Nguyên Tố Đại Lục

Chương 30


Tính Danh: Băng Uý
Thiên sinh: Không
Hệ: Mộc, Băng
Ma Lực: 8
Nhìn dòng chữ trong trận pháp xuất hiện.

Toàn trường ồ lên.

Ánh mắt ghét bỏ khinh bỉ không ngừng ném lên đứa trẻ trên đài.
Cuối cuối cũng đến.

Đại trưởng lão thở dài.

Lần nào cũng vậy, trong số đám trẻ của Băng gia cũng xuất hiện vài đứa như vậy.
Băng Uý không đạt.

Thiên phú phế vật.

loại.

Nhân viên kiểm trắc có chút chán ghét nói.

Người như vậy xuất hiện, thưởng của gia tộc cho bọn hắn sẽ bị giảm đôi chút.

Người bên cạnh hắn gạch một cái thật dài vết đen lên tên người vừa kiểm trắc.

Hắn sau này cũng chỉ có thể làm người hầu kẻ hạ mà thôi.
Băng Uý ở trên đài.

Đôi tai lắng nghe mọi người nói xấu về mình.

Hắn liền khóc lên.
Cho người đem xuống.

Nhân viên kiểm trắc bình tĩnh nói.

Tình huống như vậy hắn gặp nhiều rồi.

Cha mẹ của đứa nhóc kia cũng không dám xuất hiện nhận hắn là con của mình.
Ta không đi.

Ta không đi hu hu hu...cha mẹ...!Tiếng của đứa trẻ Băng Uý vang lại từ xa.
Đám người quan sát ở dưới vẻ mặt khinh thường không thèm quan tâm.

Trong đó có hai người vẻ mặt đau xót, tiếc nuối hiện lên nhưng cũng rất nhanh họ lại khôi phục lại dáng vẻ ngày thường.

Để cho bọn họ biết mình sinh ra phế vật nhất định sẽ bị người người khinh bỉ.

Đến khi đó bọn họ cũng không có mặt nhìn ai.

Danh tiếng thế nhưng rất quan trong ở Nguyên Tố Đại Lục trừ khi ngươi cường đại quá mức mới không ai dám có ý kiến gì thôi.
Băng Lung qua, thiên phú tinh anh...!Nhân viên trên đài không ngừng lên tiếng thông báo kết quả.
Mọi người ở đây cũng chăm chú nhìn và nghe.

Có người vui vẻ, cũng có người buồn rầu vì tiếc nuối.

Ở thánh thành.
Trong một trà lâu nổi tiếng Hương Vân Lâu, Dạ Trần và Lân Diễm ngồi ở tầng hai uống trà, ăn điểm tâm.

Đôi mắt thì chăm chú nhìn cảnh vật xung quanh.

Bọn họ đã từ sớm xuống núi đi đến đây để gặp hai người chậm chạp lề mề chưa thấy đến kia.

Lân Diễm thế nhưng vẫn còn tiếc nuối thời gan ngắn sống cùng Dạ Trần ở đó.

Bọn họ chẳng cần nghĩ ngợi nhiều cứ thế chơi đùa vui vẻ.

Nhiều khi thì tìm mấy con tuyết lang xả giận.

Thật là vui vẻ bình yên biết bao.
Làm xong việc.

Chúng ta nhất định sẽ trở lại.

Dạ Trần nhìn Lân Diễm bên cạnh vẫn còn tương tư nhớ nhung, khuôn mắt ngốc hiện ra liền mỉm cười nói.
Ừm.

Lân Diễm nghe vậy gật đầu.

Không biết phải mất bao lâu đây.

Mười năm hay hai mươi năm hay thậm chí cả đời.

Nàng viển vông suy nghĩ.
Dạ Trần thấy nàng như vậy cũng không đành lòng cũng không biết lên nói gì chỉ có thể nắm tay nàng an ủi mà thôi.

Lân Diễm mỉm cười ấm áp nhìn hắn.
— QUẢNG CÁO —
Đôi tỷ muội dễ thương này tình cảm thật tốt.

Đây là đánh giá hầu hết của moi người xung quanh cho hai người.
Tiểu đệ đệ lớn lên lấy tỷ nha.

Còn có không ít thiếu nữ chêu trọc Dạ Trần.

Lân Diễm lúc đó nghe thấy cũng chỉ có thể quay sang hung hăng trợn mắt hổ long lanh dễ thương lên uy hiếp.
Thật dễ thương.

Một đám tỷ muội đó hô nhỏ, khuôn mặt rất là phấn khích cảm thấy như vậy thật thú vị.
Dạ Trần ở một bên rất ngoan chỉ có cười mà thôi nhưng như vậy cũng bị Lân Diễm véo vài cái thật đau để xả oán khí trong lòng.
Đến rồi nha.

Nhờ có âm dương thể chất mà Dạ Trần rất nhạy cảm với ma lực rung động.

Nghe thế Lân Diễm ở một bên cũng lên tinh thần.

Việc đến cuối cùng cũng phải đến.
Đệ đệ và đệ muội thế nhưng thật thoải mái.

Biết cách hưởng thụ nha.


Tiếng của Ảnh Nguyệt nhanh chóng truyền đến.

Tiếng vừa vang lên bên tai người cũng đã xuất hiện.

Cũng như mọi khi áo choàng che kín khắp thân thể nàng.

Bên cạnh nàng cũng đi theo một người là Phi Tuyết.

Nhìn đôi mắt đã trở lên bình thản của nàng là sẽ nhận ra.
Nghe Anh Nguyệt nói Lân Diễm mặt hồng lên xấu hổ.

Dạ Trần rất nhanh phản ứng lại.
Tỷ tỷ tốt lâu ngày không gặp nha.
Người làm ta thế nhưng tìm thật mệt mỏi.

Thời gian trước ngươi đi đâu? Ảnh Nguyệt vừa hỏi cũng rất nhanh chùng Phi Tuyết ngồi xuống.

Người ngoài cũng không rảnh hoài nghi mấy người.
Nếu như hắn không truyền tin nàng thực sự không tìm nổi hắn.

Nàng lật khắc thánh thành này thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Ta cùng Lân Diễm lên núi ẩn cư nha.

Dạ Trần nói thật lòng.
Không nói thì thôi.

Ảnh Nguyệt tất nhiên không tin.

Hai đứa nhóc các ngươi lên núi sống có ma mới tin được.
Mà thôi kệ đi.

Lần này tỷ có việc không tiện đi cùng đệ.

Phi Tuyết sẽ đi cùng đệ đến Băng gia một chuyến.

Nàng cũng không quan tâm lắm rất nhanh nói về chủ đề chính gặp hắn hôm nay.
Dạ Trần liếc nhìn Phi Tuyết bên cạnh thầm gật đầu.
Cảm giác thật nguy hiểm.

Dạ Trần cảm nhận nghĩ.

Hắn cũng tin tỷ tỷ đưa người cũng sẽ không kém đến đâu.

Mà ngũ đại gia tộc và hoàng thất không biết vì sao tổn thất thực lực hắn cũng vừa nghe người Vân Hương Lâu kể qua.

Nghe đến chuyện Mặc gia biến thành tu la tràng, mấy người kia còn tả diễn đủ kiểu làm cho Dạ Trần và Lân Diễm không rét mà run.
Thật là khủng khiếp.

Là ác nhân phương nào dám to gan như vậy? Hai người vừa kinh hãi vừa hỏi.

Tất nhiên không nhận được câu trả lời.


Chính bọn hắn người kể cũng không biết là ai mà.
Sự tình đã như thế.

Tự nhiên Dạ Trần càng thêm tin tưởng lần này đến Băng gia sẽ trả được mối nợ năm xưa Băng Vũ giúp mình, mặc dù có chút thừa nhưng cũng giúp Dạ Trần một tay tự do thoải mái.

Mà Dạ Trần cũng không biết người gây ra chuyện kinh khủng đó đang ở ngay trước mặt hắn.
— QUẢNG CÁO —
Lân Diễm ở bên cạnh cũng quan sát Phi Tuyết một chút.

Mặc dù không biết hắn là ai nhưng đã là người tỷ tỷ Dạ Trần đưa đến nhất định không hại đến hai người.
Ty tỷ có việc gì sao? Dạ Trần hỏi.
Tất nhiên là báo tình hình về tiểu tử ngươi cho mẫu thân ngươi biết.
Không được.

Dạ Trần giật mình kinh hãi đứng lên.
Yên tâm.

Tỷ tỷ chỉ nói những điều cần nói mà thôi.

Mẹ đệ cũng không phải người thường nói dối nàng là điều không thể thực hiện được.

Tất nhiên tỷ cũng cần phải báo tin tám năm qua.

Thời gian dài như vậy, tỷ không làm được gì ai sẽ tin tưởng? Ảnh Nguyệt nhìn hắn thích thú nói.
Dạ Trần nghe vậy liền an lòng ngôi xuống.
Đã như vậy tỷ liền đi trước.

Phi Tuyết thay ta bảo vệ hai người họ.

Ảnh Nguyệt nói xong liền biến mất trước mắt mấy người Dạ Trần.
Không cần vội như vậy à.

Dạ Trần gãi đầu nói.
Tuyết tỷ tốt.

Dạ Trần quay sang biểu hiện thật dễ thương trước mặt Phi Tuyết.
Phi Tuyết gật đầu nhẹ coi như trả lời.
Nàng như vậy.

Dạ Trần liền lũng túng không biết lên làm sao ra bài tiếp.
Thời gian cũng không còn sớm hay là đến Băng gia luôn đi.

Lân Diễm nhìn trời một lúc quay sang nói với Dạ Trần.

Nàng đã sớm nghe Dạ Trần nói hết mọi chuyện về trước kia nàng chưa gặp hắn.
Tuyết tỷ chúng ta cũng đi luôn chứ? Dạ Trần chưa trả lời Lân Diễm, quay sang hỏi nhân vật chủ chốt hôm nay.
Ta đưa các ngươi đi.

Phi Tuyết gật đầu.

Nàng cũng không nói nhảm, ma lực toả ra quấn lấy hai người.
Đến Thi gia trước.

Dạ Trần đột nhiên nói.
Tại sao? Phi Tuyết và Lân Diễm đồng thanh hỏi.
Nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Các đại gia tộc và hoàng thất đến đánh Băng gia.

Nhà nhất định sẽ để trống.

Đi mấy nhà trước sau đến Băng gia cũng không muộn, trận pháp của Băng gia cũng không phải thùng cơm.

Dạ Trần ám muội cười nói.

— QUẢNG CÁO —
Lân Diễm và Phi Tuyết nghe vậy nhất thời hiểu ra.
Mặc dù các gia tộc khác cho người đi hết nhưng bọn hắn cũng không ngu ít nhất vẫn để vài tên cao thủ ở lại bảo vệ.

Đánh hạ bọn hắn cũng cần thời gian, thời gian đó đủ để bọn hắn thông báo cho người quay về nha? Lân Diễm đột nhiên hỏi.

Chuyện này nàng chưa biết trước lên không kịp suy nghĩ nhiều.

Phi Tuyết ở đối diện hai mắt cũng chăm chú nhìn hắn.
Cái đấy còn phải xem bọn hắn dám rút quân quay về hay không? Dạ Trần mỉm cười hỏi lại nàng.
Nghe hắn nói như vậy Lân Diễm thông minh liền hiểu toàn bộ.
Bây giờ Băng gia đang tổ chức nghi lễ thức tỉnh là thời điểm mất cảnh giác nhất.

Bọn hắn nếu nhanh chóng đánh úp bất ngờ tất nhiên dễ dàng đánh hạ Băng gia.

Nếu như bọn hắn đột nhiên rút quân nhất định bỏ lỡ thời cơ tốt.

Đến lúc đó để Băng gia cảnh giác thì không dễ gì nữa rồi.

Lân Diễm nói ra suy nghĩ của mình.

Tự nhiên tập hợp một đám người tất nhiên sẽ gây sự chú ý lớn.

Thám báo của Băng gia ở ngoài nhất định sẽ truyền tin này về làm Băng gia đề phòng.
Nàng thông minh.

Dạ Trần vẹo nhẹ má nàng một cái.
Không có gì.

Lân Diễm thấp giọng nói.

Nhưng khuôn mặt không che đi được tự hào.

Nàng rất hưởng thụ Dạ Trần khen nàng.
Các người hai người đích thực không kém.

Phi Tuyết an tĩnh một bên đưa ra đánh giá.
Chúng ta đi thôi.

Chờ có dị tượng chúng ta hành động.

Dạ Trần vui vẻ nói với Phi Tuyết và Lân Diễm.
Cứ thế ba người biến mất không một tiếng động trên bàn chỉ còn một đồng tử kim.
Băng gia.
Tiếp theo Băng Khuôn Nhân viên kiểm trắc tiếng nói vang lên.

Đám trẻ ở dưới cũng chỉ còn vài người.

Nhóm trước được bốn phần thiên phú tinh anh, vài người đạt được thiên phú cấp thiên tài nhưng cũng vài người là phế vật làm cho nhiều người tiếc nuối còn lại đều là bình thường mà thôi.

Nhưng như vậy cũng làm trên dưới Băng gia vui mừng.
Lần này khá hơn lần trước đó.

Băng Vũ mỉm cười đánh giá.
Đám người xung quang cũng dồn dộp gật đầu.
Đến lượt con của tứ trưởng lão.

Hi vọng làm cho Băng gia thêm một tin vui.

Tam trưởng lão Băng gia nói.
Tất nhiên.

Tứ trưởng lão nhìn có chút cao lớn gật đầu mỉm cười thản nhiên..

Bình Luận (0)
Comment