Nguyên Tố Đại Lục

Chương 195


Lách tách..! Thanh âm thiêu đốt được vang lên.
Vù! Ánh lửa bùng cháy chiếu sáng hang động tối tăm và lạnh lẽo.
Thân ảnh Dạ Trần nhắm chặt lại đôi mi, thân thể được đặt trên tấm lông thú ấm áp rải dài trên lớp băng dày mát lạnh nơi đây.
Trước ánh lửa chợp chờn, một chiếc kim nhọn dài một tấc được đưa vào...!hơ qua trong ngọn lửa nóng.
Đối diện, đôi mắt của Dạ Trần khẽ nhăn lại, khuôn mặt co rúm thể hiện sự khó chịu trong người.
Chầm chậm mở đôi mắt ra, thấy ánh lửa bên cạnh, bên trên là vách đá được phủ lên bằng một lớp băng mỏng, Dạ Trần mới tỉnh não bộ chậm chạp không kịp tiếp thu tình hình trước mắt nên trong ánh mắt rung động tràn ngập sự nghi hoặc.
Nơi này là? Hắn mở miệng thì thào nói.
Từ từ suy nghĩ lại! Một thanh âm nhẹ nhàng nhắc nhở truyền đến.
Dạ Trần quay mặt sang bên trái liền nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi trước đống lửa, trong tay đối phương đang cầm một thứ gì đó.
Lắc lắc đầu, Dạ Trần nhắm chặt lại đôi mắt một lúc rồi mở ra khẽ hỏi: Ngươi là ai?
Hít!
Tứ Du hít sâu một hơi ổn định lại tinh thần.
Hắn có suy nghĩ mãnh liệt trong đầu, muốn tiến lên bóp chết tên phía trước cho hết chuyện, khỏi cần phải chăm phải nghĩ gì nữa cho thêm mệt!
Ngươi chuyển bị tinh thần đi! Ta chuẩn bị chữa trị cho ngươi đây! Tứ Du nhìn đối phương cười nhẹ khẽ nói.
Cây kim nóng bỏng trong tay được hắn giơ lên, đôi mắt không ngừng đánh giá nó, cảm nhận đã đủ độ liền khẽ gật đầu, thân thể từ từ đứng lên tiến về phía trước.
Ta...!ta không có bệnh gì nha! Cảm nhận được sự bất an đang cuồn cuộn dậy sóng, Dạ Trần liền tỉnh táo lại vội hét lên.
Hắn đã nhìn kĩ và thấy được đồ vật trong tay đối phương đang cầm là thứ gì!
Hự hự..!!

Sao ta lại không cử động được?
Hắn muốn đứng dậy nhưng thân thể không nghe theo ý niệm điều khiển, một loại cảm giác vô lực truyền lại làm cho hắn chỉ biết khóc thét.
Ngũ Huynh...!cứu ta! Liếc mắt liền thấy thân ảnh tà ác kia đang đến gần, Dạ Trần vội hét lên.
Ngươi gào khô cả họng cũng không ai nghe thấy được đâu!
Đừng phí sức nữa, nằm im đấy cho ta xử lí!
Nhìn thân ảnh ở trước mắt đang không ngừng vùng vẫy, Tứ Du phần tâm tà ác liền trỗi dậy.
Ngũ Kiếm nằm ở một bên khẽ mở hờ đôi mắt nhìn tình hình đang xảy ra.
Hắn đã sớm tỉnh lại rồi, chỉ là nằm yên nghỉ ngơi dưỡng sức mà thôi.

Dù sao thương thế của hắn cũng nhẹ hơn hai người được Băng Viêm Tứ Thủ chăm sóc tận tình kia.

Dù vậy khi nghe được thanh âm cầu cứu của Dạ Trần, hắn cũng không phản ứng lại còn mở mắt ra nhìn một chút, rồi vội nhắm chặt đôi mắt lại gáy khò khò như không biết chuyện gì!
Huynh đệ...! lúc này, thân ai người ấy lo đi! Ta hứa lần sau sẽ giúp ngươi! Hắn thầm nghĩ, cũng thầm tạ lỗi với đối phương trong lòng.
A, nhẹ tay, nhẹ tay..!!
Ngươi nằm im cho ta, ngươi là tôm chuyển thế đầu thai sao?
Tứ Du ngươi phải từ từ chứ, đừng có làm gấp như vậy! Lần đầu, ta...!ta sợ à!
Im miệng, ta cũng lần đầu làm đấy thôi!
Phi, ta khinh! Nhìn ngươi làm thanh thạo như này...!dám bảo là lần đầu?
BỐP!

Lương y như từ mẫu, sao ngươi lại đánh người bệnh?
Ta không phải lương y, ta là THÚ Y!
Ngươi..!!
Dạ Trần định nói tiếp nhưng vội ngậm miệng lại.
Nói tiếp không phải là tự mình thừa nhận lời đối phương vừa nói là đúng sao?
Ta thấy Ngũ Kiếm huynh đệ thương cũng không ít nha!
Tứ Du ngươi tí nữa rảnh tay...!cũng kiểm tra cho hắn chút à!
Dạ Trần cười nhăn nhó nói, đôi mắt híp lại nhìn thân ảnh nằm đối diện mình ở đằng kia.
Sao ngươi không đi chết đi, tên khốn Dạ Trần kia! Ngũ Kiếm gào thét trong lòng.
Đối phương xuống nước vậy mà không chịu nhắm mắt buông tay.

Trước khi ngủm cứ phải kéo hắn đi theo là thế nào?
Cái đó gọi là có phúc cùng hưởng! Thanh âm lẫm liệt của Dạ Trần vang lên.
Tứ Du ngươi phải biết, ta Dạ Trần là một vị bằng hữu tốt, rất quan tâm huynh đệ của mình! Thanh âm của đối phương tiếp tục vang lên.

Rồi rồi! Tứ Du gật đầu vội nói, đôi mắt thì chăm chú nhìn từng đường kim mũi chỉ mình đang khâu cho đối phương.
Ngũ huynh là người tốt, ta không thể nhìn hắn chịu thiệt trong khi ta đang hưởng phúc được!
Chậc chậc, như vậy là không tốt!

Dạ Trần chép chép miệng lên tiếng cảm thán.
Sao ngươi không hưởng hết đi! Ngũ Kiếm cắn răng nhưng không dám thốt lên những gì bản thân đang nghĩ.
Mà sao ta có cảm giác là lạ nhỉ! Dạ Trần nhìn vào thân ảnh bên cạnh, tỏ ra vô cùng nghi hoặc khẽ nói.
Có gì mà lạ? Tứ Du nhìn lại hắn có chút không hiểu đối phương đang nghĩ gì liền hỏi lại, đôi tay thì không ngừng chuyển động, từng mũi kim xuyên qua vẫn rất chính xác, nhất tâm nhị dụng làm cho đối phương mở rộng tầm mắt.
...!Dạ Trần không vội trả lời, ngược lại đôi mắt nhìn chăm chăm vào đối phương, nhìn lên nhìn xuống lại liếc ngang liếc dọc không ngừng nghỉ như đang đánh giá một điều quan trọng gì đó.
Được một lúc, Dạ Trần mở miệng khẽ nói: Ngươi...!không phải là nam nhân!
Mũi kim đang tiến tới liền dừng lại bởi câu nói của hắn.
Tứ Du liếc mắt nhìn xuống thân ảnh đang phải chịu đau mà vẫn còn gân miệng lên nói được, hắn nhíu mày vô cùng bình tĩnh đáp lại: Sao ngươi lại cho là như vậy?
Cái này..!? Đối phương hỏi lại làm cho Dạ Trần cười khan không biết lên trả lời như thế nào cho phải.
Chỉ là khi ở gần đối phương, nhìn kĩ đường cong góc cạnh vô cùng hoàn hảo trên người y làm cho hắn cảm thấy không thể tin nổi đối phương là nam nhân mà thôi.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Dạ Trần, ánh mắt của Tứ Du khẽ sáng lên.

Ngươi ghen tị với ta sao? Hắn cảm thấy buồn cười không khỏi cười to khẽ nói với đối phương.
Phi! Dạ Trần phỉ nhổ một tiếng.
Ta còn lâu mới thèm! Hắn vội lên tiếng đính chính.
Hừ! Tứ Du nghe hắn nói vậy liền hừ lạnh một tiếng coi thường.

Ta thiên sinh ngọc thụ lâm phong bị người khác ghen ghét, đố kị cũng là chuyện bình thường!
Ngươi cũng không cần vì vậy mà cảm thấy ngại ngùng, chỗ bằng hữu quen biết, ta sẽ không cười ngươi đâu!
Không chờ Dạ Trần đáp lời, hắn liền nói tiếp: Ta sẽ lấy đó làm ngạo, để kể cho con cháu sau này.

Gia gia có một vị bằng hữu thực lực thông thiên rất ngưỡng mộ dung nhan cái thế của gia gia các ngươi!

Ha ha ha..!! Nói xong, Tứ Du ngửa mặt lên trời cười to.
Ngươi đừng có mà tự luyến!
Phù! Ngũ Kiếm nằm ở một bên thầm thở dài một hơi.

Hai người này cũng quá vô tư đi! Hắn mỉm cười thầm nghĩ.
Ở thời điểm này rồi mà vẫn có thể đưa nhau ra tế trời, cúng đất chắc cũng chỉ có ở Dạ Lân Linh này mà thôi.

Nghĩ lại ngày đầu, hắn ngỏ lời được đối phương đồng ý cho tham gia vào đội, cảm thấy thật là hoài niệm chuyện xưa.
Ngũ Kiếm dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ lúc nào cũng không hay, mặc dù chính hắn cũng biết, bản thân mình đang ở một nơi cực kì nguy hiểm, bất cứ lúc nào tính mạng của mình cũng có thể bị kẻ khác lấy đi mà không hay biết gì!
Khác với sự thoải mái của Ngũ Kiếm, lúc này ở một nơi khác, Lân Diễm và Linh Lung vô cùng căng thẳng khi phải đối đầu với hai thân ảnh vô danh đứng hiên ngang trước mắt.

Hai người đó giống như chờ đợi họ đã lâu vậy.
Hổ Dạ và Linh Lung thuộc Dạ Lân Linh, mức treo thưởng mỗi người là năm vạn tử kim! Thân ảnh đứng ở bên phải, đôi mắt nhìn vào tờ giấy dài trong tay khẽ nói.
Mức thưởng không tệ! Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập sát khí hướng vào hai thân ảnh trước mắt.
Rất mạnh! Linh Lung liếc mắt nhìn đối phương khẽ nói.
PHẬP!!
Lân Diễm cắm mạnh đại kiếm trong tay xuống mặt tuyết khẽ hỏi: So với Tuyết Lang ra sao?
Linh Lung nghe nàng ta hỏi vậy liền đưa ra phía trước hai ngón tay đặt song song với nhau, ở giữa cách một khoảng nhỏ.
Vừa nha! Nhìn xuyên qua khe hở ở giữa hai ngón tay, thấy khoảng cách mình ước lượng cao bằng thân hình từ đầu xuống chân của đối phương đứng ở từ xa, Linh Lung kinh ngạc hô lên.
Mạnh hơn Tuyết Lang một chút rồi! Nàng tỏ ra thất kinh vội quay sang nói với Lân Diễm, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự lo lắng không chút giả trân..

Bình Luận (0)
Comment