Nguyên Tố Đại Lục

Chương 188


Thật là kinh khủng! Nhìn vào cảnh tượng cuồng bạo trước mắt, một thân ảnh lén lút đứng sau tảng băng cách đó không xa không khỏi lên tiếng cảm thán.
Tên Dạ Ma kia thật là điên cuồng và con tiểu ma thú có thể biến thân kia nữa...!có lẽ là Linh Thú của hắn ta đi.

Chậc chậc, sức mạnh của cả hai không hề kém cạnh so với một đội ngũ ma giả tinh anh đi vào đây à! Thân ảnh thần bí đôi mắt lấp lánh thần quang nhìn vào hai người phía trước thầm đánh giá
Đặc biệt là ma thú đã biến dị kia...!hai tên kia mà không cẩn thận...!Ha ha, đến khi đó sẽ đến lượt bản toạ ra tay thu thập tất cả! Thân ảnh chép chép miệng không ngừng nghĩ về tương lai tươi sáng.
Dạ Ma rất nổi danh ở Giới thành, cũng là đại nhân vật đương thời, trên thân có lẽ mang theo rất nhiều tài nguyên hiếm có và vô số pháp bảo đáng giá đi.

Còn linh thú đi bên cạnh hắn nữa, cũng tiện thể thu phục làm linh thú cho bản thân thì không còn gì tốt hơn, sau này cũng có thêm một trợ lực trung thành ở bên cạnh.

Dị Ma Thú kia nữa, trên thân khắp nơi đều là bảo, chưa kể đến ma thú đã thành Dị Ma Thú, nhất định bên trong cơ thể đã hình thành nên ma tinh mà chỉ Cao cấp Ma thú trở lên hay loài có huyết thống cao mới có được.
Ma tinh có rất nhiều tác dụng, thường là tài liệu dùng để luyện đan dược phẩm chất cao, hay là dùng trong quá trình rèn luyện pháp bảo tăng lên cấp bậc của chúng, đặc biệt có thể giúp ma giả phá vỡ bình cảnh tiến vào cấp độ mới, mặc dù tỉ lệ không cao nhưng có thể tích tiểu thành đại giúp ma giả dễ dàng đột phá hơn.

Chỉ cần mấy điều này thôi cũng nói nên được ma tinh quý giá nhường nào.
Trung cấp ma tinh ít nhất cũng phải mất mười vạn ma kim mới có thể mua được ở chỗ mấy thế lực lớn, còn số này chính là con số trên trời đối với Diệt Ma Giả quanh năm suốt tháng làm nhiệm vụ diệt ma thú đó.
Thật không? Một thanh âm châm trọc truyền vào tai hắn.
HỨ!
Vù...
Ai? Thân ảnh kinh hãi vội quay đầu nhìn lại.
ẦM..!! Tiếp đón hắn là một chưởng tràn ngập Ám chi lực đánh vào lồng ngực hắn.
Phụt! Ngực thân ảnh lõm xuống, miệng phun máu tươi, hai đầu gối quỳ mạnh xuống mặt đất.
Ngước mắt nhìn lên, thân ảnh mờ ảo của đối phương dần dần hiện rõ ra, một thư sinh da trắng khuôn mặt thanh tú động người, miệng mỉm cười xuân, hai mắt híp lại nhìn hắn, không phải là Tứ Du của Dạ Lân Linh thì là ai nữa.
Là ngươi...!đồ đê tiện...!dám đánh...!lén...!ta! Thân ảnh ôm ngực miệng không ngừng phun máu tươi, cố gắng nói hết ra một câu.
Nếu như không bị đối phương vô thanh vô thức tiếp cận không hay biết gì cả, hắn nhất định có thể đánh lui đối phương, hoặc ít nhất cũng là ở thế bất bại mà không phải trong tư thế thảm hại này.

Hừ! Thanh âm khinh thường không nhẹ đáp lại lời nói của hắn.
Dám có ý đồ với hắn ta...!người muốn chết sao? Không biết đó là đội trưởng của Dạ Lân Linh ta sao? Tứ Du vênh mặt trợn mắt, kiêu ngạo hết sức thốt ra lời.
Vù..! Cảm thấy đối phương vô cùng làm người chán ghét, hắn một cước đạp đến.
ẦM..!! Thân ảnh của đối phương lún vào tảng băng sau lưng, đầu của hắn cũng chui vào trong đó luôn, không còn thanh âm gì phát ra.
Mẹ! Đám người Dạ Lân Linh thật cuồng...!Không hổ là Ngũ Điên, ra tay thật thẳng thừng! Một ánh mắt theo dõi từ xa, thấy cảnh tượng bá đạo của Tứ Du liền thầm mắng không thôi.

Đôi mắt cũng trở nên khinh thường liếc nhìn đối phương.
HỬM..!!
Như cảm nhận được gì đó, Tứ Du ngoảnh đầu lại, đôi mắt sáng liếc nhìn nơi thân ảnh vừa lên tiếng mắng người ta kia.
Thình thịch...!Đối phương vội quay người lại không dám thở ra một hơi, toàn thân trở lên căng thẳng, lòng bàn tay nắm thật chặt, mồ hôi không ngừng chảy xuống mặc dù bây giờ tiết trời vô cùng lạnh, hắn có thể cảm nhận rõ nhập đập của mình lúc này.
Thái độ khác hẳn lúc ban nãy chửi người ta.
Không lẽ là gió thổi qua ngang tai! Tứ Du híp mắt lại, vô cùng nghi hoặc khẽ nói.
Hắn giơ bàn tay lên Phong chi lực xuất hiện.
Vù...!! Một phong đao lướt ngang trời chém đến chỗ làm cho Tứ Du nghi hoặc.
Phăng..!!
Phong đao lướt qua, tảng băng bị chém ra làm đôi.
Cầm cập...! Thanh âm nhỏ bé phát ra.
BỤP!
Người ngồi phía sau tảng băng vội lấy tay ôm chặt miệng mình mới, ánh mắt ngước lên hết cỡ nhìn cảnh tượng bên trên.
Chỉ một chút nữa thôi, phong đao tạo từ gió kia đã chém đầu hắn ra làm đôi.
Không có gì? Ngoại trừ tảng băng bị chia cắt không còn vật gì xuất hiện sau đó, Tứ Du thầm nói hỏi lại bản thân, đúng hơn là cánh tay phải của mình.
Hắn đã xử lí được rất nhiều người ở quanh phụ cận đang không ngừng có suy nghĩ giống như tên bên kia.


Có thể nói là đã đi quét sạch một vòng bọn chuột nhắt có thể nhảy ra phá đám này.
Hắn cũng đã định rời đi nơi này rồi nhưng nghĩ lại, trời đêm gió tuyết lạnh lẽo biết đi đâu tim nơi nghỉ chân bây giờ, ma thú thì không ngừng xuất hiện tấp kích ma giả, đã bậy lúc này thật sự là vô cùng nguy hiểm.

Trước mắt lại có một hang động, mặc dù sẽ có chút nguy hiểm rình rập nhưng thực lực của hắn đã tiến triển hẳn một bậc nhờ Long Thiên Giao...!có lẽ đã đủ sức vượt qua một đêm đi.

Nên đắn đo suy nghĩ một hồi liền quyết trở về nơi này, không nghĩ đến ngang đường lại gặp được Dạ Trần đang chiến với ma thú thân người đầu băng có bốn tay kia, định đi lên giúp thì lại cảm nhận được một vài khí tức kì lạ đang dòm ngó hắn ta thế là đổi hướng, xử lí đám chuột này trước rồi lên đi giúp đối phương cũng không muộn.
Vì nhiều khi biến cố xảy ra, phần lớn chính là do đám chuột nhắt này gây nên.

Lòng người vẫn là một thứ gì đó vi diệu, cho dù là thánh nhân cũng không thể đoán trước được đối phương đang nghĩ đến điều điên rồ gì trong đầu.
Không tốt!
Đột nhiên, Tứ Du ngẩng phắt đầu lên, mắt chớp hiện tinh quang khuôn mặt tràn ngập lo lắng miệng thầm hô.
Dạ Trần cẩn thận! Hắn vội hướng về hai thân ảnh một thấp một bé kia hét lớn.
Dạ Trần đang cảm tạ thân ảnh nhỏ bé bên cạnh, mở miệng khen đối phương uy vũ không ngớt làm cho Tiểu Hổ hưng phấn bừng bừng cười đến ngoác miệng.

Đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến không khỏi làm cho hắn sinh ra nghi hoặc.
Ai vậy? Dạ Trần chớp mắt hỏi Tiểu Hổ đang nhảy lên nhảy xuống.
Gừ gừ! Tiểu Hổ lắc lắc đầu nhỏ, ý chỉ ta cũng không biết gì đâu.
Dạ Trần cũng không trông chờ gì từ phía đối phương, hẳn quay sang nơi phát ra thanh âm liền nhìn thấy một thân ảnh mỹ nam tử đang phất tay chào mình.
Không phải là Tứ Du huynh đệ đây sao? Dạ Trần đôi mắt chớp hiện thần quang liền nhìn rõ thân ảnh đối phương từng chi tiết một.
Chỉ mới một ngày không gặp, hắn đã trở lên tuấn tú hơn nha! Đánh giá bằng hữu của mình một lượt từ đầu đến chân xem có thiếu mất miếng thịt nào không, Dạ Trần không khỏi thất kinh hô lên.
Đôi mắt hắn rất tốt nên có thể nhận ra sự thay đổi của đối phương, làn da không những đẹp hơn trước kia rất nhiều mà còn trở lên nõn nà căng mọng, đôi mi dài bóng mượt uốn lượn theo hình sóng nước thật là mĩ miều.


Lúc trước đôi mắt chỉ sáng có trí thiếu đi cảm xúc và sự linh động, nay đã trở nên hữu thần.

Từng cử chỉ hành động mặc dù chỉ là vô ý nhưng cũng toát lên phong thái thoát tục hơn xưa rất nhiều.
Chậc chậc, Tứ Du ngươi sinh ra là một nam nhân...!chính là một sự thất bại lớn! Dạ Trần cúi đầu tự an ủi bản thân.
Gừ gừ...!Bên cạnh, Tiểu Hổ gật đầu phụ hoạ còn không quên giơ chân nhỏ lên đối với hắn ta vẫy vẫy.
Ngươi làm gì vậy? Dạ Trần hai tay tóm lấy Tiểu Hổ, nhấc đối phương lên không trung.
Gừ gừ gừ gừ..! Tiểu Hổ gầm gầm vài tiếng.
Ngươi đang khen ta? Dạ Trần hiếu kì hỏi lại.
Hai tên ngốc này! Nhìn đối phương giờ này còn bình tĩnh hàn huyên với nhau, Tứ Du liền tức điên lên vội phi thân lao đến.
Đúng là chết vì cái miệng mà...!chỉ thích nói bậy bạ! Tứ Du đỏ mặt thầm mắng một câu.
Hắn đã mạnh lên, về mặt cảm nhận mọi vật trong phạm vi không gian xung quanh tự nhiên cũng theo đó tăng lên, tự nhiên có thể nghe rõ những gì Dạ Trần vừa lên tiếng cảm thán.
Ngươi mới là sự thất bại! Hắn khẽ cắn răng gằn giọng nói, để phát tiết sự bực bội trong lòng nhưng khuôn mặt lo lắng không thôi.
Đúng rồi! Như nhớ ra gì đó, Dạ Trần bật thốt.
Hắn định lên tiếng Vù...!một thanh âm lướt gió truyền đến.
DẠ TRẦN...!ĐẰNG SAU!
BỤP..!!
Không chờ hắn phản ứng lại, một băng côn đã vụt đến đánh trúng eo phải Dạ Trần.
Cạch..!! Tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên
Hự..!! Dạ Trần căn răng quay đầu nhìn lại.
GỪ..!!
Băng Viêm toàn thân đã có chút nứt vỡ, nó nhe hàm răng sắc nhọn ra nhìn đối phương.
Ngươi..!! Dạ Trần bật thốt không lên lời.
Hắn đã thấy, Băng Viêm cánh tay tráng kiện đã gập lại, củi chỏ tiến đến.
BỤP!
Băng Viêm dụi thẳng củi chỏ vào vai Dạ Trần, hất văng hắn đi.
Tiểu Hổ! Dạ Trần bị đánh bay, bàn tay thả ra vung loạn, Tiểu Hổ cũng rời xa vòng tay hắn làm cho hắn thất kinh hô lên.
Ngừng lại cho ta! Một thanh âm tức giận truyền đến.

Gừ..!! Băng Viêm mặc kệ, hắn nhanh tay bắt lấy thân ảnh nhỏ bé kia.
Khà khà! Tiểu Hổ vào tay, Băng Viêm liền há miệng ra cười.
GỪ..!! Tiểu Hổ nhe răng gầm lên một tiếng, cặp mắt trở lên phẫn nộ nhìn vào đối phương.
BỐP..!!
Băng Viêm nhếch miệng, đầu to đập mạnh vào đầu nhỏ của Tiểu Hổ.
Hự..!!" Tiểu Hổ choáng váng, đầu không ngừng lắc lư.
Gừ..!! Băng Viêm há to miệng giương ra hàm răng sắc nhọn định một phát ăn trọn đối phương.
Không kịp mất! Tứ Du đang lao đến, thấy cảnh tượng trước mắt liền thất sắc hô lên.
Đừng hòng..!!
GỪ..!! Băng Viêm gào lên mạnh mẽ cắn phập xuống.
Phụt..!!
Máu tươi bắn ra, bắn đầy lên khuôn mặt dữ tợn của Băng Viêm Tứ Thủ.
Bóng hình đứt đoạn phản chiếu lên mặt tuyết bên cạnh.
Gừ..!! Dạ Trần gầm lên một tiếng, cánh tay còn lại vội bắt lấy Tiểu Hổ ôm chặt vào lòng.
Bịch..!!
Băng Viêm miệng dính đầy máu tươi, nó hất cánh tay trong miệng sang một bên.
GÀO..!!"
ẦM..!!
Băng Viêm há to miệng máu, thần tình vô cùng giận giữ hướng về Dạ Trần, kẻ vừa phá đám nó.
Xoẹt...!Hai bàn tay thô kệch giơ lên, muống vuốt sắc bén bằng băng liền phóng ra.
Nó muốn tự tay đâm chết thân ảnh chỉ có một tay trước mắt.
CÚT!
Thanh âm giận giữ ngút trời vang lên, một thân ảnh xé gió đá thẳng vào gáy Băng Viêm.
BỐP!
Bịch bịch..!! Băng Viêm mất đà lảo đảo lao về phía trước.
Bạch Ảnh Chi Nộ!.

Bình Luận (0)
Comment