Nguyên Tố Đại Lục

Chương 240


Rời đi trước đi, ở đây cứ để ta lo! Huyết vân một lần nữa hiện mang theo khí thế mạnh mẽ tiến đến, Dạ Trần ánh mắt nghiêm lại trầm giọng nói.
Không được, ngươi không phải là đối thủ của bà già kia đâu.

Còn vết thương trên người ngươi nữa, ngươi muốn đi chết sao? Bên cạnh, hiểu ra đối phương có ý định ở lại một mình đánh với cao cấp yêu giả, Linh Lung liền lắc đầu vội lên tiếng khuyên ngăn.
Mặc dù bọn họ đã từng đánh bại cao cấp ma giả nhưng đó cũng là khi cả đội hợp sức lại cùng đánh một người.

Bình thường, cho dù trung cấp có ưu tú đến đâu đi nữa cũng không thể là đối thủ của cao cấp được, đừng nói chi là đả bại đối phương.

Bây giờ y, một trung cấp ma giả, trên thân mang thương lại muốn làm anh hùng một mình giữ ải cứu nhân, đây không phải là hành động tự tìm đường chết sao, không lẽ xà nhân kia sẽ lại cảm động vì hành động cao cả đó mà mềm lòng nương tay, trong khi tộc nhân của đối phương chết không ít trong tay họ!
Ngươi ôm Lân Diễm đi trước đi.

Ta chiến lực đang ở đỉnh phong lại có Quang nguyên tố và Không Gian nguyên tố hộ thân, so về tốc độ không kém cao cấp là bao.


Để ta ở lại cản xà chết tiệt kia một chút, rồi sau đó nhanh chóng đuổi theo ngươi!
Như vậy không phải là tốt hơn sao?
Linh Lung vừa tìm lí do hợp lí để khuyên đối phương rời đi vừa nói ra ý định của bản thân tốt hơn Dạ Trần gấp nhiều lần.
Ta chờ chính là câu nói này của ngươi!
Linh Lung ngươi thật là đội hữu tốt, trăm năm mới có một người!
Dạ Trần nghe mà hai mắt sáng lên vội quay lại đa tạ đối phương ríu rít rồi vô tư nhận lấy người rời đi thật nhanh.
Ta đi đây, ngươi ở lại mạnh khỏe!
Đây là hai viên đan dược sơ cấp hồi ma lực cùng trị thương, lúc nào gặp khó khăn thì dùng đến, đây là tâm ý của ta, ngươi hãy nhận lấy...!đừng ngại! Dạ Trần nháy mắt với Linh Lung rồi gật thật mạnh đầu đưa cho nàng ta ít đồ rồi xoay thật nhanh người rời đi.
Ha ha ha...! Thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất cùng với tiếng cười đắc ý của mình.
...!Linh Lung có chút ngây ngốc nhìn đối phương cười ha hả rời đi mà vội há ra miệng nhỏ nhưng không nói được câu nào.
Nhớ lại trước khi đi, Dạ Trần vội tiến lại gần bản thân, đôi mắt thì rưng rưng còn tưởng y cảm động trước hành động nghĩa đảm bao thiên của mình lắm, ai ngờ đối phương câu đầu thốt ra lại là tất cả nhờ ngươi, câu hai trăm sự nhờ cậy, câu ba ngươi làm việc thật tốt nhớ để ý bản thân, ánh mắt hắc bạch phân minh trước đã sáng nay càng sáng lung lay như muốn nói: An tâm, ta nhất định nghe lời khuyên của ngươi!
Phù! Biết bản thân một lần nữa bị lừa, Linh Lung nhìn tuyết đang rơi cảm thán.
ẦM!! Đột nhiên, ma lực trên người nàng ta bạo phát hoàn toàn, hỏa khí vô danh hiện lên cuốn bay mọi thứ ở xung quanh đi thật xa.
Hừ! Liếc xuống hai viên đan dược như củ lạc trong tay, Linh Lung liền sinh khí, ném mạnh xuống mặt tuyết không chút do dự, cũng không quên dẫm cho hai dẫm thật lực cho bõ tức!
Dạ Trần ngươi được lắm!
Ta Thiên Khung Linh Lung chỉ đáng hai viên đan dược sơ cấp nhỏ bé này thôi sao?
Linh Lung thầm hô trong đầu, thề thốt có ngày báo thù rửa hận!
Đâu chỉ nàng ta ngỡ ngàng thôi đâu, Hiên lão ở đối diện cũng ngây ngốc không kém, trong đầu luôn suy nghĩ chuyện gì đang diễn ra, tại sao tiểu cô nương ở trước mắt lại bão nổi như vậy?
Ngươi bị bằng hữu bỏ lại rồi sao? Nhớ lại thân ảnh mặc áo choàng ôm lấy tiểu nữ hổ tộc rời đi, đối phương liền thành ra như vậy, Hiên lão như hiểu ra chuyện gì đó không khỏi cười nhạt khẽ nói.
...!Linh Lung ánh mắt không tốt chút nào nhìn thẳng vào thân ảnh xà nhân đang cười mỉa bản thân.
Người nhiều tuổi ánh mắt không được tốt, không lẽ xà sống lâu cũng là như thế? Con mắt nào của vị tiền bối xà tộc có sở thích bắt nạt vãn bối nhìn thấy ta bị bằng hữu bỏ lại vậy? Nuốt ngược nước mắt vào trong lòng, Linh Lung cười tươi đáp lại.
Thực lực có thể thua nhưng không thể thua về cả khí thế, Linh Lung nào chịu đứng nhìn đối phương xem thường bản thân!

Tiểu oa nhi còn nhỏ tuổi nhưng miệng lưỡi đã độc lắm!
Mặc dù biết rõ là đối phương khích tướng muốn kéo dài thời gian cho hai người vừa mới rời đi kia nhưng...!biết là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, bản thân sống bấy nhiêu năm trời lại bị tiểu cô nương nhấn mạnh vào điểm yếu của tất cả nữ nhân trên đời đã lão lại còn thích đi bắt nạt người trẻ tuổi, Hiên lão lâu nay luôn được tộc nhân kính trọng sao có thể chịu được liền vội cười nhạt một tiếng che đi sự tức giận trong lòng.
Một khi hai bên đều là nữ nhân, lại đang trong tình thế đối đầu, thì tuổi tác đã không còn quan trọng với họ nữa rồi.

Đặc biệt là ở trong thế giới tràn ngập nguyên tố chi lực và ma lực có thể giúp gia tăng tuổi thọ, kéo dài nhan sắc trời sinh này, thì cuộc chiến giữa hai bên càng trở lên căng thẳng, nam nhân nào xui xẻo mà vô ý dính phải có khi chớp mắt bị đánh hồn bay phách tán cũng nên!
Tiền bối nhầm.

Trên đời này, so về miệng lưỡi độc...!ai có thể hơn nữ nhân của xà tộc đây? Hiên lão vừa dứt lời, Linh Lung liền lắc nhẹ đầu lấy đúng tư thái tôn trọng trưởng bối trong nhà mà nhẹ nhàng đáp lại.
Hai người trò chuyện nhẹ nhàng không ai to tiếng với ai nhưng áp lực vô hình hai bên tỏa ra thì không thể xem nhẹ!
Nhiều tộc nhân xà tộc đứng từ xa, thân thể đã sớm lung lay bất định, nhiều xà nhân nhìn hai thân ảnh trước mắt không sử dụng bất kì Thuật Pháp oanh động nào nhưng vẫn cứ hoảng sợ chậm rãi lùi ra sau...!xa nhất có thể.

Trên trán ai nấy cũng đầm đìa mồ hôi, mặc dù khí trời lúc này rất là lạnh!
Khí thế không thể xem nhẹ à, đứng trước cao cấp yêu giả của xà nhân tộc vẫn còn ung dung mạnh miệng không chịu thua kém dù chỉ là một chút...!Linh Lung quả không làm ta thất vọng!
Cách đó không xa, một thân ảnh ôm lấy một thân ảnh trong người cảm thán những gì đang diễn ra ở trước mắt, người này không phải là Dạ Trần thì còn là ai nữa!
Hắn đâu thể rời đi bỏ mặc Linh Lung ở lại một mình không lo được.


Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn có chút tò mò về đối phương nên muốn nhân cơ hội này kiểm chứng mà thôi!
Mang trong mình Quang nguyên tố và Không Gian nguyên tố, hai loại nguyên tố được cho là mạnh nhất.

Một thân một mình đi đến Giới thành Thiên Phương, nơi ma thú hoành hành cũng là nấm mồ của ma giả để tu luyện.

Hằng ngày số lượng ma giả chết không đếm xuể, nguy hiểm lúc nào cũng có thể tìm tới, đặc biệt là ở trong Giới thành...!nhân ma hỗn hợp!
Thế lực nào lại cam nguyện, đưa một người ưu tú như ngươi đến một nơi nguy hiểm như thế này đây? Linh Lung bằng hữu?
Hay ngươi cũng giống như ta..!?
Dạ Trần vô cùng thích thú đánh giá Linh Lung nhìn vô cùng nhỏ bé ở đằng xa, chỉ cần đưa một bàn tay ra cũng có thể nắm trọn!
Mà bên kia đang xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy? Mặc dù rất để tâm đến những chuyện chưa biết về Linh Lung cô nương nhưng Dạ Trần vẫn không quên ai đó ở xa đang phải chiến đấu với huyết khí tà ác kia.
Huyết sắc và huyết sắc...!thật là có duyên!.

Bình Luận (0)
Comment