Nguyên Tố Đại Lục

Chương 208


Ở một nơi nào đó, hàng chục thân ảnh tụ lại với nhau, họ vây lại thành một vòng tròn ngồi xung quanh một đống lửa lớn.

Đây có lẽ là hình ảnh khá quen thuộc ở một nơi lạnh lẽo chỉ có tuyết và tuyết thế này!
Mới ngày đầu mà đã loạn thành như vậy...!Thật đáng để người ta phải mong chờ à! Một thân ảnh cảm thán sự thay đổi nhanh chóng ở bên trong Ma Đồ.
Tất cả các thế lực bước vào bên trong vùng đất không biết tên này đều đã loạn hết cả lên.

Các cuộc chiến với ma thú ở nơi đây cũng không ngừng được diễn ra, nhiều người thì tụ họp lại với nhau tạo thành một phương thế lực lớn để chuẩn bị cho cuộc chiến tranh giành Ma Đồ, thứ mà chưa ai tìm được kia!
Đế Nhất ngươi nghĩ Ma Đồ thực sự nằm ở chỗ nào? Một thanh âm mang theo sự nghi hoặc hỏi thân ảnh ở phía đối diện.
Không chỉ hắn mà hầu hết tất cả mọi người ngồi đây đều đánh ánh mắt về phía đối phương.

Dù sao mục đích chính mà bọn họ đi vào đây cũng là thứ đó!
Không phải Trưởng Lão đã nói cho chúng ta trước khi bước vào đây sao? Lấy Hắc Vân làm chuẩn, đi về phía bên phải là sẽ tìm được Ma Đồ thôi! Thân ảnh mặc hắc bào tên Đế Nhất có chút không quan tâm thế sự khẽ cười nhạt một tiếng rồi nói.
Lời hắn nói ra làm cho đám người lực bất tòng tâm ai nấy đều thở ra một hơi khói.
Nếu như có thể dễ dàng xác định như vậy thì bọn họ còn trông chờ vào đối phương làm gì.


Nên biết, mặc dù nơi này đìu hiu cô quạnh nhưng cũng phân chia ngày và đêm, chỉ là nó quá rõ ràng.

Đã là ngày thì là một màu trắng xóa, còn vào đêm thì là một màu đen tuyền làm cho người ta không rõ thực hư.
Thật là rõ làm cho họ ngây ngất, cho dù là Cao cấp Ma giả sử dụng tinh thần lực đi nữa cũng không phát hiện được gì hết!
Nhìn đám người ở trước mắt không có chút tinh thần phấn chấn nào, Đế Nhất cười nhạt cũng không quản làm chi, ánh mắt hắn không tự chủ liếc nhìn ra phương xa.
Tròng mắt dưng dưng lay động thể hiện rõ sự phấn khích của đối phương ngay lúc này!
Phù! Thân ảnh mặc áo choàng, chiếc mũ rộng che kín đi khuôn mặt ngồi ở phía đối diện thấy hắn ta như vậy thầm thở dài một hơi.
Đế Nhất ta biết ngươi háo hức nhưng cũng đừng vì thế mà chủ quan...!quên đi nhiệm vụ của mình! Hắn không khỏi lo lắng lên tiếng nhắc nhở đối phương chuyện mà bọn hắn cần phải làm khi đi vào trong này.
Đám người ở xung quanh cũng vì câu nói của đối phương mà nghiêm túc hẳn lên.

Ta tự biết bản thân cần phải làm gì, ngươi không cần phải lo lắng! Đế Nhất nắm chặt bàn tay, mắt nhìn thẳng đối phương cười nói.
Với lại chuyện ở bên trong này thêm ta vào cũng chẳng thay đổi được điều gì! Với thực lực của các người cũng đủ để giải quyết đám tôm tép đang vùng vẫy hét vang mà không biết bản thân mình chính là thịt cá nằm trên thớt mặc chúng ta chặt chém! Hắn liếc đám người một vòng liền cười nói thản nhiên như chuyện hắn vừa nói là điều hiển nhiên.
Diệt Ma Hội cũng đã quản chặt ma giả trước khi được họ cho phép được đặt chân đi vào nơi này! Mặc dù Cao cấp là đỉnh cấp chiến lực thật nhưng cũng chỉ là đám Cao cấp ở tầng dưới chót mà thôi...!Trong mắt chúng ta đám vô danh đó không đáng nhắc tới! Đế Nhất lắc đầu nói ra những suy nghĩ của mình cho đám người thêm phần tự tin cho cuộc chiến chấm hết sau cùng.
Theo ta, chúng ta không cần làm gì hết.

Cứ mặc sức để bọn chúng tung bay mở đường đến Ma Đồ, đến lúc đó...!mọi người đã hiểu?
Đừng quên trên đường tiến đến Ma Đồ cũng có không ít nguy hiểm đâu? Nhân số giảm đi...!cũng là chuyện bình thường! Đế Nhất ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám người.
Ánh mắt tự tin không cho đối phương từ chối của hắn làm cho đám người giọt thót không dám nhìn thẳng.
Lời của Đế Nhất vừa nói không hề sai nhưng thân phận của bọn họ lại không cho phép làm như vậy.

Người của thế lực, ai cũng như vậy thôi, trước khi đi đều đã được bên trên ban xuống nhiệm vụ kề bên người, bắt buộc bọn họ phải nghe theo và làm những gì bên trên đã sắp xếp từ trước.

Nếu như làm theo những gì Đế Nhất vừa nói, đột nhiên trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay biến cố làm thay đổi thế cục định sẵn, họ biết phải ăn nói làm sao với bên trên đây?
Một khi mọi người đã đi ra ngoài, muốn nói dối cũng không được à!
Chuyện này...!đi ngược với kế hoạch ban đầu của Trưởng Lão Hội đề ra, liệu có ổn không...!Đế Quân?
Nếu như bị kẻ khác tìm đến Ma Đồ trước tiên, chúng ta không phải lỡ mất tiên cơ sao? Đến khi đó chuyện gì cũng có thể xảy ra mà chắc gì đám người ngoài kia đã biết đường đi tìm đến Ma Đồ thực sự!
Mọi người âm thầm gật đầu với những gì thân ảnh vừa đứng lên vừa nói.

Thấy đám người vẫn còn hồ nghi ý kiến của mình, Đế Nhất khẽ híp mắt lại.
Như vậy đi, chúng ta chia ra làm hai đường, các ngươi đi theo con đường đã vặt sẵn còn ta đi theo con đường mà ta đã chọn! Hắn suy ngẫm một lúc rồi nói, hai mắt không ngừng ánh mắt tinh quang.

Đế Quân chuyện này không thể được!
Ngài mà làm như vậy, thực lực của phe ta không phải bị chia cắt, đây là đại kỵ không thể làm thế được!
Đám người nghe hắn nói liền vội lên tiếng khuyên can.
Mặc dù bọn họ mạnh nhưng cũng không thể đấu lại ngàn ma, đừng nói gì đến số lượng còn có thể lớn hơn thế nữa.

Nhân số bọn họ cũng không nhiều lắm, tách nhau ra không phải là tự tìm đường chết.
Được rồi.
Không muốn chết! Các ngươi im lặng lại cho ta!
Thân ảnh ngồi đối diện với Đế Nhất có chút khó chịu lên tiếng nhắc nhở đám người đang lao nhao muốn làm người tốt khuyên can người ta đừng làm liều.
Ngươi cũng bớt gây chuyện lại! Làm theo kế hoạch định sẵn ban đầu là được! Hắn cũng nhắc nhở người ở phía đối diện đang cười nhạt với tình hình hỗn loạn ngay trước mắt.
Ngươi cũng đừng quá tự tin vào chính mình.

Mặc dù ngươi đi theo con đường vô địch, học Thuật Pháp vô địch, mạnh mẽ hơn người cùng cảnh giới gấp nhiều lần nhưng Đế Nhất ngươi cũng đừng quên kết cục của mình khi thua trận!
Đó chính là lí do tại sao, ta muốn đi một mình! Đế Nhất cũng lên tiếng giải thích, thần tình của hắn vô cùng nghiêm nghị khi nhìn vào đối phương, người đang tỏa ra áp lực vô hình áp hắn một đầu.
Ực! Nhìn hai người đang tỏ ra vô cùng nghiêm nghị trước mắt, khí tức từ trên người họ âm thầm tỏa ra tranh phong với nhau làm cho không gian khẽ trở lên nặng nề và tĩnh mịch, đám người xung quanh thấy biến không khỏi sợ hãi vội tránh sang một bên dùng đôi mắt rung động theo dõi hành động của hai người.
Nếu như họ đánh thật, ai lên ngăn lại đây? Có người run giọng thầm nói với những người ở bên cạnh.
Đại cục đặt lên hàng đầu, ngươi lên trước đi, chúng ta sẽ theo sau! Một thân ảnh tay cầm miếng thịt còn đang ăn dở vội nói với đối phương nên vì nghĩa mà xả thân.


...!Đám người nghe vậy không nói lời nào nhưng khuôn mặt thất sắc kia đã nói lên tất cả.
Đi trên con đường vô địch phải có sự tự tin và cuồng ngạo.

Không có hai thứ này...!sao có thể đi lên Đại Đạo Đỉnh Phong!
Ngươi quá cổ hủ rồi, Vô Gian!
Đế Nhất muốn thay đổi suy nghĩ bảo thủ của đối phương mà không ngừng lên tiếng khẳng định đường mình đi là đúng, hắn không hề làm sai.
Hừ! Đáp lại hắn là tiếng hừ lạnh khinh thường của đối phương.
Ngụy biện, việc ngươi làm thể hiện cho sự tự cao tự đại, khinh thường thế nhân chúng giả.

Con đường ngươi đi sẽ vì thế mà chịu ảnh hưởng không nên có.
Trời cuồng ắt có mưa, người ngông ắt gặp họa.

Đế Nhất ngươi sai rồi!.

Bình Luận (0)
Comment