Ầm ầm!
Không chỉ Chu Nguyên phát hiện thiên địa dị thường, mà ngay cả mấy người Quan Thanh Long, Khương Kim Lân cũng phát hiện. Cả đám đều ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ vui mừng cùng mong đợi nhìn về phía xa xôi.
Ba động Tổ khí mênh mông như vậy đã vượt qua tất cả những lần mà bọn hắn gặp các chi mạch Tổ khí trước đây.
Thậm chí, dù là Tổ khí do bia đá phun ra lúc trước, cũng không thể tạo ra ba động bằng một phần ngàn ba động bây giờ.
Mà tại trong Cổ Nguyên Thiên này, thứ có thể vượt qua cả các huyền tích về mặt lượng Tổ khí, cũng chỉ có… chín đạo chủ mạch Tổ khí mà thôi!
Đây cũng là mục tiêu tranh đoạt cuối cùng mà mọi người đều muốn đạt được.
Ở thời điểm bình thường, chín đạo chủ mạch Tổ khí đều ở trong trạng thái ẩn, rất khó phát hiện. Chỉ khi số lượng chi mạch Tổ khí cùng các huyền tích bị phát hiện, bị khai thác quá nhiều, dẫn tới Tổ khí trong thiên địa mất đi cân bằng, thì chín đạo chủ mạch Tổ khí này mới chân chính xuất hiện.
Bây giờ, cũng chính là thời điểm đó.
- Chủ mạch Tổ khí hiện thế!
Âm thanh của Quan Thanh Long vang lên, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Oanh!
Bầu không khí gần như nổ tung, ai cũng mang theo ánh mắt nhiệt liệt cùng nóng bóng nhìn về phía chân trời xa xa, trong ánh mắt chứa đầy chờ mong, sợ hãi, cũng khó xác định.
Nhiệm vụ chính của bọn họ khi đi vào nơi Cổ Nguyên Thiên này chính là tranh đoạt chủ mạch Tổ khí. Nếu có thể tranh đoạt thành công, thì không chỉ tự thân sẽ thu được cơ duyên cực lớn, mà ngay cả Thiên Vực nơi họ sinh sống cũng sẽ được tăng cường khí vận.
Đây là chuyện liên quan tới thực lực tương lai của toàn bộ Thiên Vực!
Nhưng trải qua lần giao chiến vừa qua với Thánh tộc, bọn họ đều hiểu cuộc tranh đoạt này là gian nan nhường nào. Cuộc chiến tranh này sẽ gây ra thương vong to lớn, không ai có tự tin rằng mình có thể còn sống mà rời đi Cổ Nguyên Thiên.
Nhưng mọi người đều hiểu, mình không có đường lui.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng cùng kiềm chế. Từng ánh mắt thấp thỏm nhìn về phía Quan Thanh Long, chỉ hơi dừng một chút, lại dời đi hội tụ về trên thân người than niên vừa mới đột phá kia.
Hôm nay, mọi người đều không quá có lòng tin với cuộc chiến tranh đoạt cuối cùng này. Dù sao Thánh tộc quá mạnh, dặc biệt là Thánh Tổ Thiên thần bí mà mạnh mẽ nhất kia còn chưa từng xuất hiện.
Thế nên hiện giờ ai cũng muốn có một trụ cột tinh thần, một người có thể chống lên đại cục.
Trước đây, Quan Thanh Long chính là trụ cột ấy. Nhưng hiện giờ, ai cũng hiểu, dù là Quan Thanh Long, khi đối mặt với Thánh Tổ Thiên thì chỉ sợ là cũng chẳng có ưu thế bao nhiêu.
Thế nên hiện tại người duy nhất có thể để cho mọi người có chút hi vọng cũng chỉ có Chu Nguyên mà thôi.
Bởi vì bây giờ thực lực của hắn mạnh hơn Quan Thanh Long.
Quan Thanh Long cũng phát hiện ánh mắt của mọi người, bản thân hắn cũng không cảm thấy phẫn nộ hay khó chịu, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp. Hắn cũng không ghen ghét Chu Nguyên có thể vượt qua mình, là không nghĩ tới một ngày này tới nhanh như vậy mà thôi.
Đồng thời, Quan Thanh Long cũng cảm thấy may mắn. Nếu không có sự việc đột phá của Chu Nguyên, thì chỉ sợ bây giờ sĩ khí của đội ngũ ba đại Thiên Vực sẽ chịu ảnh hưởng. Đến lúc đó còn lấy gì để tranh đấu với Thánh tộc nữa đây?
Chí ít bây giờ các thành viên ba đại Thiên Vực đều tìm được một trụ cột tinh thần.
Không phải Khương Kim Lân, không phải Quan Thanh Long hắn, bọn hắn còn chưa đủ tư cách…
Chỉ có Chu Nguyên!
Khương Kim Lân thì không rộng rãi được như Quan Thanh Long. Lúc này, sắc mặt hắn có chút khó coi. Dù sao trên danh nghĩa, hắn mới là tổng chỉ huy của Vạn Thú Thiên. Nhưng bây giờ ngay cả thành viên Vạn Thú Thiên của hắn cũng đều đang mang ánh mắt hi vọn nhìn về phía Chu Nguyên.
Thế là, hắn không nhịn được, vừa định mở miệng.
Nhưng Ngải Thanh ở một bên lại kịp thời kéo hắn lại, nhỏ giọng nói:
- Ngươi muốn làm gì? Bây giờ Cửu mạch hiện thế, mọi người đang phải chịu áp lực cực lớn. Cũng may có Chu Nguyên xuất hiện gánh vác trọng trách này, làm sĩ khí phấn chấn. Nếu bây giờ ngươi đứng ra ngăn cản, thì cũng tức là đối đầu với tất cả mọi người. Đến lúc đó, dù là thành viên các tộc của Vạn Thú Thiên cũng sẽ không ủng hộ ngươi.
Sắc mặt Khương Kim Lân lúc trắng lúc xanh. Mặc dù lời nói của Ngải Thanh rất khó nghe, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận đây là sự thật. Bây giờ Chu Nguyên đã có đủ thực lực cùng uy vọng, nếu hắn còn ngu xuẩn đứng ra phản đối, thì chỉ sợ ngay trong nội bộ Vạn Thú Thiên của hắn sẽ xuất hiện lục đục. Đến lúc đó, chính thanh danh của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thế là, đến cuối cùng Khương Kim Lân cũng chỉ có thể nuốt lại lời vừa định nói ra.
Ngải Thanh nhìn Khương Kim Lân, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng. Khi còn ở Vạn Thú Thiên, người này cũng được coi là nhân tài kiệt xuất. Nhưng đến Cổ Nguyên Thiên, người này cũng không hề biểu hiện ra tố chất tốt đẹp cần có. Ngược lại là Chu Nguyên, lúc đầu bản thân nàng cũng không để ý tới kẻ này, nhưng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, hắn lại có biểu hiện nghiêng trời lệch đất.
Nhân vật như vậy mới xứng là thiên kiêu chân chính.
Đôi mắt hẹp dài của Ngải Thanh nhìn chằm chằm Chu Nguyên, hơi chớp chớp, ngay sau đó, nàng chợt tiến lên một bước, âm thanh êm tai vang lên:
- Nguyên lão Chu Nguyên, bây giờ Cửu mạch hiện thế, đại chiến sắp tới. Vì ứng phó với bốn Thiên của Thánh tộc, ta đề nghị ngài đảm nhiệm chức vụ tổng chỉ huy của các tộc Ngũ Thiên, đứng ra ngăn cơn sóng dữ!
Lời nàng vừa nói ra làm cho đám người không khỏi giật mình. Ai cũng không ngờ tới Ngải Thanh lại có thể có đề nghị lớn mật như vậy. Phải biết, trong dòng lịch sử các cuộc chiến tranh tại Cổ Nguyên Thiên, thì rất ít có người có thể đảm nhiệm chức vị tổng chỉ huy của năm địa Thiên Vực. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì không ai có thể khiến cho thành viên cả năm địa Thiên Vực đều kính phục.
Nhưng đám ngươi cũng chỉ kinh ngạc một lát, lập tức lại kịp tỉnh ngộ lại, sau đó vô số âm thanh vui vẻ đồng ý vang lên:
- Mời Nguyên lão Chu Nguyên đảm nhiệm chức vị tổng chỉ huy của Ngải Thanh!
- Chúng ta nguyện theo chân tổng chỉ huy Chu Nguyên, nguyện như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!
Hiển nhiên đề nghị của Ngải Thanh rất phù hợp mong muốn của đại đa số người. Bây giờ đại chiến đang tới gần, nếu như có thể chỉnh hợp lực lượng của năm đại Thiên Vực thì sẽ là kết quả tốt nhất. Nếu như trước đây thì vì không có ai có đủ danh vọng để làm như vậy, nhưng bây giờ Chu Nguyên với nội tình 4.3 tỷ nguyên khí này đã đủ rồi!
Đối mặt với đề nghị hết sức đột nhiên của đám người, Chu Nguyên cũng khoogn khỏi kinh ngạc một lúc.
Si Tinh sờ lên cái đầu trần trùng trục của mình, cười nói:
- Nếu sư đệ đảm nhiệm chức vị tổng chỉ huy, thì Thương Huyền Thiên ta không có ý kiến gì.
Quan Thanh Long cũng gật nhẹ đầu, nói:
- Dù sao có người chỉ huy cũng tốt hơn so với năm bè bảy mảng. Hỗn Nguyên Thiên ta không có ý kiến gì.
Lúc này, từng ánh mắt lại nhìn về phái Khương Kim Lân. Lúc này, sắc mặt người này đang có vẻ tái nhợt, xem ra là cũng bất ngờ với đề nhị của Ngải Thanh. Bây giờ nếu Chu Nguyên trở thành tổng chỉ huy, vậy chẳng phải là áp đảo hắn rồi à?
Thế nhưng Khương Kim Lân chỉ mới trầm mặc một lúc, đã bắt đầu cảm nhận được ánh mắt khác thường từ một số thành viên của chính Vạn Thú Thiên bắn tới, thế là hắn chỉ đành cắn răng nói:
- Nơi đây cũng chỉ có ba đại Thiên Vực, thành viên của Càn Khôn Thiên cùng Ngũ Hành Thiên đều không xuất hiện, thì làm sao lại có thể quyết định tổng chỉ huy cho cả năm đại Thiên Vực đây?
- Ta nghe nói vị Thiên Dương cảnh thủ lĩnh kia của Càn Khôn Thiên cũng là thiên kiêu ngàn năm có một của Thiên Vực này!
Trong năm Thiên Vực, ngoại trừ Hỗn Nguyên Thiên được coi là mạnh nhất ra, thì còn có Càn Khôn Thiên, đây là Thiên Vực có lực uy hiếp nhất đối với Hỗn Nguyên Thiên.
Nghe nói lúc ban đầu thanh danh Thiên Vực đứng đầu các tộc Ngũ Thiên vốn là của Càn Khôn Thiên, chỉ là về sau Hỗn Nguyên Thiên vượt lên chiếm lấy cái danh dự này mà thôi.
Nhưng thực lực của Càn Khôn Thiên cũng không thể khinh thường, thời khắc đều đang tìm cơ hội đòi lại ngôi vị vốn có của mình.
Thế nên đừng vội chủ quan mà coi nhẹ Càn Khôn Thiên.
Chu Nguyên cảm thấy rất bất đắc dĩ. Bản thân hắn cũng không có hứng thú với cái chức vị tổng chỉ huy này, thế nên vừa định mượn lời nói của Khương Kim Lân làm cái cớ để từ chối.
Nhưng lúc này Quan Thanh Long lại đột nhiên trừng lên mắt hổ, nói:
- Nguyên lão Chu Nguyên, chúng ta đề nghị ngài đảm nhiệm chức vị tổng chỉ huy này cũng không phải là vì mưu đồ gì. Chỉ là vì lần này lực lượng của Thánh tộc quá mạnh, nếu Ngũ Thiên chúng ta cứ năm bè bảy mảng như lúc trước, thì chỉ sợ lần Chư Thiên khí vận chi tranh này, Ngũ Thiên chúng ta sẽ phải thảm bại mà về.
- Cái giá phải trả là quá lớn. Thậm chí nếu nói nghiêm trọng thêm một chút, thì đây sẽ rất có thể là điềm báo các tộc Ngũ Thiên chúng ta bị Thánh tộc tiêu diệt.
- Bây giờ nếu ngài đã có đủ thực lực để thống nhất đội ngũ Ngải Thanh, thì không cần thoái thác nữa!
Sở Thanh nghe vậy gật nhẹ đầu, nói:
- Nếu cái Càn Khôn Thiên kia không phục, vậy thì đánh qua một trận là được!
Hai người tỏ thái độ, Khương Kim Lân phát hiện ánh mắt đám người lại nhìn về phía mình. Hắn không khỏi mắng thầm trong lòng, nhưng cũng biết lần này đã không còn tiện lấy cớ nữa, bởi vì lúc này ngay cả Ngải Thanh cũng đang lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Thế là hắn chỉ đành cắn răng nói:
- Nếu vậy Vạn Thú Thiên cũng không còn ý kiến gì nữa!
Thế là vô số ánh mắt lại nhìn về phía Chu Nguyên, mang theo mong đợi cùng sốt ruột.
Chu Nguyên thấy thế, hiểu rõ hôm nay mình không muốn nhận cũng phải nhận, thế là dứt khoát gật đầu. Hắn thấy đây cũng chủ là một cái tên tuổi mà thôi.
Thấy hắn gật đầu, vô số người không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng, từng tiếng chúc mừng liên tiếp vang lên, vang dội núi non.
- Chúc mừng tổng chỉ huy Chu Nguyên!
- Chúc mừng tổng chỉ huy Chu Nguyên!
- …