Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 118: Cổ Cảnh

Chưa xác định
Chương 118: Cổ Cảnh

Bên cạnh đống lửa trong rừng sâu.

Cả con Bôn Lôi Thú nướng dường như đều vào bụng Thôn Thôn, Chu Nguyên thì hoàn toàn chìm đắm không ngừng thôi động Huyền Mãng Lân vừa được kích phát.

Trên cánh tay và bàn tay của Chu Nguyên thỉnh thoảng xuất hiện vảy màu xanh giống như một lớp lân giáp bảo hộ thân thể.

“Còn có ba ngày nữa, chúng ta chắc chắn có thể đi ra khỏi dãy núi này.” Yêu Yêu cầm lấy một quyển địa đồ xem xét một chút, nói.

“Dãy núi bên ngoài có tên là “Cổ Cảnh”, nó không bị cai quản bới bất cứ vương triều nào, mà do một thế gia họ Cổ nắm trong tay, ở đây Cổ gia không khác gì thổ hoàng đế.” Yêu Yêu nói ra, lần này đi ra ngoài nàng mang theo không ít tư liệu về các địa lục có liên quan đến Thương Mang đại lục, cho nên chỉ cần tra một chút là có thể biết được các lọai tin tức.

“Cổ Cảnh hiện là vùng trung tâm của Thương Mang đại lục, lại gần “Thánh Tích Chi Địa.”. Yêu Yêu mỉm cười, ánh lửa sáng lên chiếu rọi khuôn mặt khiến người lóa mắt.

“Từ trên tư liệu có thể nhìn ra Cổ gia kia cũng khá thú vị.” Yêu Yêu duỗi ngón tay thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng chỉ một điểm trên bản đồ.

“Ồ?” Chu Nguyên ngẩng đầu kinh ngạc, thứ có thể khiến cho Yêu Yêu cảm thấy có hứng thú cũng không nhiều.

“Người của Cổ gia thần hồn đều không hề yếu cho nên Cổ gia cũng là thế gia tinh thông nguyên văn.” Yêu Yêu có chút hang hái nói.

Chu Nguyên khẽ giật mình , nói: "Hẳn là Cổ gia này cũng có đoán hồn thuật?"

“Đoán hồn thuật sẽ không để cho thần hồn của người trong gia tộc yếu đuối, nhưng cũng phải xem thiên phú…” Yêu Yêu hơi lắc đầu, nói:”Dường như bởi vì Cổ gia có một tòa Luyện Hồn Tháp, có thể rèn luyện thần hồn ở đó.”

Khuôn mặt Chu Nguyên khẽ động, Cổ gia vậy mà lại có bảo bối bậc này?

Thần hồn của hắn hiện giờ đang ở Hư Cảnh trung kỳ, mãi vẫn không có tiến triển gì lớn, nếu như có thể tiến vào trong Luyện Hồn Tháp kia tu luyện, nói không chừng thần hồn có thể bước vào Hư Cảnh hậu kỳ,.

Từ đó hắn có thể tu hành tam phẩm nguyên văn.

Nhưng mà…bảo địa tu luyện như Luyện Hồn Tháp tất nhiên sẽ được Cổ gia canh giữ sâm nghiêm, ngoại nhân không có khả năng tiến vào thế nên ý nghĩ này chỉ có thể bỏ đi.

Chu Nguyên cảm thán một lúc rồi thu hồi cảm xúc, cười nói:”Bảo bối bậc này của họ không có quan hệ với chúng ta, chờ ra khỏi dãy núi này, chúng ta ở Cổ Thành nghỉ ngơi bổ sung lương thực liền khởi hành đi thẳng đến Thánh Tích Chi Địa.”

Yêu Yêu cũng gật đầu đồng ý, nhìn Chu Nguyên đang vặn eo bẻ cổ nói:”Còn muốn nghỉ ngơi? Ta dạy cho đệ mấy đạo nhị phẩm nguyên văn kia đều học thuộc hết rồi?”

Chu Nguyên sắc mặt cứng đờ.

“Không được lười biếng, lần này những người đi đến Thánh Tích Chi Địa đều không phải là đèn dầu đã cạn, với thực lực Dưỡng Khí Cảnh trung kỳ của đệ thực không đáng để chú ý, nếu đệ không vận dụng ưu thế bản thân thì làm sao có thể cùng người khác tranh đoạt?”

“Nếu không muốn thất bại thảm đạm quay về Đại Chu thì thành thật tu luyện đi.”

Bị Yêu Yêu dạy dỗ một trận, Chu Nguyên cảm thấy có chút hậm hực, sau đó chỉ có thể thành thật lấy ra miếng ngọc, lại lấy Thiên Nguyên bút bên hông ra tiếp tục luyện mấy đạo nhị phẩm nguyên văn mà Yêu Yêu dạy hắn trong hai tháng này.

. . .

Sau ba ngày.

Chu Nguyên yên lặng ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, nguyên khí giữa thiên địa thuận theo hô hấp của hắn hóa thành một luồng trắng gào thét cuối cùng chui vào trong mũi của hắn.

Mà theo từng luồng nguyên khí tràn vào, trong khí phủ của Chu Nguyên nguyên khí màu vàng bốc lên, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh kim mãng* đang gào thét.

(Kim mãng: rắn lớn màu vàng)

Mãng ảnh* ở giữa phun ra nuốt vào, đem những nguyên khí vừa tràn vào kia đều hút đi.

(Mãng ảnh: hình ảnh rắn lớn)

Tu luyện kéo dài như vậy một canh giờ, Chu Nguyên rốt cục chậm rãi mở mắt.

Ánh sáng vàng tràn ngập ánh mắt, thân thể Chu Nguyên phát ra nguyên khí vào lúc này bỗng không ngừng tăng lên, nguyên khí ma sát với không khí phát ra tiếng nổ inh tai, nham thạch nơi Chu Nguyên ngồi đều nứt ra từng vết.

"Dưỡng Khí cảnh, hậu kỳ!"

Chu Nguyên cảm nhận được nguyên khí mạnh mẽ trong khí phủ, trên mặt xẹt qua vẻ mừng rỡ, trải qua hai tháng khổ tu nguyên khí của hắn cuối cùng cũng tinh tiến, bược vào Dưỡng Khí Cảnh hậu kỳ.

Mà sau tiến vào Dưỡng Khí Cảnh hậu kỳ, khoảng cách với Thiên Quan Cảnh của Chu Nguyên càng ngày càng ngắn.

Sự chênh lệch giữa hắn với những kiêu tử kia bằng vào cố gắng của hắn từng bước bị rút ngắn.

Hô.

Chu Nguyên phun ra một luồng khí trắng, thân hình nhảy lên, hạ xuống đỉnh núi. Dưới chân núi kia,Yêu Yêu ôm Thôn Thôn nhìn thoáng qua, hài lòng gật đầu nhẹ nói:”cuối cùng cũng đột phá, hai tháng tu luyện này thật không phí công.”

"Đi thôi, nên rời núi."

Yêu Yêu thản nhiên quay người, hướng dãy núi bên ngoài chầm chậm bước liên tục.

Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn ra dãy núi xa xôi ngoài kia, hai tháng không rời núi chỉ sợ bên ngoài hiện giờ đã vô cùng náo nhiệt.

. . .

Chu Nguyên cùng Yêu Yêu vẻn vẹn mất nửa ngày mới đi ra dãy núi, trên đường xuất hiện vết chân ngày một nhiều hơn, tuy nhiên đúng như bọn họ đoán đại đa số người đều là người trẻ tuổi nhiệt huyết, hiển nhiên đều đi tới Thánh Tích Chi Địa.

Chu Nguyên và Yêu Yêu cũng khiến mọi người chú ý không ít, nhưng cơ hồ mọi ánh mắt đều tập trung về phía Yêu Yêu ẩn chứa sự kinh diễm.

Men theo đường lớn mà đi không bao lâu hai người nhìn thấy một tòa thành lớn ở phía trước, tòa thành có phong cách cổ xưa, trên cửa thành đề hai chữ to “Cổ Thành”.

Cổ gia chi thành.

Tòa Cổ thành này cũng coi như hung vĩ, người đến người đi vô cùng náo nhiết, nhân khí cực thịnh.

Chu Nguyên hai người tiến vào thành, trong thành chỉ thấy tòa tháp cao đứng sừng sững trái ngược hoàn toàn với Đại Chu.

Hai người đi trên đường cuối cùng dừng lại ở một cửa hàng cực lớn, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy tấm biển ba chữ “Trân Bảo Các”. Trước cửa hàng dòng người lui tới vô cùng nhộn nhịp, xem ra làm ăn không hề tệ.

Chu Nguyên cùng Yêu Yêu nhìn nhau sau đó đi vào.

Chu Nguyên hàng ngày luyện tập nguyên văn cần dùng đến ngọc cùng máu của các loại thú khác nhau để khắc họa, hơn nữa trong hai tháng ở trong rừng vật phẩm sinh hoạt hàng ngày đã dùng gần hết, cũng cần bổ sung.

Trân Bảo Các này rõ ràng có thể đáp ứng nhu cầu của Chu Nguyên.

Bên trong Trân Bảo Các, đập vào mắt nơi nơi đều hoa lệ, đèn thủy tinh chiếu xuống sáng rọi mọi chỗ.

Có lẽ vì Cổ gia chính là nguyên văn thế gia nên trong Trân Bảo Các cũng bày bán rất nhiều nguyên văn được khắc họa tốt, nhưng giá cũng đủ làm Chu Nguyên chấn động một chút.

Chỉ một đạo nguyên văn nhị phẩm cũng có giá mấy ngàn nguyên tinh.

Tam phẩm nguyên văn, càng là hơn vạn!

Tứ phẩm nguyên văn tương đối ít, giá cả những mười mấy vạn mà số lương vô cùng thấp.

“Nguyên văn thành phẩm không ngờ đắt đỏ như vây.” Chu Nguyên không nhịn được mà tặc lưỡi, sau đó hắn nhìn về phía Yêu Yêu nghĩ bây giờ Yêu Yêu mà dùng nguyên văn đánh nhau với người khác cũng đồng nghĩa với việc dùng nguyên tinh đánh người.

Tùy tiện ra tay chính là mấy chục vạn nguyên tinh đánh xuống, coi như Thái Sơ Cảnh cường giả đều không chịu đựng nổi.

Yêu Yêu không để ý đến Chu Nguyên, nàng có chút hăng hái nhìn chằm chằm cổ tịch bị tàn phá, phía trên có rất nhiều nguyên văn cổ xưa không trọn đáng để nghiên cứu.

"Đệ đi mua cho Thôn Thôn chút đồ ăn cho Thôn Thôn."

Yêu Yêu bị níu chân không thể bước đi liền đem Thôn Thôn trong lòng trực tiếp đưa cho Chu Nguyên.

Chu Nguyên đón lấy thấy Thôn Thôn, một người một thú mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng Chu Nguyên bất đắc dĩ gật đầu, dặn dò Yêu Yêu mấy tiếng rồi quay người đi đến khu vực khác mua đồ dùng cần thiết.

Tại khu đồ dùng, Chu Nguyên tìm một thị nữ đến kể tên những đồ cần mua, thị nữ mời hắn ngồi nghỉ tạm quay người đi lấy đồ.

Thế là, Chu Nguyên liền ôm Thôn Thôn, ngồi ở chỗ này nhàm chán chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi Chu Nguyên bất ngờ phát hiện được một ánh mắt bất thường phóng đến, lúc này hắn khẽ nhíu máy quay người lại sau đó liền sững sờ.

Bởi vì sau lưng hắn không xa là một thiếu nữ đáng yêu có mái tóc màu xanh lá, đôi mắt to trợn lên nhìn chằm chằm hắn, nơi khóe miệng còn có nước miếng ti tách rơi xuống.

Chu Nguyên bị nhìn cảm thấy không tự nhiên.

Mà lúc này thiếu nữ tóc xanh cũng bước nhanh tới, sau đó Chu Nguyên phát giác thì ra ánh mắt của nàng không phải nhìn hắn mà là nhìn chằm chằm Thôn Thôn trong lòng.

"Làm gì?" Chu Nguyên cảnh giác nhìn xem thiếu nữ tóc xanh.

Thiếu nữ tóc xanh lau đi nước miếng nơi khóe miệng, đôi mắt to đen phát ra cái nhìn nóng rực về phía Chu Nguyên, sau đó âm thanh non nớt kiều mỵ vang lên khiến người khác run rẩy.

"Tiểu ca ca, ngươi đem con thú nhỏ này bán cho ta đi!"

“Mặc kệ bao nhiêu tiền, bất kể giá nào ta cũng nguyện ý mua!”

Bình Luận (0)
Comment