trá miệng nói một đằng, tâm nói một nẻo.
Đúng là vẽ rắn thêm chân, tự thân xử lí đi không phải nhanh hơn sao.
Dạ Trần con cầm lấy thứ này đi.

Thiên Lão lấy ra một quyển sách cũ kĩ như được viết từ rất lâu đưa cho Dạ Trần.
Cái này là...? Dạ Trần vội tiếp nhận, đôi mắt khẽ liếc nhìn quyển sách trong tay.
Cả đời kinh nghiệm đúc kết của vi sư hầu hết đều nằm trong cuốn sách này.

Nó có thể giúp ích rất nhiều cho con sau này đó." Thiên Lão nhớ lại kí ức năm xưa, cười nói với đồ đệ của mình.

Đồ đệ nhất định giữ gìn cẩn thận.
Dạ Trần cảm động, nghiêm mặt nói.
Không cần nghĩ cũng biết đây chính là kinh nghiệm quý giá tu luyện ma lực và các loại ma pháp mà sư phụ trước đây ngày đêm khổ cực tu luyện, đúc kết ra tinh tuý.

Có thứ này trong tay, con đường tu luyện dài đằng đẵng của hắn cũng giảm bớt được vài năm, có khi còn hơn.
Dù sao mỗi người đều có một hướng đi khác nhau.

Nên không thể dựa dẫm hết vào cách làm của người khác được.
Muốn biết thứ gì viết ở trong thì con hãy tự mình đi tìm hiểu.

Vi sư chỉ có thể giúp con được đến đây mà thôi! Thiên Lão đầy thâm ý nhìn Dạ Trần trước mắt khẽ nói.
Vâng.

Dạ Trần gật thật mạnh đầu.
Không lâu sau sẽ có một việc vô cùng hệ trọng diễn ra, nó ảnh hưởng khá nhiều đến con đường tu luyện của các ma giả ở Giới thành.

Nên từ thời gian này trở đi, con hãy chú tâm tu luyện cho ta.

Diệt Ma Hội cũng sẽ sớm thông báo tin tức ra ngoài mà thôi.
Thiên Lão sắc mặt nghiêm nghị nhắc nhở đối phương.
— QUẢNG CÁO —
Là...!Ma Đồ Sơn Động gì đó sao, sư phụ? Dạ Trần hiếu kì lên tiếng.
Lúc trước ở Diệt Ma Hội, hắn cũng đã nghe được loáng thoáng bốn từ này, mà vẻ mặt mọi người lúc đó cũng vô cùng nghiêm trọng nên chắc sẽ không sai.
Đối diện, Thiên Lão gật nhẹ đầu.
Lão cũng đã sớm suy đoán ra, đám người Dạ Trần đã biết chút ít gì đó từ cuộc trò chuyện của đám cao tầng Diệt Ma Hội.
Chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.

Mỗi lần Ma Đồ mở ra, không ít ma giả chết trong đó đấy.

Thiên Lão không khỏi lo lắng cho đồ đệ yêu quý của mình.

Không có quy định gì sao, sư phụ?
Đây là điều hắn quan tâm nhất.
Từ Siêu giai đổ lên không được tham gia, cố tình vi phạm Chém.

Đó cũng là luật duy nhất mà Diệt Ma Hội đặt ra, còn lại tuỳ theo mệnh mỗi người.

Thiên Lão nói.
Cái này...!như vậy không phải còn một đám Cao giai nữa sao? Dạ Trần có chút nhức răng lên tiếng.
Cùng cấp bậc hắn không ngại một ai.

Nhưng đám Cao cấp bên trên thì chẳng khác gì đá tảng cả, cứng vô cùng lại khó nhai.

Tuyên Ngạc và Tuyên Úc là hai ví dụ điển hình.
Lên ta mới bảo con phải chuẩn bị chu toàn, đề phòng trường hợp xấu nhất sẽ đến.

Nhớ kĩ, lòng dạ con người nhiều khi còn sắc bén hơn cả ma trảo của ma thú, tàn nhẫn hơn cả âm hồn của ma vật, cũng là thứ khó thoải mãn nhất trên thế gian này!
Thiên lão đăm chiêu nói.
Còn một chuyện nữa ta quên không nói với con! Thiên Lão ánh mắt gian xảo liếc nhìn người vẫn còn đang lơ ngơ trước mắt.
Còn chuyện gì sao sư phụ? Dạ Trần hiếu kì.

Chuyện hôm nay thật là nhiều.
Con sẽ phải đấu với Tuyên Úc! Thiên Lão nghiêm mặt nói.
Phụt...!Khụ khụ...!Dạ Trần kinh hãi, miệng há to liếc mắt nhìn sư phụ yêu quý trước mắt của mình.
Đánh với Tuyên Úc, chẳng khác gì đang nằm mơ cả.

Hắn vẫn còn nhớ như in, Tuyên Úc hành đám người bọn họ ra sao đây.
Người hay nói giỡn! Dạ Trần vội cười cười lên tiếng dò hỏi.
Yên tâm, mười năm sau con mới phải đấu với tên tặc tử đó.


Thiên Lão không quan tâm lắm lên tiếng.
Mười năm...!Dạ Trần một lần nữa kinh ngạc.

— QUẢNG CÁO —
Thiên Lão gật nhẹ đầu, đôi mắt xa xăm ngắm nhìn bầu trời rộng lớn Giới thành Thiên Phương.
Ai cho tên kia lá gan đó?
Khác với lúc trước, Dạ Trần khí thế bừng bừng lên tiếng.
Mười năm sau, hừ hừ.

Hắn tự tin lúc đó mình có thể đánh cho tên khốn Tuyên Úc kia đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra luôn.
Lão tổ nhà hắn.

Thiên Lão trả lời.
Sư phụ yên tâm.

Mười năm sau, con tự tin vặt cổ con vịt đó xuống cho sư phụ nhắm rượu.

Dạ Trần khí thế lăng vân thét to.
Này hắn cũng đã có sức đánh với Cao cấp đôi, ba chiêu.

Khỏi cần nghĩ mười năm sau sẽ như thế nào.

Nhớ đến bản mặt ngạo khí tận trời của đối phương, Dạ Trần không khỏi ngứa tay, háo hức chờ đến ngày đó.
Trái ngược với hắn, Thiên Lão nhắm mắt lại lắc lắc đầu.
Ta sợ người bị vặt cổ là con, đồ đệ yêu quý của ta mới đúng! Thiên Lão khẽ thở dài lên tiếng.
Hứ...!không thể nào! Dạ Trần nghe vậy có chút không tin.
Ta dám chắc với thiên phú của con.

Mười năm sau thực lực của con đã tăng mạnh đến mức làm thế nhân kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm.

Nhưng đó cũng chỉ là giới hạn ở Cao cấp mà thôi.
Mười năm tên tiểu tử Tuyên Úc kia nhất định bước vào hàng ngũ Siêu cấp Ma giả.


Siêu cấp Ma giả à!
Nghĩ đến điều này, Thiên Lão không khỏi thở dài.
Con cũng có thể tăng thực lực đến mức độ đó à! Dạ Trần vội lên tiếng.
Không thể đâu.

Thiên Lão lắc đầu nói.
Dưới hai mươi không Siêu giai, đây là định luật của Nguyên Tố Đại Lục luôn rồi! Cho dù con có tài năng đến mức độ nào đi nữa mà không đủ hai mươi tuổi, thì đừng hòng bước chân vào mức độ siêu phàm đó.

Thiên Lão không khỏi cảm thán.
Tại sao chứ? Dạ Trần nghi hoặc lên tiếng.
Đó là cấm kị? Thiên Lão ngón tay chỉ trời, ánh mắt sắc bén nhìn Dạ Trần.
Vậy mười năm sau con không phải là...? Nói đến đây, Dạ Trần cảm giác mình không còn thở được nữa.
Mặc dù hắn không biết rõ khoảng cách giữa Cao cấp và Siêu giai là như thế nào.

Nhưng hắn lại biết rõ khoảng cách giữa Trung cấp và Cao cấp là bao nhiêu.
Chính là khoảng cách giữa chân núi và đỉnh núi, chỉ có thể ngước cổ lên mà cay đắng mở to mắt ra để ngưỡng mộ người ta thật là rõ.
— QUẢNG CÁO —
Đây cũng là lí do mà lão tặc Tuyên gia kia đồng ý.

Sư phụ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

Thiên Lão áy náy nhìn Dạ Trần.
...!Dạ Trần bơ phờ, há hốc mồm đứng đó.
Sự phụ ơi là sư phụ, sao người có thể làm vậy cơ chứ!
Dạ Trần đột nhiên nhớ lại, hình như vẫn còn một lần ước chiến nữa thì phải.
Dạ Trần nháy nháy đôi mắt trong veo nhìn Thiên Lão.
Mọi sự...!tuỳ duyên đi!
Thiên Lão mặt mo đỏ ửng, cười trừ nói.
Hình tượng Thiên Lão lúc này chẳng khác nào một tên ác bá bắt nhầm tiểu cô nương thành lão thái bà cả.
Phải đánh giá lại sư phụ của mình mới được.

Dạ Trần thầm nghĩ.
Quá hố đồ đệ của mình rồi..

Bình Luận (0)
Comment