Sâu trong Thiên Uyên Động Thiên, trên một hòn đảo lơ lửng.
Một bóng người ngồi lẳng lặng xếp bằng trên đỉnh một ngọn núi, mặt mũi tràn đầy tĩnh lặng, tựa như đầm sâu.
Bề ngoài an tĩnh, nhưng sâu trong Thần Phủ của người này lại đang ầm ầm sóng dậy.
Ở nơi đây, 100 triệu tinh thể nguyên khí đã hội tụ thành một chùm sáng bạc sáng chói. Ba động nguyên khí bàng bạc cường hãn không ngừng tản ra, tạo nên từng âm thanh ô ô vang vọng khắp Thần Phủ.
Để hòa hợp được hơn 100 triệu viên tinh thể nguyên khí này vào trong một chùm sáng, Chu Nguyên đã phải tiêu tốn thời gian hơn hai tháng.
Mà đây cũng chỉ mới là bước đầu mà thôi.
Tâm thần Chu Nguyên tập trung chú ý vào trong chùm sáng kia, tâm niệm điều động, từng sợ Tiên Thiên Linh Cơ bay ra từ trong túi Càn Khôn, thuận theo hơi thở của hắn, tràn vào trong Thần Phủ.
Vù vù!
Tiên Thiên Linh Cơ liên tục chui vào trong chùm sáng.
Có sự gia nhâp của Tiên Thiên Linh Cơ, chùm sáng nguyên khí bắt đầu biến hóa, nguyên khí ẩn chứa bên trong trở nên càng thêm thuần túy, tưởng như đã được trui rèn hàng trăm hàng ngàn lần.
Hơn nữa, Chu Nguyên cũng bắt đầu cảm nhận được một luồng khí thế chí cương chí dương đang dần dần sinh ra từ trong chùm sáng nguyên khí kia.
Luồng khí tức này vừa xuất hiện, đã khiến cho nhiệt độ trong toàn bộ Thần Phủ dâng cao. Nhưng lạ là sự nóng lên bất chợt này lại không hề khiến cho Thần Phủ cảm thấy khó chịu, hơn nữa nhiệt độ nóng lên còn nhanh chóng lan tràn ra khắp Thần Phủ, trải ra huyết nhục, xương cốt, làm cho toàn thân Chu Nguyên cũng bắt đầu nóng lên, tựa như lò lửa.
Một cảm giác vui sướng khó tả lan tràn khắp cơ thể.
Đó là Thuần Dương chi khí.
Một khi Thiên Dương được ngưng tụ ra, thì sẽ sinh ra khí Thuần Dương, khí này vô cùng thần diệu, có thể dung hợp một cách hoàn mỹ vào trong thân nguyên khí tự thân, làm cho nội tình nguyên khí tăng mạnh, hùng hồn mạnh mẽ, bền bỉ hơn nhiều so với Thần Phủ cảnh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà một khi tiến vào Thần Phủ cảnh thì nội tình nguyên khí sẽ tăng vọt.
Hơn nữa, sau khi được dung hợp khí Thuần Dương này, uy năng của nguyên khí sẽ tăng mạnh.
Có thể nói khí Thuần Dương chính là quà tặng lớn nhất mà Thiên Dương cảnh nhận được.
Sự xuất hiện của Thuần Dương chi khí khiến cho Chu Nguyên không khỏi vui mừng, hắn vội vàng ổn định tâm thàn, liên tục đưa Tiên Thiên Linh Cơ vào trong Thần Phủ. Những đạo Tiên Thiên Linh Cơ này tựa như là củi lửa, càng cho vào, thì chùm sáng nguyên khí kia lại càng tỏa ra Thuần Dương chi khí càng mạnh mẽ.
Đến lúc sau, nhiệt độ bên trong Thần Phủ đã cao tới mức khó có thể tưởng tượng, mà chùm sáng nguyên khí kia lại nóng bỏng tựa như mặt trời.
Dưới sự rèn luyện của nhiệt độ cao như thế này, chỉ thấy chùm sáng nguyên khí bắt đầu thu nhỏ, dần dần hóa thành hình tròn…
Dáng vẻ ban đầu của Thiên Dương đã xuất hiện.
Chu Nguyên vẫn tiếp tục đưa Tiên Thiên Linh Cơ vào trong chùm sáng, mà trải qua sự rèn luyện của Thuần Dương chi khí, màu sắc của Thiên Dương trong Thần Phủ cũng dần chuyển từ màu xích hồng sang màu bạc, tiếp theo là từ màu bạc sang màu tử kim…
Màu sắc dần dần biến hóa, cùng với đó thì ba động nguyên khí tỏa ra từ vầng Thiên Dương kia lại càng ngày càng kinh người.
Sau khi hóa thành màu tử kim, quá trình biến hóa vẫn chưa dừng lại, vẫn cứ dùng một loại tốc độ chậm, nhưng vững chắc, tiếp tục biến đổi.
Không biết đã qua bao lâu, màu tử kim dần đậm hơn, cuối cùng một vệt màu lưu ly thoáng hiện.
Ngay khi xuất hiện, ánh sáng màu lưu ly đã nhanh chóng khuếch tán ra, chỉ qua mấy tức ngắn ngủi đã bao phủ cả vầng Thiên Dương kia, biến nó trở thành một vầng mặt trời màu lưu ly óng ánh sáng long lanh.
Lưu Ly Thiên Dương sinh ra rồi!
“Lưu Ly Thiên Dương à?”
Nhìn vầng Lưu Ly Thiên Dương rực rỡ trong Thần Phủ kia, Chu Nguyên cũng không hề cảm thấy kinh ngạc. Nếu ngay cả người đã đột phá được cực hạn của Thần Phủ là hắn mà cũng không thể ngưng tụ ra được Lưu Ly Thiên Dương, thì khắp cõi thế gian này chắc cũng chẳng có ai có thể thành công.
Hơn nữa…
Chẳng lẽ Lưu Ly Thiên Dương chính là điểm cực hạn rồi chăng?
Tâm thần Chu Nguyên nhìn chăm chú vầng mặt trời màu lưu ly treo cao trong Thần Phủ kia. Giờ khắc này, đột nhiên có một cảm ứng diệu kỳ từ trong cõi U Minh nhắc nhở hắn, rằng như vậy là vẫn còn có gì đó thiếu hụt.
Chu Nguyên trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên vỗ vào túi Càn Khôn bên hông, chỉ thấy hơn 1000 đạo Tiên Thiên Linh Cơ còn thừa lại bay ra, được hắn hút vào trong Thần Phủ, rót vào vầng Lưu Ly Thiên Dương kia.
Hơn 1000 đạo Tiên Thiên Linh Cơ tràn vào trong Lưu Ly Thiên Dương khiến cho vầng Thiên Dương kia càng thêm sáng tỏ, nhưng sự biến hóa mà Chu Nguyên vẫn chờ mong lại không hề xuất hiện.
Chu Nguyên có hơi thất vọng, xem ra dù thêm vào nhiều Tiên Thiên Linh Cơ như vậy cũng không thể tạo ra dị biến. Nhưng ngẫm lại lại thấy bình thường. Nếu như dị biến có thể xảy ra một cách dễ dàng như vậy, vậy Lưu Ly Thiên Dương cũng sẽ không được coi là cảnh giới cao nhất…
Thế nhưng bây giờ ngay cả Tiên Thiên Linh Cơ cũng không thể tạo ra dị biến, vậy phải làm thế nào để có thể khiến cho Lưu Ly Thiên Dương nâng cao một bước đây?
Chu Nguyên nghĩ nghĩ, đưa mắt nhìn về phía quang cầu Thánh Văn treo cao trong Thần Phủ.
Trước đó hắn có thể đột phá được cực hạn của Thần Phủ cũng là nhờ vào quả cầu Thánh Văn này. Bây giờ không biết nó có thể cũng làm cho Lưu Ly Thiên Dương tăng cao thêm một bước không đây?
Chỉ tiếc là, lần này Chu Nguyên phải thất vọng rồi, lần này quả cầu Thánh Văn lại chẳng nhúc nhích tí nào. Là do không muốn ra tay, hay là vì không làm được?
“Chẳng lẽ là mình đã mơ tưởng hão huyền rồi?”
Lòng tin Chu Nguyên không khỏi dao động, chẳng lẽ Lưu Ly Thiên Dương đã là cực hạn rồi?
Chu Nguyên thầm cười khổ, nhưng ngay khi hắn định dời khỏi trạng thái tu luyện, thì bỗng cảm giác được từ sâu trong thân thể mình truyền tới một chút động tĩnh.
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy từ trong hư vô của không gian Thần Phủ đột nhiên rơi xuống một thứ gì đó.
Đó là một chút vật chất thần bí, màu tử kim.
Vật chất màu tử kim này tỏa ra một lực lượng áp bách rất thần bí mà mênh mông, tựa như Hồng Hoang thời Viễn Cổ.
“Đây là gì vậy?!”
Chu Nguyên hơi kinh hãi, thế nhưng chỉ sau một khắc, tâm thần hắn đột nhiên chấn động. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được một chút khí tức quen thuộc đến từ loại vật chất thần bí kia.
“…Yêu Yêu?!”
Cõi lòng Chu Nguyên rung động mạnh, vật chất thần bí này đến từ Yêu Yêu?!
Chỉ là lúc nào mà Yêu Yêu lại đưa thứ vật chất này vào trong cơ thể hắn? Hơn nữa vì sao trước đó không hề có động tĩnh, mà đúng lúc này nó lại xuất hiện?
Cuối cùng trong sự kinh ngạc của Chu Nguyên, những vật chất thần bí lại trực tiếp lao về phái Lưu Ly Thiên Dương, cuối cùng hòa tan vào bên trong.
Trong nháy mắt khi dung hợp xong, Lưu Ly Thiên Dương chợt bộc phát ra từng vòng ánh sáng sáng chói, sóng ánh sáng lan tràn, khiến cho toàn bộ Thần Phủ đều chấn động kịch liệt.
Tâm thần Chu Nguyên đứng giữa sóng gió, nhưng lại chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Ly Thiên Dương.
Hắn có thể nhìn thấy, Lưu Ly Thiên Dương, trước đó vốn trong suốt vô ngần, nay lại bắt đầu có những quang văn nhợt nhạt lan tràn ra. Những quang văn này chậm rãi bao phủ, cuối cùng phủ khắp Lưu Ly Thiên Dương.
Thế là, Lưu Ly Thiên Dương biến thành một vầng Lưu Ly Thiên Dương… bị xăm hình???
Chu Nguyên không khỏi choáng váng, đây chính là phiên bản biến dị của Lưu Ly Thiên Dương đấy à?
Đương nhiên, Chu Nguyên vẫn có thể cảm nhận được Lưu Ly Thiên Dương đang có sự biến hóa cực lớn. Những quang văn, những đường vân cổ xưa cũng không hề đơn giản như vẻ ngoài của chúng. Mỗi một nét vẽ tựa như tạo vật được hình thành từ thưở thiên địa còn sơ khai, tràn ngập một loại khí tức kỳ ảo mà khó có thể diễn tả được.
“Thôi được, để kiểm tra xem vầng Thiên Dương mới này có thể đem đến cho mình nội tình nguyên khí tới mức độ nào đi…”
Chu Nguyên tự nói, mặc kệ nó biến thành dạng gì, quan trọng nhất vẫn là phải xem nội tình nguyên khí!
Lưu Ly Thiên Dương bình thường có thể tăng nội tình nguyên khí lên tới 400 triệu, không biết Lưu Ly Thiên Dương bị xăm hình này của hắn có thể càng mạnh hơn không?
Tâm thần Chu Nguyên điều động, cảm ứng Thiên Dương.
Một lát sau, hắn đột nhiên mở mắt, trong mắt không giấu nổi vẻ khiếp sợ…