Nguyên Tố Đại Lục

Chương 197


Khốn kiếp~
Đối phương trợn mắt, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, vận dụng hết sức bình sinh giằng co với Lân Diễm trong cuộc đọ sức này.
Ở bên kia.
Linh Lung và đối phương vẫn đứng yên tại chỗ, không chút động đậy hay xê dịch, chỉ là đôi mắt của họ vô cùng nghiêm túc nhìn vào người trước mắt mình.
Đột nhiên, Thân ảnh đứng đối diện với Linh Lung lên tiếng:
Ta biết ngươi, một ma giả sử dụng Quang hệ nguyên tố vô cùng thành thạo.

Đã vậy ngươi còn mang trong mình Không Gian hệ hiếm gặp!
Thật là làm cho người khác phải ngưỡng mộ và ao ước!
Biểu tình hắn lạnh nhạt không biết là đang khen, hay là đang châm chọc đối phương đây nữa?
Hư không xuất hiện một thanh trường kiếm không cán, chuôi kiếm nối liền với thân kiếm được che đi bởi bao kiếm quấn vải đen xung quanh.
BẶP!
Lãnh lạnh nhạt đưa tay lên cầm lấy.
Vù..!
Một thân ảnh cầm kiếm xuất hiện sau lưng y, kiếm...!đã được đưa sang một bên.
Ngay khi đối phương định xuất chiêu, Lãnh xoay kiếm trong tay một vòng, cánh tay dùng lực bắt lấy chuôi kiếm đâm kiếm vẫn còn trong bao ra phía sau.
Vù..!! Thân kiếm đâm xuyên qua thân ảnh làm đối phương vặn vẹo thân hình tiêu tán vào trong hư không.
Cắp mắt của Lãnh khẽ nhíu, đảo quanh một vòng.
Một thân ảnh lướt qua tầm mắt hắn chớp hiện lên quang mang, ngay sau đó xung quanh hắn vô số quang ảnh giống như Linh Lung xuất hiện.
Quang Ảnh Thuật sao? Lãnh lắc nhẹ đầu, khuôn mặt tỏ ra sự thất vọng.

Chiêu trò của con nít mà thôi! Hắn khẽ nói.
XENG!
Kiếm trong tay xuất, lướt qua một vòng những quang ảnh đang sát lại gần mình.
Hừ! Thanh âm khó chịu của Linh Lung vang lên.
VÙ!
Một quang cầu to lớn kích cỡ khoảng một trượng lao đến trước mặt đối phương không chút báo trước.
Lãnh ánh mắt sắc bén, cánh tay giơ lên, thân kiếm đặt chéo gương mặt chớp nhoáng chém ra một kiếm.
Ánh kiếm sáng quắc chớp hiện, kiếm chiêu mỏng như tấm lựa màu trắng xuyên qua quang cầu tràn ngập Quang chi lực phía trước.
Xoẹt! Quang cầu bị hắn dễ dàng chém đứt ra làm đôi.
Một thân ảnh hai tay cầm hai quang kiếm xuất hiện trước mặt y.
Vù! Linh Lung xoay người, hai kiếm theo quán tính cũng xoay theo theo chiều thân thể, tốc độ xuất chiêu cũng theo đó được nâng lên.
Kiếm quang trong đôi mắt Lãnh chớp hiện liền đã xuất hiện trước mặt y.
Hừ! Lãnh khinh thường ra tiếng.

Trên khuôn mặt hắn không hề có chút sợ hãi nào.

Nếu như đổi lại là người khác sẽ nhanh chóng lùi xuống tránh mũi nhọn rồi phản kích nhưng hắn thì lại khác, thân thể khẽ động tàn ảnh xuất hiện, bước chân nhìn vào rất là chậm nhưng tốc độ tiếp cận đối phương thì lại cực nhanh.
Ngươi chết được rồi! Lãnh liếc qua đối thủ một cái, kiếm trong tay liền phát ra thanh âm sắc bén.
Một lần nữa, ánh kiếm chớp hiện, lưỡi kiếm chém qua thân ảnh tỏa ra ánh sáng màu bạc trắng kia.
...!Lãnh nghi hoặc nhìn lại.

Hắn có cảm giác mình đã chém vào không khí chứ không phải là thân thể đối phương, là một nhát kiếm trượt!
Linh Lung xuất hiện sau lưng đối phương thêm một lần nữa, hai quang kiếm trong tay đã biến mất thay vào đó là hai quang cầu.
Nàng ta nhếch miệng, đôi mắt gian trá liếc nhìn đối phương đang quay lưng về phía mình.
Vù..!!
Lãnh vội quay người ra sau.
Hắn cảm giác được có nguy hiểm đang rình rập phía sau mình.
Đúng như hắn cảm nhận, dưới mí mắt hắn đã có một quang cầu đang gào thét xông tới.
Hắn phản ứng cực nhanh, kiếm trong tay xoay chuyển đưa thân kiếm ra đỡ.
Ầm..!!
Xoẹt..!!
Quang cầu và thân kiếm mỏng chạm vào nhau tỏa ra hào quang đối lập.

Một bên là Quang chi lực lấp lánh ánh vàng còn một bên là ma lực thuần túy màu trắng trong suốt.
Ta đã khinh thường ngươi! Cắn răng chống lại Cực Quang Cầu của đối phương, Lãnh cũng không quên lên tiếng chỉ là vẫn như trước bình tĩnh đến lạ thường.
Ta sẽ đánh nát bản mặt đó của ngươi! Linh Lung đáp lại thêm vào đó nữa là một quang cầu từ trên trời cao giáng xuống.
Ngươi khá lắm! Lãnh thản nhiên nói làm cho Linh Lung người thích gây sự tức giận không thôi.
ẦM!
Quang cầu đánh mạnh vào thân thể đối phương, hất bay hắn ra đằng sau.
Ảnh Kiếm Thuật! Không cho đối phương thời gian thở dốc, Linh Lung giơ cánh tay lên khẽ nói.

Nàng biết rõ một điều, chiêu thức vừa rồi của mình còn chưa đủ lực để làm cho đối phương nhận trọng thương.
Xoẹt xoẹt xoẹt..! Theo tiếng nói của Linh Lung, phía sau nàng ta vô số quang ảnh kiếm lớn nhỏ không ngừng xuất hiện.
Vạn Kiếm Quy Nhất! Lời nàng vừa dứt, vô số quang kiếm bắn thẳng về phía thân ảnh đang bị quang cầu đánh bay đi.
Liếc mắt liền thấy vạn kiếm nhắm thẳng vào mình, Lãnh ánh mắt sắc bén nổi lên huyết quang, hắn nghiến răng hai chân dẫm mạnh xuống mặt tuyết dày.
Xoạt..!! Mặc dù vậy, quang cầu ở trước ngực hắn vẫn không ngừng điên cuồng đẩy thân thể hắn ra đằng sau.
CÚT! Lãnh gân cổ hét lên một tiếng.
Tay trái giơ tay, gân xanh nổi lên, một lớp ma lực phập phồng xuất hiện.
BỐP! Hắn mạnh mẽ đánh bay quang cầu sang một bên.
ẦM..!! Thanh âm nổ tung từ xa truyền lại.
Ảnh Kiếm Thuật - Cuồng Ảnh Trảm! Lãnh hét lên một tiếng.
Kiếm trong tay đưa ra, trong phạm vi thân kiếm di chuyển xuất hiện vô số ảnh kiếm màu trắng.
Keng keng keng..!! Cánh tay phải cầm kiếm của Lãnh biến ảo không ngừng, kiếm ảnh hiện lên xung quanh cũng giúp hắn một tay điên cuồng chém về quang ảnh kiếm trước mắt.
Nhìn đối phương một mình một kiếm biến ảo chiêu thức tạo ra ảnh kiếm xung quanh cơ thể chặn lại Vạn Kiếm Quy Nhất của mình, Linh Lung không khỏi kinh ngạc mở miệng bật thốt: Ngươi vậy mà cũng biết Ảnh Kiếm Thuật!
Ảnh Kiếm Thuật do Ảnh Đế sáng tạo ra từ ngàn năm trước, sớm đã thất truyền trên Đại Lục.

Kiếm thuật lấy ảnh làm trọng, lấy hư thắng thực.

Vận dụng ma lực cùng hệ chi lực trong cơ thể biến ảo ra kiếm ảnh không ngừng tấn công đối phương.

Chỉ là trong quá trình dùng tâm rèn lên ảnh kiếm vô cùng khó khăn, như chiêu kiếm Vạn Kiếm Quy Nhất của nàng, chỉ được cái tên mà thôi còn chưa đủ vạn ảnh kiếm đâu, chưa kể đến kích cỡ ảnh kiếm cũng không đồng đều, không thể phát huy hết sức mạnh của Ảnh Kiếm Thuật tiềm tàng trong đó.
Điều càng làm cho nàng khó hiểu là ngoại trừ nàng cùng một số người khác, Ảnh Kiếm Thuật đã sớm không còn xuất hiện trên thế gian, cũng không có ai hiện giờ biết được kiếm thức này mà dám tự ý truyền ra ngoài.

Vậy tại sao người trước mắt lại biết được nó chứ?

Xoẹt..!! Lãnh một kiếm đưa ra, đánh nát kiếm ảnh trước mắt xông tới.
LÃNG! Hắn hét lên một tiếng.
Thân ảnh đang chiến đấu với Lân Diễm nghe thấy thanh âm này liền vội lùi xa sau một bước, mặc kệ kiếm uy của đối phương chém lên cơ thể mình.
Hừ! Lãng phát ra một tiếng khó chịu, thân thể theo đó khựng lại một khắc, không dám chậm trễ hắn liền vận dụng ma lực tạo lên một luồng khí tức mạnh mẽ hướng về phía thân ảnh đang đuổi theo sau kia.
Cảm nhận một luồng sức mạnh vô hình đánh tới, Lân Diễm vung mạnh kiếm lên dứt khoát chém xuống mặt tuyết trước mắt.
ẦM! Mặt Tuyết bị uy lực của Thiên Phạt hất tung lên tạo thành một màn chắn cản lại dư uy của đối phương không tiếc hao tổn ma lực đánh ra.
Chạy được sao? Liếc mắt liền thấy đối phương đã cách mình một khoảng khá xa, Lân Diễm cười lạnh nói.
Nàng cất Thiên Phạt đi, vận dụng ma lực đuổi theo thân ảnh vừa nghe thấy tên Lãng liền không quản chuyện gì nữa vội chạy đi kia.
Có chuyện gì sao? Lãng hỏi thân ảnh trước mắt.
Rút thôi! Nhìn vào đối phương, Lãnh khẽ nói.
Muốn rút? Nghe hai thân ảnh phía trước đối đáp, Linh Lung không khỏi kinh ngạc hô lên.
Đừng hỏng, ít nhất cũng phải để mạng lại! Nàng vội lên tiếng nhắc nhở đối phương.
Đi! Bỏ qua đối thủ sang một bên, Lãnh nhấn mạnh một tiếng với người ở bên cạnh.
Xoẹt..!!
Hắn huy kiếm chém xuống mặt tuyết làm cho bông tuyết bay ngập trời.
Linh Lung muốn tiến lên ngăn cản cũng không được.
Không cần đuổi theo! Thanh âm của Lân Diễm truyền đến.
Thật là tức chết ta mà! Nhìn vào thân ảnh đang đi đến, Linh Lung hậm hực lên tiếng.
Bỏ đi! Trước mắt đi gặp đám người Dạ Trần vẫn quan trọng hơn! Lân Diễm cười nói.
Đôi mắt nàng cũng có chút nuối tiếc khi nhìn vào hướng hai thân ảnh vừa biến mất kia.
Ừ! Linh Lung gật đầu.
Ở chỗ này, khí tức của Ảnh Nha biến mất từ chỗ này! Một thanh âm hớn hở kèm theo phẫn hận truyền đến..

Bình Luận (0)
Comment