Nguyên Tố Đại Lục

Chương 165


VÙ!
Ở trong màn khói chưa tan, một thân ảnh chớp hiện.
Lân Diễm cười, ngón tay giơ lên ngoắc ngoắc người ở phía đối diện.
Hít!
Tuyên Thương hít sâu một hơi, tay nắm chặt trường kiếm liền xông lên.
Ma lực quanh thân hắn chớp động.

Bất kì lúc nào cũng có thể, thể hiện thực lực của Cao cấp Ma giả.
Đối diện, Lân Diễm cũng không chậm trễ.
Xoẹt...
Nàng một kiếm chém ra, một đường vòng cung hoả diễm kiếm khí lao thẳng về phía đối phương.
Thấy đối phương chỉ là dùng chiêu thức căn bản, Tuyên Thương khinh thường không thèm để tâm.
Ầm...!Hắn quanh thân ma lực mạnh mẽ bạo phát tạo thành dư uy đánh tan đạo kiếm khí nhỏ yếu kia.
Hư chiêu kết thúc, Lân Diễm đã tới gần hắn.

Nàng cắn chặt răng, toàn bộ ma lực tập trung lên thân kiếm ra tăng sức nặng và uy năng của nó, không chút do dự chém mạnh một kiếm về phía đối phương.
Hừ Tuyên Nghi nhíu mày, thầm đánh giá uy lực của thanh đại kiếm đang phát ra.
Mặc dù hắn là Cao cấp Ma giả, ma lực mạnh hơn đối phương một mảng lớn.

Nhưng Hổ Dạ lại tập trung toàn bộ ma lực lên thân kiếm, khiến uy lực đường kiếm đang tiến tới tăng lên rất nhiều.

Làm cho hắn không khỏi sinh ra chút e dè khi cận thân chiến đấu.
Dù sao Ma Đồ còn chưa thấy đâu, hắn không muốn tổn hao thực lực để kẻ khác được lợi.
Ngươi còn kém lắm! Tuyên Thương liếc nhìn Lân Diễm hùng hổ lao tới một cái liền cười nói.
Đôi chân hắn chuyển động, hư ảnh xuất hiện đan xen làm người nhìn vào hoa mắt.

Trong thời khắc kiếm và người tiếp xúc, hắn như một cơn gió nhẹ tránh thoát khỏi phạm vi uy lực thanh đại kiếm của Lân Diễm có thể ảnh hưởng tới.
Nhìn từ xa giống như uy lực vô hình từ thanh đại kiếm của Lân Diễm phát ra đẩy lùi thân ảnh Tuyên Thương qua một bên vậy.
Hừ!
Thấy kiếm đầu của mình vô dụng đến góc áo đối phương cũng không thể chạm đến, Lân Diễm khó chịu cũng hừ lạnh một tiếng đáp lại.
Vù..!!

Nàng kiếm trong tay xoay chuyển, thân hình nhỏ bé như mũi lao được phóng ra, bắn về phía hư ảnh đang dần cách xa mũi kiếm kia.
Không tệ!
Thấy đối phương ngay sau đó đã phản kích lại, Tuyên Thương liền lên tiếng khen ngợi.

Ánh mắt hắn cũng theo đó híp lại nhìn kĩ kiếm chiêu của Lân Diễm.
Ngay khi đại kiếm một lần nữa vô tình đánh tới, hắn liền nhanh nhẹn nâng cánh tay lên, kiếm trong tay chạm vào lưỡi kiếm phần bên dưới của đối phương.

Nặng thật! Tuyên Thương bật thốt.
Cảm nhận được sức nặng từ thanh đại kiếm trong tay đối phương truyền lại.

Tuyên Thương cắn chặt hàm răng, gân xanh trên gương mặt nổi lên, tay hắn càng thêm ra sức, dùng thân kiếm nhỏ bé từ từ nâng lên thân kiếm to lớn mà nặng trịch của của đối phương.
Khuỷu tay nâng lên qua quá đầu, kiếm của đối phương theo quán tính trượt thẳng qua một bên.
Két...!!
Thân kiếm sáng bóng và lưỡi kiếm sắc bén va chạm vào nhau tạo lên thanh âm rít gào kéo dài.

Bề mặt tiếp xúc ánh lên những tia lửa đẹp đẽ phản chiếu đôi mắt nghiêm túc mà tràn ngập hàn quang của hai người.
Lĩnh ta một chiêu.

Tuyên Thương gầm lên.
Tay còn lại của hắn mau chóng đưa ra.

Lòng bàn tay cuồn cuộn ma lực hướng thẳng thân ảnh đang mất đà trong mắt hắn.
ẦM!
Một nguồn ma lực bàng bạc hướng thẳng tới Lân Diễm ở ngay phía đối diện.
Cảm nhận một nguồn ma lực mạnh mẽ đang đánh tới, Lân Diễm mí mắt nhướng lên.
Ha...
Nàng hét lớn một tiếng.
ẦM..!!
Ma lực trên người bạo phát.
Lợi dụng lợi thế về kiếm.

Nàng hất mạnh đại kiếm trong tay lên, cũng tiện hất vang trường kiếm trong tay Tuyên Thương.

...!Tuyên Thương giật mình nhìn lại, vội nắm chặt bảo kiếm của mình.
Hắn không ngờ đến, Hổ Dạ lại lợi dụng ưu thế của vũ khí trong tay để chuyển nguy thành an.
Đôi mắt hắn sắc bén nhìn lại thanh đại kiếm mặc dù đã được bọc một lớp vải trắng nhưng không ảnh hưởng một chút nào đến độ sắc bén của thanh kiếm trong tay đối phương.
Kiếm tốt! Tuyên Nghi có chút ghen tỵ thầm nói.
Đối diện, Lân Diễm nâng kiếm lên vội dùng thân kiếm cản lại một chưởng của Tuyên Thương.
ẦM!!
Thân kiếm và chưởng lực tiếp xúc với nhau liền nổ tung, một lớp vải trắng trước bề mặt thân kiếm bị đánh nát tươm.
Hoả hồng sắc.
Nhìn bề mặt thanh đại kiếm được lộ ra, Tuyên Nghi kinh ngạc nói.
Trong trí nhớ của hắn, không có một thanh kiếm nào có màu sắc như vậy.

Thật là kì quái nhưng cũng làm cho người ta hiếu kì.
Nếu như lấy được thanh kiếm đó.

Thực lực của ta, ít nhất cũng phải tăng lên hai thành, có khi còn hơn thế nữa.

Tuyên Thương thầm nghĩ.
Hắn đã trải nghiệm qua uy lực của thanh đại kiếm không rõ tên trong tay Hổ Dạ nên hiểu rõ một phần nào về uy lực của nó đem lại.

Bàn về uy lực và sự sắc bén của thanh kiếm có thể nói là hoàn mỹ, đến pháp bảo cao cấp trong tay hắn, do Tuyên gia ban tặng cho hắn trước khi vào Ma Đồ cũng phải kém sắc thì có thể nghĩ.

Nhất định là một thanh tuyệt thế thần binh hiếm có.
Càng nghĩ, Tuyên Thương càng tham lam hướng tới.
Nhưng hắn có vẻ đã quên một điều, bây giờ vẫn còn đang trong vòng chiến.
Một hư ảnh xuất hiện làm không gian khẽ rung động xuất hiện ngay phía sau Tuyên Thương.
Hư ảnh mờ ảo một tay đưa lên, ngón tay chỉ thẳng vào thân ảnh phía trước.
Quang chớp!
Thanh âm hư ảo khẽ vang lên.
Tuyên Nghi nhíu mày.
Hắn cảm nhận được một thứ gì đó đang nhắm vào hắn.


Nhưng ở nơi này là trường hỗn chiến, hắn cũng không để tâm cho lắm.

Dù sao Tuyên gia cũng không thiếu kẻ thù, có kẻ nhắm vào hắn cũng là chuyện thường tình, không ai nhắm vào hắn đấy mới là chuyện lạ.
Khoan đã...!cảm giác này...!Tuyên Nghi nhắm chặt mắt cảm nhận.

Hắn tự nhiên cảm giác được có chút kì lạ.
Hắn đột nhiên mở to mắt ra, miệng khẽ thốt lên: Là không gian dao động!
Xoẹt...
Không chờ hắn làm ra phản ứng, một tia sáng màu vàng đã bắn ra.
Phập...
Máu tươi bắn ra.

Bả vai Tuyên Thương đã bị tia sáng xuyên thủng ra phía sau, để lại một huyết động nhỏ.
AI?
Tuyên Thương hét toáng lên.

Tay phải vội đưa lên áp chặt bả vai bên còn lại đang không ngừng chảy ra máu tươi.

Đôi mắt thì liếc ngang liếc dọc hòng tìm thân ảnh vừa ra tay đánh lén hắn.
May mắn, nếu như hắn không phải là Cao cấp Ma giả mạnh hơn đối phương thì có lẽ hắn đã là một cái xác lạnh ngắt nằm dưới mặt đất rồi.
Còn vì sao hắn cho rằng mình mạnh hơn đối phương.

Vì đối phương yếu hơn mình nên mới phải ra tay đánh lén.

Nếu như đối phương thực lực mạnh hơn hắn thì cần gì phải làm cho cười này, trực diện ra tay là được rồi.

Cũng không làm mất uy danh của chính mình.
Người đâu?
Như nhớ ra điều gì, Tuyên Thương vội quay ra đằng sau liền kinh ngạc khẽ nói.
Thân ảnh Hổ Dạ đứng ở đó biến mất rồi.
Bịch...
Khốn kiếp...!khốn kiếp...!Tuyên Thương tức đến dậm chân, miệng không ngừng mắng mỏ.
Sơ sẩy một bước hỏng cả bàn cờ.

Nếu như không vì mấy suy nghĩ mơ mộng kia, thì người ra nông nỗi như hắn lúc này phải là đối phương mới đúng.
Dừng lại.


Cách đó không ca, một thanh âm nhắc nhở vang lên.
Nhờ có sự cố bất ngờ xảy ra mà khu vực ở chính giữa thoáng đãng hơn trước rất nhiều.

Nhìn khắp xung quanh cũng không thấy có bao nhiêu ma giả còn lắc lư ở nơi này cả.
Có ai tìm đến sao?
Ở bên cạnh, Tứ Du âm thầm liếc mắt quan sát khu vực xung quanh, hắn khẽ lên tiếng hỏi người bên cạnh.
Dạ Trần chăm chú cảm nhận một lúc liền vui vẻ lên tiếng: Hình như là người quen.
Người quen?
Nghe hắn nói, Tứ Du liền cảnh giác lên.
Người quen của đối phương, theo hắn thấy hình như cũng không có mấy ai là người tốt đi.

Không phải là kẻ thù, cũng là địch nhân làm người ta kiêng kị.
Là hai ta.
Thanh âm có chút không vui truyền đến.
Linh Lung? Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, Tứ Du liền đoán ra được đối phương là ai.
Ngũ Kiếm đâu?
Nhìn hai thân ảnh có chút bụi băm trước mắt, Dạ Trần lên tiếng hỏi.
Hắn vào bên trong Ma Đồ trước rồi!
Lân Diễm nhìn hắn khẽ nói.

Ở bên cạnh, Linh Lung cũng vội gật đầu phối hợp.
Vào trong rồi? Tứ Du và Dạ Trần không khỏi kinh ngạc nhìn nhau cùng thốt lên.
Không nghĩ đến, Ngũ Kiếm huynh đệ lại nhanh chân như vậy.

Nhưng hai người trước mắt không phải đi cùng hắn ta sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này, đáng lẽ phải vào cùng Ngũ kiếm chứ?
Có chút chuyện xảy ra.

Trước tiên mau rời đi nơi này trước, chúng ta cần phải mau chóng tiến vào Ma Đồ.

Nhìn mọi người một lượt, Linh Lung khẽ nói.
Được.

Thấy vậy, Dạ Trần liền gật đầu.
Hắn chỉ lên cột sáng cách đó không xa khẽ nói: Chúng ta đến đó..

Bình Luận (0)
Comment