Nguyên Tố Đại Lục

Chương 162


Cái gì vậy?
Dạ Trần trong lòng đột nhiên lạnh toát, hắn có chút run run liếc nhìn cảnh vật xung quanh.
Vừa lúc nãy thôi, hắn cảm nhận được một luồng gió lạnh vô danh nào đó làm cho hắn không rét mà run.
Có chuyện gì sao?
Tứ Du nhìn hắn đột nhiên run lên thì có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn lo lắng vội lên tiếng hỏi.
Không lẽ có người ám hại ngươi? Ngươi trúng độc gì rồi? Tứ Du nhìn đối phương một vòng xem có vấn đề gì bất thường hay không.
Không chờ Dạ Trần lên tiếng trả lời, hắn liền nói tiếp: Ta đọc nhiều sách nên biết chút y thuật.

Ngươi có thể yên tâm.
...!Dạ Trần gãi đầu nhìn đối phương.
Thấy hắn như vậy, Tứ Du càng thêm không hiểu chuyện gì.

Xoẹt linh quanh đột nhiên chớp hiện, Tứ Du như nghĩ ra điều gì, khuôn mặt thanh tú động lòng nữ nhi liền biến sắc nhìn Dạ Trần vội nói: Không lẽ ngươi trúng cổ độc.

Mau cho ta xem vết thương!
Tứ Du tiến đến, đôi mắt sáng rực nhìn Dạ Trần.
Ngươi bị gì vậy? Dạ Trần lần này thật sự sợ hãi đến mức run rẩy.
Đối phương biểu tình này là sao? Coi hắn là trân bảo muốn nghiệm chứng thực hư?
Hứ! Dạ Trần cảm nhận được gì đó, đôi mắt vội liếc nhìn về phương xa.
Hắn cảm nhận được có một nguồn ma lực mạnh mẽ đang tiến tới chỗ hắn.
Xoẹt Trong ánh mắt Dạ Trần một vòng tròn ma pháp xuất hiện.
Ma lực 4832.

Có thể coi là đỉnh phong Trung cấp Ma giả rồi! Dạ Trần khẽ nói.
Cái này là? Nhìn vào con mắt bên trái Dạ Trần xảy ra dị tượng, Tứ Du tò mò lên tiếng.
Thứ xuất hiện trong con mắt đối phương rất giống một vòng tròn ma pháp, nhưng cảm giác mang lại không giống chút nào.

Tứ Du nhíu lại đôi mắt nhớ lại cảm giác huyền ảo đó, thứ mà không phải chỉ một vòng tròn ma pháp có thể mang lại được.
Ma pháp được xưng là Bí pháp duy nhất trên thế gian, Nhãn Thiên Dẫn.
Dạ Trần nhìn đối phương khẽ nói.

Lần này, Tứ Du hiểu đối phương đang nói gì, hắn kinh ngạc bật thốt: Bí pháp Đo Lường Ma lực.
Một lúc sau, Tứ Du khinh thường ra mặt nói: Hừ.

Ngươi nói thật hoa mỹ, bất quá chỉ là hư pháp mà thôi!
Bí pháp Đo Lường Ma Lực ban đầu chỉ là Bí thuật đơn sơ dò tìm khí tức người khác mà thôi.

Sau được một vị ma giả uyên bác đem ra sửa lại, từ đó có thể đo ma lực của ma giả mà không cần dùng đến trận pháp phức tạp.

Tuy nhiên, Bí thuật này lại có một lỗ hổng lớn là không phù hợp với các ma giả bình thường.

Chỉ có những người có chút đặc biệt mới có thể tu luyện được môn Bí thuật này mà thôi.

Người đời cũng theo đó gọi nó là Hư pháp, do được người ta mang ra sửa lại nên thống nhất gọi là Bí pháp, khác so với Bí thuật lúc ban đầu.

Tuy là Bí thuật bị lỗi nhưng cũng không phải ai trên đời cũng có thể sở hữu tâm pháp của nó.

Dù sao Bí pháp Đo Lường Ma Lực cũng là Bí pháp duy nhất trên đời.

Mà vật càng ít thì càng hiếm.

Càng hiếm thì càng khó đoạt về, nhiều gia tộc thế nhưng coi nó là trân bảo, vô cùng cẩn thận cất giữ.
Thấy hắn ta như vậy, Dạ Trần cũng bĩu môi coi thường nói: Ngươi không học được nên ghen tỵ với ta chứ gì?
Hư pháp...!nhưng cũng không phải ai cũng học được đâu!
Dạ Trần dùng ánh mắt trọc tức liếc nhìn người trước mắt.
Ngươi...!Tứ Du bị hắn nói lâm vào đuối lí, không biết nên trả lời đối phương ra làm sao cho hợp tình hợp lí.
Đích thực, Bí pháp Đo Ma Lực chỉ là Hư pháp.

Nhưng thứ Hư đó, hắn lại không có phúc để học.
Có bằng hữu muốn gặp ta.

Hắn sẽ đến nơi này trong vào hơi thở nữa mà thôi!

Dạ Trần vô cùng bất đắc dĩ lên tiếng.
Hắn đã đoán ra được người đến là ai? Cũng là kẻ mà hắn không muốn gặp lúc này nhất.
Là ai? Tứ Du nhìn hắn khẽ hỏi.
Ta đến lấy mạng ngươi đây, DẠ MA!
Không cần Dạ Trần trả lời, thanh âm điên cuồng của đối phương đã truyền đến.
Nghe giọng nói này, Tứ Du liền hiểu ra.

Tuyên gia Tuyên Nghi.

Hắn liếc nhìn về hướng toả ra nguồn ma lực mạnh mẽ đang nhắm vào hai người họ.
Có cần ta giúp đỡ? Nhìn Dạ Trần một lúc, Tứ Du lên tiếng hỏi.
Nếu như hắn ra tay giúp đỡ, cũng quá không công bằng với đối phương đi.

Sẽ vô tình làm cho Dạ Trần mang tiếng xấu là sợ hãi đối phương.

Người đời nhìn vào nhất định sẽ lên tiếng chỉ trích người đứng bên cạnh hắn cho mà xem.

Dạ Trần cũng có ngạo khí riêng của mình, cũng sẽ không đồng ý chuyện này đi.

Nhưng bằng hữu gặp nạn, hắn không thể không lên tiếng cho được.
Tất nhiên rồi.

Khác với những gì Tứ Du suy nghĩ, Dạ Trần vui vẻ lập tức đáp lại luôn.
Ta cũng định lên tiếng nhờ ngươi đây! Dạ Trần nói tiếp.
Tứ Du nghi hoặc nhìn hắn hỏi: Ngươi không muốn đơn đả độc đấu với đối phương?
Lần này đến lượt Dạ Trần nghi hoặc nhìn đối phương nói: Tứ Du ngươi bị ngốc rồi sao? Ta có ngươi giúp đỡ một bên, sao lại đi đơn đấu với đối phương chứ.

Như vậy không phải là tự tìm phiền phức sao?
Người ta nói rất hay, hai đánh một không chột cũng què.


Ta và ngươi với hắn lại cùng cấp.

Cho dù đối phương mạnh hơn chút nhưng hai tay khó đánh lại bốn tay.

Hai ta phải đồng tâm hiệp sức đánh bại hắn, đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra.

Dạ Trần cười tươi nói.
Cái này? Tứ Du không biết nên phải làm sao.
Thấy vậy, Dạ Trần bĩu môi nói: Ta ngược lại phải đánh giá lại ngươi là giả thông minh hay là ngốc thật!
Hai thứ này khác nhau sao? Tứ Du trợn mắt hỏi ngược hắn.
Nghĩ lại cảm thấy đúng là vậy, Dạ Trần liền ngại ngùng cười trừ nói: Ha ha, cũng đúng.

Là ta nhầm lẫn, huynh đệ bớt giận.
Dạ Trần cười làm lành với đối phương.
Hừ Tứ Du hừ lạnh một tiếng.

Hắn liếc qua thân ảnh Dạ Trần, rồi quay đi chỗ khác khẽ nói: Ý của ngươi là không cần nương tay với kẻ địch chứ gì?
Hắn cũng không phải đồ ngốc, sớm đã hiểu ra ý của đối phương trong lời nói.
Đúng vậy.

Dạ Trần vội đáp lại.
Ngươi thật là vô sỉ! Tứ Du nhìn trời trong xanh cảm thán một câu.
...!Lần này đến lượt Dạ Trần không biết nên đáp trả ra làm sao.
Tiếp ta một đao.

Không cho hai người có cơ hội nói chuyện tiếp, thanh âm của Tuyên Nghi đã truyền đến kèm theo đó là một đạo đao khí sắc bén.
Người chưa đến nhưng đao đã đến, đích thực sáng dạ hơn trước.

Dạ Trần liếc mắt khinh thường.
Kiếm trong trong xuất hiện, Dạ Trần cũng một kiếm chém ra.
Xoẹt...!Một đạo kiếm khí xé gió lao thẳng đến đạo đạo khí của Tuyên Nghi.
ẦM!
Ngay khi chúng chạm vào nhau liền nổ tung.
Bịch...!Thân ảnh Tuyên Nghi cũng xuất hiện trước mặt hai người.
Dạ Ma trước khi giết ngươi, ta sẽ cắt lưỡi người trước!
Tuyên Nghi ánh mắt sắc lạnh nhìn Dạ Trần cao ngạo đứng trước mắt nói.

Thủ hạ bại tướng mà thôi!
Ngươi lúc trước không thể thắng ta.

Bây giờ thì càng không có cơ hội!
Dạ Trần lắc lắc ngón tay nói với đối phương.
Bịch...!Tứ Du cũng từ sau lưng Dạ Trần tiến lên phía trước, đứng ngang hàng với hắn.

Nhìn thấy thân ảnh thứ hai, Tuyên Nghi liền híp mắt lại.
Hắn biết người này.

Cũng là một người mới đến Giới thành như Dạ Ma, tên là Tứ Du.

Nghe nói một thân Ám hệ không thể coi thường.

Đối phương từng đánh qua với Tuyên Úc mà vẫn không bị thương nặng, đã nói rõ nhiều điều.

Ít nhất, người trước mắt không thể coi thường được, cộng thêm Dạ Ma khó nhai nữa.
Một người tấn công mạnh mẽ, một người thì thoát ẩn thoát hiện.

Tổ hợp này, thật là khó chơi.
Ha...!Tuyên Nghi ánh mắt đảo quanh liền hét lớn một tiếng.
Hắn chém mạnh đao trong tay xuống mặt đất.
Cẩn thận! Dạ Trần giật mình vội nói với Tứ Du bên cạnh.
Hai người mau chóng vận dụng ma lực, đề phòng đối phương đánh lén.
ẦM!
Mặt đất trước mặt Tuyên Nghi bị hắn tự tay chém tung lên, bụi dưới mặt đất theo đó nổi lên mù mịt, bay ngập trời.
Thấy vậy, Dạ Trần và Tứ Du vội lùi ra xa.
Nếu bị bụi đất cản trở tầm nhìn, rất dễ bị đối phương đánh lén thành công.
Để ta! Tứ Du khẽ nói.
VÙ!
Hắn khẽ phất tay, Phong chi lực liền nổi lên thổi bay bụi mù trước mắt.
Dạ Trần mở căng mắt nhìn lại nơi Tuyên Nghi vừa đứng.

Ngay sau đó, hắn liền trợn tròn mắt lên bật thốt: Người đâu?.

Bình Luận (0)
Comment