Ý niệm của Chu Nguyên lại truyền tới, nhưng lần này lại không hề nhận lại được lời đáp nào nữa.
Điều này khiến cho Chu Nguyên có chút xấu hổ. Nhưng cũng không sao, nếu có thể được cho thêm chỗ tốt thì càng tốt, mà nếu không được thì chỉ việc nhờ lần này mà thần hồn đột phá thôi cũng đã là vui lắm rồi.
- Hắc hắc, mong Thụ Vương đừng trách, ta đến cứu ngài ngay đây!
Tâm niệm Chu Nguyên điều động, lực lượng thần hồn lan tràn khắp những cây xiềng xích kia. Lần này lại giống lần trước, khí tức Thánh Hỏa lưu lại ở trung tâm lại chiếu rọi tới, mang theo lực lượng khủng bố, bao trùm bên ngoài thần hồn, muốn đốt cháy toàn bộ hồn phách.
Ngọn lửa thần diệu khiến cho lòng người sợ hãi, nhưung lần này Chu Nguyên đã có đủ lực lượng, cắn răng chống đỡ.
Hừng hực!
Một đóa Hồn Viêm hùng hồn tràn ra từ trong cơ thể, háo thành một bộ giáp lửa bao phủ quanh thần hồn. Lúc Chu Nguyên còn ở cấp độ Hóa cảnh sơ kỳ thì còn chưa sử dụng được thủ đoạn này, bởi vì lúc đó Hồn Viêm còn chưa đủ hùng hậu. Nhưng bây giờ, sau khi đã đột phá, lực lượng thần hồn đã tăng mạnh, Hồn Viêm cũng được tăng cường, từ đó đủ lực để hình thành Hồn Viêm Giáp.
Nhờ vào thủ đoạn này, Chu Nguyên có thể tăng mạnh khả năng phòng ngự của thần hồn.
Hồn Viêm Giáp xuất hiện gáng chịu đi phần lớn áp lực của Chu Nguyên, phần còn lại cũng được hắn cắn răng chịu đựng.
Chỉ qua vài chục giây ngắn ngủi, nhưng đối với Chu Nguyên lại tựa như vài chục năm. Toàn thân hắn không khỏi run rẩy, nguyên khí bắt đầu ba động, nếu không phải có Pháp Vực nửa trượng bao phủ quanh thân thì chỉ sợ lúc này hắn đã bị phát hiện rồi.
Đợi đến lúc cuối cùng vượt đi qua, toàn thân Chu Nguyên đã đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, mi tâm đau nhói, khuôn mặt vặn vẹo đi vì đi đớn.
Tâm thần Chu Nguyên chìm vào thức hải, chỉ thấy thần hồn vừa mới đột phá kia nay đã trở nên uể oải, hiển nhiên lực lượng thần hồn bị hao hết hơn phân nửa.
Thế nhưng may mắn chính là, cuối cùng cũng chống chọi được sự thiêu đốt của sợ Thánh Hỏa kia, hoàn thành nhiệm vụ…
“Thánh Hỏa thật khủng khiếp….”
Nội tâm Chu Nguyên không khỏi sợ hãi. Đây mới chỉ là sợi khí tức lưu lại của Thánh Hỏa thôi, chứ chưa phải là Thánh Hỏa thật, mà Chu Nguyên đã chật vật như thế này rồi. Nếu đổi lại gặp phải Thánh Hỏa thật thì chỉ sợ Chu Nguyên còn chưa kịp cảm ứng thì thần hồn đã hóa thành hư vô rồi.
Uy thế của Thánh Giả tựa như vực sâu, khó mà chống đỡ.
Sự sợ hãi trong lòng quanh quẩn, mãi một lát sau mới tiêu tán đi. Nhưng thần hồn bị tiêu hao cũng khó khôi phục lại được trong thời gian ngắn.
Thế là, Chu Nguyên chỉ đành lại truyền ý niệm ra:
“Tiền bối, lực lượng thần hồn lại không đủ rồi.”
Sau khi ý niệm truyền đi, chờ qua một lại, lại có một đạo lực lượng tinh thuần vọt tới, bao phủ trợ giúp thần hồn Chu Nguyên lại khôi phục tràn đầy.
Nhưng lần này lực lượng không còn tinh túy như lần trước nữa, chỉ có hiệu quả khôi phục, cũng không thể giúp thần hồn Chu Nguyên tăng tiến thêm.
Chu Nguyên cũng không hề thất vọng, trong lòng chỉ có tán thưởng. Thiên Hỏa Thụ Vương không hổ danh là kỳ vật, lực lượng được rèn luyện qua năm tháng này quả là tinh khiết tới cực điểm, hơn nữa tưởng như vô cùng vô tận. Dù cho bị nhiều người trong liên quân năm đại thế lực đỉnh tiêm hút đi mà vẫn không có dấu hiệu suy kiệt.
Sau đó, Chu Nguyên ngưng thần, lực lượng thần hồn chậm rãi vẽ nên từng đạo Nguyên văn trên cây xiềng xích cuối cùng trên hư không kia.
Từng đạo Nguyên văn dung nhập vào trong kết giới đang trấn áp Thiên Hỏa Thụ Vương, cũng không khiến cho cái kết giới này có dị thường gì. Dù sao nhờ vào sự giúp đỡ của Phá Chướng Thánh Văn, Chu Nguyên ra tay đều nhằm vào sơ hở của kết giới, tựa nhưu virus, lặng lẽ hòa tan một khu vực thật nhỏ.
Đối mặt với loại kết giới ở đẳng cấp cùng quy mô thế này thì Chu Nguyên chỉ có nước đứng nhìn. Nhưng cung may là hắn cũng không cần phải hoàn toàn phá giải, mà chỉ cần tạo ra một lỗ hổng nhỏ gần như không có trên kết giới là đủ.
Từng đạo Nguyên văn dung nhập hư không, đến một lúc nào đó, chợt có một điểm nhỏ trên kết giới hơi rung động một chút.
Cuối cùng thì Chu Nguyên đã đục ra được một cái lỗ nhỏ trên kết giới Nguyên văn to lớn này.
Cái lỗ này vô cùng nhỏ bé, cũng không ảnh hưởng tới sự vận chuyển của kết giới. Hơn nữa chỉ cần chờ một lúc, lực lượng kết giới sẽ tự động chữa trị bù đắp lại cái lỗ này. Nhưng con đê ngàn dặm cũng có thể bị hủy chỉ vì một tổ kiến. Một khi Thiên Hỏa Thụ Vương vận dụng lực lượng bắt đầu thoát ra, thì cái lỗ nhỏ này sẽ trở thành điểm yếu to lớn của toàn kết giới.
- Phù!
Chu Nguyên thở phào trong lòng, cuối cùng cũng hoàn thành bước đầu tiên.
Chu Nguyên cẩn thận từng li từng tí thu hồi lại lực lượng thần hồn đang tán ra bên ngoài, thân hình lại chìm vào trong bóng ma.
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn về phía những bệ đá trôi nổi kia. Trên đó ngồi các cường giả Thiên Dương cùng Nguyên Anh, thỉnh thoảng bọn hắn lại nhìn về bên này, nhưng cũng không hề phát hiện sự tồn tại của Chu Nguyên.
Đã tạo ra sơ hở trên kết giới…
Nhưng đây cũng mới chỉ là kíp nổ mà thôi, mà muốn Thiên Hỏa Thụ Vương có thể phá được kết giới, thì còn cần phải dụ được tên cường giả Nguyên Anh kia rời khỏi vị trí bệ đá mà hắn đang ngồi nữa.
Đây mới là bước khó khăn nhất.
Sắc mặt Chu Nguyên biến ảo, trầm ngâm thật lâu, cuối cùng trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Trên bệ đá trung tâm, một tên cường giả Nguyên Anh mặc áo bào màu tro ngồi xếp bằng. Hắn rất tận chức tận trách, biết rõ nơi đây có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nên cũng không dám lơ là, thỉnh thoảng lại dò xét bốn phía. Cũng may là cho tới bây giờ mọi thứ vẫn rất bình thường.
- Không biết bây giờ trên chiến trường ra sao rồi…? Cũng may là phe ta có sự duy trì của Thụ Vương, việc giành chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. -Hắn lẩm bẩm nói.
Vừa nói xong, sắc mặt tên cường giả Nguyên Anh này chợt biến, ánh mắt nhìn về phía dưới, nơi đó vừa truyền ra một tia ba động.
Cái nhìn này khiến cho đồng tử trong mắt tên cường giả Nguyên Anh co rút lại. Bởi vì hắn nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, trong bóng đen bao phủ dưới xiềng xích kia lại có một thân ảnh mặc áo bào đen đứng thẳng.
Thân ảnh kia đứng ở nơi đó, tựa như quỷ mị, càng làm cho cường giả Nguyên Anh giật mình là hắn không hề phát hiện ra dấu hiệu gì của sự xâm nhập.
- Có người xâm nhập!
Cường giả Nguyên Anh phản ứng rất nhanh, lập tức quát lên.
Lập tức, tất cả cường giả Thiên Dương trấn thủ ở bốn xung quanh cũng bắn tầm mắt nhìn tới, ánh mắt khóa chặt thân ảnh mặc hắc bào kia.
- Kẻ đến là ai?! -cường giả Nguyên Anh cũng không vội ra tay, mà quát lên hỏi.
- Cạc cạc cạc…
Đáp lại hắn là một trận cười cổ quái chói tái. Cường giả Nguyên Anh vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy tên xâm nhập mặc áo bào đen kia đột nhiên bắn ra, chủ động lao về phía bên này.
- Làm càn!
Cường giả Nguyên Anh có chút kinh sợ, không ngờ người này bị phát hiện lại không hề chạy đi, ngược lại chủ động lao tới đây.
- Nếu ngươi muốn chết, vậy thì…
Chỉ là tên cường giả Nguyên Anh còn chưa kịp nói xong, hắn cùng đám cường giả Thiên Dương ở xung quanh đây đã vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy một vòng Pháp Vực lấy thân ảnh mặc áo bào đen kia làm trung tâm bắt đầu chậm rãi lan tràn ra.
- Pháp Vực?!
Tên cường giả Nguyên Anh không khỏi quát the thé lên, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Một vị cường giả Pháp Vực chui vào tận nơi đây?!
Chẳng lẽ là vị Nguyên lão nào của Thiên Uyên Vực?!
- Lui! Mau lui lại!
Đối mặt với Pháp Vực đang dần lan tràn kia, tên cường giả Nguyên Anh gào lên điên cuồng. Hắn chẳng thể dâng lên chút dũng khí chống lại nào. Bởi vì hắn biết, một khi để bản thân chìm vào trong Pháp Vực thì chỉ còn có nước chết!
Thế nên hắn không hề do dự, thân hình bằn mạnh về phía sau.
Cứ như vậy rời đi bệ đá…
Những tên cường giả Thiên Dương cảnh kia cũng sợ hãi tột độ, trốn còn nhanh hơn thỏ, nhao nhao lùi về nơi xa.
Thế là một vòng phạm vi rộng rãi quanh thân người mặc hắc bào kia trở nên trống rỗng.
Dưới tấm mặt nạ che mặt, một khuôn mặt trẻ tuổi nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Thụ Vương tiền bối, giờ còn không chạy, thì còn chờ tới khi nào?”
Trong nháy mắt khi ý niệm truyền ra, tại nơi trung tâm đang bị trói buộc bởi vô số xiềng xích kia chợt bùng phát ra từng đợt ba động kinh người.