Nguyên Tố Đại Lục

Chương 62


Trong một sơn động lấp lánh ánh lửa.
Dạ Trần toàn thân được băng bó bởi vải ma thuật trắng tinh đang nằm trên một chiếc giường đá được đệm bằng chiếc áo lông cừu ấm áp che đi cái lạnh về đêm của Sơ Vực.
Lân Diễm vẫn luôn túc trực ở bên cạnh chăm sóc cho hắn.

Hai cánh tay của nàng cũng đã được chính nàng trị liệu sơ qua, tình trạng cũng không khác Dạ Trần là bao.
Hi vọng chàng nhanh chóng tỉnh lại.

Nhìn Dạ Trần đang trong cơn mê, Lân Diễm thất thần nói.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Trước đó hai người còn đang vui vẻ cười đùa, chớp mắt một cái liền thành cảnh tượng giữa máu và nước mắt.

Thật làm cho người ta ngỡ ngàng, buồn rầu và thở dài bất lực.
Ta có thể làm cho hắn...!Một thanh âm khác lạ mang theo sự bình tĩnh vang lên trong sơn động.
Không chờ người đến nói hết, Lân Diễm ngồi đó hai mắt hàn quang loé lên, Thiên Phạt Hoả Thiên Kiếm nhanh chóng xuất hiện trong tay.

Nàng không nhiều lời một kiếm chém đến nơi phát ra âm thanh.
Keng.

Tiếng ngân vang đinh tai nhức óc vang lên.

Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm chém mạnh vào vách sơn động như chém vào đậu hũ cắt đôi một mảng lớn rồi bị chặn lại bởi một thứ cắng rắn nào đó.
Người thần bí hai mắt mở to, mồ hôi lạnh nhanh chóng chảy xuống dưới cằm.
Ngươi bị điên sao.

Ta còn chưa nói xong.

Người mới đến không khỏi hét lên ầm ĩ.

Cái gì bình tĩnh, tự tin nhanh chóng bị phá tan.
Ngươi là ai? Lân Diễm làm sao để ý đối phương nói gì, nàng trực tiếp hỏi.
Bây giờ chính là thời kì nhạy cảm, nàng không thể để xảy ra sơ xót nào được.

Đặc biệt thần bí nhân trước mắt này, nàng đã cảnh giác đến mức cao nhất nhưng hắn đột nhiên xuất hiện trong sơn động mà nàng không hay biết gì cả.

Làm sao không làm nàng vội, tất nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.
Trả lời cho kĩ.

Lân Diễm lại lên tiếng.
Nghe đối phương nói vậy, thần bí nhân biết, mình mà nói sai thì đao kiếm gặp mặt rồi.
Thần bí nhân hít sâu một hơi, thanh kiếm trong tay đối chọi với đối phương cũng được thả lỏng để thể hiện thành ý.
Chúng ta là bạn, không phải kẻ địch.

Thần bí nhân chắc chắn nói.
Lân Diễm nghe vậy, mặt không biểu tình nhưng trong lòng cũng thở ra một hơi.


Ít nhất trước mắt còn không phải địch nhân.

Lân Diễm không khỏi suy nghĩ.

Bây giờ nàng đang bị thương thêm ma lực suy giảm mạnh, phải đánh với đối phương nàng không nắm chắc.
Đi ra đi.

Lân Diễm bình tĩnh nói.

— QUẢNG CÁO —
Tay nàng cầm kiếm càng thêm ra sức siết chặt, đôi mắt nàng gắt gao nhìn vào thân ảnh nấp đằng sau vách sơn động đang đi ra.
Leng keng.

Như nhận ra đối phương không tin mình, thần bí nhân ném bảo kiếm trong tay ra phía xa trong tầm nhìn của Lân Diễm.

Cước bộ hắn chậm rãi đi ra, để lộ khuôn mặt và đôi mắt màu vàng kim tuyệt mĩ.
Nhìn đối phương, Lân Diễm không khỏi giật mình.
Là nữ.

Nàng kinh ngạc nói khẽ.
Đối phương cũng không lớn hơn mình là bao.

Tóc dài đen mượt ôm trọn bờ vai, ánh mắt toát lên vẻ tinh nghịch cùng với tròng mắt màu vàng kim tạo lên sự hấp dẫn nổi bật trong đám đông.

Nhưng bởi vì mang theo vài phần non nớt mà khuôn mặt tinh xảo tuyệt mĩ của nàng chỉ mang lại cho người khác cảm giác dễ thương như muội muội nhà bên.

Mặc dù còn nhỏ nhưng dáng người thướt tha trong bộ xiêm y màu xanh cũng nói lên được, nàng lớn lên chính là mỹ nữ hại nước hại dân.
Ta tên là Linh Lung.

Cô bé mỉm cười nói khẽ.
Nhìn thấy đôi phương chỉ là cô bé ngang tuổi mình, Lân Diễm thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt của nàng đã thể hiện rõ, nàng không thể nào là một lão yêu bà biến thành được.
Đại kiếm trong tay hạ xuống, Lân Diễm liền nói: Ta là Hổ Dạ.
Hổ Dạ...!rất vui được gặp mặt.

Linh Lung có chút suy nghĩ liền chào hỏi.
Lân Diễm mặc dù tin đối phương đôi chút nhưng đâu dễ gì làm nàng buông bỏ cảnh giác.

Nàng nhớ đến đối phương có gì muốn nói liền hỏi: Ngươi muốn nói điều gì.
Linh Lung biết rõ, mình phải thể hiện cho đối phương gì đó thì mới thu được sự tín nhiệm.
Ta có thể cứu chữa đồng bạn của ngươi.

Hổ Dạ.

Linh Lung chỉ vào Dạ Trần đang nằm nói.

Thật sự.

Lân Diễm kích động nói.
Làm sao ta tin được ngươi không hại chúng ta.

Rất nhanh Lân Diễm liền hỏi vấn đề then chốt.
Thứ này có thể làm cho ngươi tin tưởng ta được chứ.

Linh Lung lấy ra một thứ đưa ra trước mặt Lân Diễm.
Huyết Ước.

Lân Diễm một lần nữa kinh ngạc.
Nàng không nghĩ đến đối phương lại có thứ này.

Huyết Ước thế nhưng rất quý giá, không phải muốn có là có.

Các đại gia tộc có khi cũng không có nha.

— QUẢNG CÁO —
Ta chữa cho đồng bạn của ngươi nhưng có một điều kiện.

Linh Lung nói thẳng luôn.

Nàng biết mình cứ e dè nhất định không thu được tín nhiệm cao từ đối phương.
Điều kiện gì.

Như nàng nghĩ, Lân Diễm thấy nàng như vậy thẳng thắn không khỏi tăng thêm vài phần tín nhiệm.

Đại lục rộng lớn thế nhưng không có bữa cơm miễn phí.

Đạo lí này nàng biết rất rõ.

Chỉ cần không quá phận, nàng nhất định sẽ đồng ý.
Ta muốn vào đội ngũ của các ngươi.

Linh Lung cười tươi nói.
Đây chính là mục đích duy nhất của nàng.
Vì sao.

Lân Diễm nghi hoặc hỏi.
Nàng và Dạ Trần cũng không nổi tiếng gì nha.

Huống chi hai người mới làm Diệt Ma Giả không lâu trước đó vài ngày.


Ai lại thèm đi quan tâm hai người các nàng chứ.
Tại vì chúng ta cùng tuổi nhau.

Linh Lung dang hai tay ra mỉm cười nói.
Chỉ thế thôi.

Lân Diễm nhìn chăm cô bé ngây thơ vô tội trước mắt hỏi.
Tất nhiên không chỉ thế.

Hai người các ngươi còn mạnh mẽ nữa.

Chúng ta mà kết hợp lại nhất định là một tổ hợp vô địch Ma Vực.

Linh Lung nói đến đây, không khỏi nói lớn.
Ngươi đã quan sát chúng ta trước.

Lân Diễm tay cầm chuôi kiếm bình tĩnh nói.
Đừng hiểu nhầm nha.

Ta không điều tra các ngươi.

Linh Lung thấy nàng ta như thế manh động liền giật mình không nhẹ, nàng xua tay nhanh chóng giải thích.
Thanh đại kiếm ánh sắc hoả hồng kia làm nàng có chút sợ hãi.

Trung cấp đỉnh phong Ma Ám Tử còn chết dưới tay nó.

Nàng thế nhưng không nắm chắc đối chiến.
Không chờ Lân Diễm lên tiếng, Linh Lung tay liền chỉ vào đôi mắt của mình nói: Nhờ vào nó nha.
Lân Diễm chăm chú nhìn vào đôi mắt của nàng như có như không nắm bắt được cái gì.

Cảm giác này, nó làm nàng không nắm chắc.
Nhìn thấy đối phương xoắn xuýt, Linh Lung vui vẻ mỉm cười.

Ánh mắt vàng kim của nàng cũng theo đó loé lên.
Nhìn vào đôi mắt phía trước, Lân Diễm kinh ngạc liền nhanh chóng chuyển sang sợ hãi.

Dưới ánh mắt đó, nàng cảm giác mọi bí mật của mình đều bị nó nhìn thấy hết.

Căn bản khôn thể che dấu.
Thế nào Hổ Dạ.

Ngươi tin ta rồi chứ.

Linh Lung mỉm cười nói Lân Diễm.

— QUẢNG CÁO —
Lân Diễm nghe vậy gật đầu, đại kiếm trong tay liền biến mất.
Thanh kiếm đó...!Linh Lung không khỏi hiếu kì hỏi.
Vậy chúng ta liền kí Huyết Ước.

Chỉ cần ngươi giúp chàng ấy tỉnh lại.

Ngươi chính là đồng đội của chúng ta.


Ta có thể quản việc này.

Lân Diễm ngắt lời nàng ta nói.

Mới chỉ là hợp tác ban đầu không cần tiết lộ quá nhiều.
Được.

Linh Lung không để ý, vui vẻ gật đầu.
Nàng nhanh chóng viết nội dung lên Huyết Ước.
Lân Diễm quay lại chỗ Dạ Trần ngồi xuống nghỉ ngơi, mối lo trong nàng cũng đã được gỡ xuống.
Đối phương như vậy chắc chắn.

Nhất định có thể cứu tỉnh lại Dạ trần của ta.

Nàng không khỏi nghĩ.
Ngươi điểm chỉ vô đây là được rồi.

Linh Lung đi đến phía trước Lân Diễm, vui vẻ nói.
Huyết Ước cũng được nàng đưa ra.

Chính bản thân nàng đã chờ đợi thời khắc tổ đội này khá dài.

Sơ Vực đã nguy hiểm trùng trùng thì không biết Trung Vực như thế nào.

Nàng không dám mạo hiểm đi một mình nữa.

Mạng chỉ một mà thôi, mất coi như xong rồi.
Lân Diễm nhìn kĩ Huyết Ước một lúc.

Nàng gật đầu, huyết trên đầu ngón tay được ấn xuống.

Huyết Ước trong tay liền biến thành hai sợi ma khí bay vào trong thân thể hai người.
Ngươi có thể chữa trị rồi chứ.

Lân Diễm làm xong liền nói.
Hi hi.

Nhanh thôi.

Linh Lung cười vui vẻ gật đầu.
Quang mang trên người nàng sáng lên.

Ma lực quanh thân toả ra hiển rõ khí tức cấp độ Trung cấp ma giả.
Quang Chi Quyến.

Quang mang sáng lên từ trong lòng bàn tay của nàng chiếu vào Dạ Trần đang nằm đó.

Khí tức quang mang tán ra mang lại cho người khác cảm giác dễ chịu, mọi vết thương như được chữa lành.
Vậy mà thức tỉnh được Quang hệ Nguyên Tố.

Lân Diễm nhìn kĩ Linh Lung nói khẽ..

Bình Luận (0)
Comment