Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1339 - Chương 1338: Nổi Tiếng

Chưa xác định
Chương 1338: Nổi tiếng

Suốt một thời gian sau đó, toàn bộ Thiên Uyên Vực, bao gồm cả Thiên Uyên Động Thiên, đều ở trong trạng thái vui vẻ hân hoan.

Cũng không trách bọn họ vui vẻ như vậy. nguyên khí thiên địa trở nên càng thêm hùng hậu cùng tinh khiết, tạo ra ích lợi cực lớn cho mọi người. Đây vốn là cơ duyên ngàn năm khó gặp, mà bây giờ, lại ở trong tình huống bọn họ chẳng cần phải làm gì, cơ duyên lại giáng xuống đầu, làm cho mọi người mừng đến ngất ngây.

Được tuy luyện trong hoàn cảnh này, tốc độ tu luyện của mọi người sẽ tăng lên thật lớn.

Những tầng bình cảnh ngăn trở mọi người nhiều năm cũng sẽ trở nên dễ bị phá tan hơn, giúp mọi người giảm bớt đi thời gian tu luyện gian khổ.

Có thể nói, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, thực lực tổng hợp của Thiên Uyên Vực đã tăng lên tới hai phần mười. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, theo thời gian chuyển dời, Tổ khí chảy vào Thiên Uyên Vực sẽ làm cho nơi đây có biến hóa lớn hơn nữa.

Sinh linh Thiên Uyên Vực được hưởng lợi lớn từ Tổ khí, thế là sau nửa tháng kể từ khi cuộc chiến tại Cổ Nguyên Thiên kết thúc, danh vọng của Chu Nguyên tại Thiên Uyên Vực đã tăng lên tới độ cao chưa từng có.

Trong toàn bộ Thiên Uyên Vực, người người đều vô cùng cảm kích cùng tôn sùng Chu Nguyên.

Tuy rằng trước đây Chu Nguyên mượn nhờ thân phận đệ tử thân truyền của Đại Tôn Thương Uyên nhảy lên trở thành Nguyên lão của Thiên Uyên Vực, nhưng không thiếu người mang tâm tư ghen ghét cùng khó chịu với điều này. Dù sao thực lực Thiên Dương cảnh cùng công tích của hắn đều vô cùng ít ỏi, không đủ để làm mọi người phục.

Nếu như không phải có vị đại sư huynh Chuyên Chúc đứng sau duy trì, thì chỉ sợ ngay trong cao tầng của Thiên Uyên Vực cũng sẽ có rất nhiều người phản đối Chu Nguyên được chức vị Nguyên lão này.

Nhưng sau trận chiến tại Cổ Nguyên Thiên này, hết thảu những thái độ tiêu cực ấy đều đã nhanh chóng tiêu tan.

Đặc biệt là khi từng dòng Tổ khí bàng bạc mênh mông chảy vào trong Thiên Uyên Vực, thì danh vọng của Chu Nguyên cũng đạt tới đỉnh cao mới.

Mỗi người, khi hưởng thụ những lợi ích do Tổ khí mang lại, thì sẽ càng cảm kích Chu Nguyên thêm một chút. Bởi vì bất kể như thế nào, những thứ mà hiện nay mọi người được hưởng là nhờ vào công sức của Chu Nguyên giành tới.

Nếu như không phải có Chu Nguyên ngăn cơn sóng dữ, sợ rằng hai phần Tổ khí của cấp độ Thiên Dương cảnh này sẽ chẳng đến được tay năm đại Thiên Vực đâu.

Có thể nói công lao lần này của Chu Nguyên đủ để trấn áp hết thảy bất mãn.

Lại thêm giờ đây thực lực của hắn đã đạt tới Đại Nguyên Anh cảnh, đã coi như bước vào cấp độ hàng đầu trong toàn bộ Thiên Uyên Vực. Mặc dù vẫn còn cách một khoảng cách dài cho tới Pháp Vực cảnh, nhưng đã không còn ai nghi ngờ khả năng Chu Nguyên liệu có lên dược tới Pháp Vực cảnh hay không nữa.

Với thiên phú cùng tiềm lực mà Chu Nguyên thể hiện ra, tất cả mọi người đều biết, chuyện Chu Nguyên lên Pháp Vực cảnh chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Với thực lực, tiềm lực như thế, giờ đây Chu Nguyên lại ngồi lên vị trí Nguyên lão của Thiên Uyên Vực, thì đã không còn ai dám chỉ trích.

Có thể nói hiện giờ Chu Nguyên đã ngồi vững một cách triệt để trên vị trí này.

Một đám mây nguyên khí lướt qua bầu trời Thiên Uyên Động Thiên, ở trên đó có ba bóng người.

Người đi đầu là một vị lão giả, chính là Y Diêm. Ở sau lưng ông thì là một thiếu nữ thân mang váy trắng, dáng người thướt tha, dù không trang điểm phấn son nhưng vẫn cực kì xinh đẹp, chính là Y Thu Thủy.

Ở bên cạnh nàng còn có Y Đông Nhi.

Y Diêm nhìn hòn đảo lơ lửng ở xa xa. Nơi đó cũng là đích đến hôm nay của bọn họ, chỗ ở của Chu Nguyên.

Từ khi trở về từ Cổ Nguyên Thiên, Chu Nguyên liền tiến vào trạng thái bế quan, hẳn là để làm quen với những tăng lên sau trận chiến tại Cổ Nguyên Thiên, mãi tới hai ngày trước mới kết thúc tu hành.

- Nguyên lão Chu Nguyên là người trọng tình nghĩa, vẫn luôn nhớ tới người quen cũ… - Y Diêm đột nhiên nói.

Bây giờ ở trong Thiên Uyên Vực, có thể nói Chu Nguyên là cực kì nổi danh, không chỉ là Đại Nguyên Anh cảnh trẻ tuổi nhất, đồng thời còn đứng ở vị trí Nguyên lão, quan trọng nhất là, hắn còn độc thân!

Theo Y Diêm biết, bây giờ ở trong đoàn Trưởng Lão, đang có không ít lão già nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nghĩ hết biện pháp đêm cháu gái nhà mình giới thiệu cho hắn. Dù sao ai cũng có thể nhìn ra tiềm lực của Chu Nguyên, không dám nói tới Thánh Giả, nhưng tương lai lên tới Pháp Vực cảnh đã là mười phần chắc chín. Nếu có thể làm thân được với hắn, thì toàn bộ gia tộc sẽ đạt được ích lợi cực lớn.

Chỉ tiếc Chu Nguyên vốn không tích xã giao, vừa trở về từ Cổ Nguyên Thiên đã bế quan tu luyện, thế nên những lão già kia vẫn chưa tìm được cơ hội.

Mãi chờ tới lúc kết thúc bế quan, Chu Nguyên lại chỉ phát thư mời các bạn bè cũ tới chơi. Mà Y Thu Thủy, Y Đông Nhi là một trong số đó.

Thế nên trong hai ngày này, Y Diêm nhận được không ít ánh mắt hâm mộ ghen ghét từ phía đám lão bằng hữu trong Trưởng Lão Đoàn.

Điều này làm cho Y Diêm dở khóc dở cười, nhưng cũng chính vì như vậy, mới làm cho ông ấy có chút tâm tư.

Ánh mắt Y Diêm hơi lấp lóe, sau đó nhìn thoáng qua cháu gái lớn xinh đẹp như hoa như ngọc ở bên cạnh, nhưng ông ấy còn chưa kịp nói gì, đã bị Y Thu Thủy nguýt lấy, sẵng giọng nói:

- Gia gia, tốt nhất là người bỏ những tâm tư đó đi đi!

Hiển nhiên là Y Thu Thủy cũng đã phát hiện ý định của Y Diêm, dù sao hai ngày này gia gia của nàng cũng liên tục nói bóng nói gió nhiều lần. Mà thông minh như nàng cũng sớm hiểu rõ ý tứ của gia gia.

Y Diêm vội ho một tiếng, nói:

- Chẳng lẽ con không cảm thấy Chu Nguyên là một người tốt sao? Tính tình, thiên phú, tiềm lực của hắn đều rất tốt, mà lại người đầu tiên mà hắn gặp được khi đi vào Hỗn Nguyên Thiên cũng chính là con.

Y Thu Thủy cắn nhẹ môi đỏ, nói:

- Chu Nguyên rất tốt, chỉ tiếc trong lòng huynh ấy đã có người nhớ thương, con làm gì cần phải tự đi tìm phiền não đây? Hai bên vẫn làm bằng hữu như bình thường chẳng phải là tốt hơn sao?

Nghe thấy cháu gái nói vậy, Y Diêm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Cháu gái lớn quá thông mình, mà lại cũng rất có chủ kiến, nếu con bé đã không nguyện ý, thì ai cũng không ép được.

Thật là đáng tiếc.

Y Thu Thủy không tiếp tục để ý tới Y Diêm, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú lên hòn đảo ở nơi xa, tâm thần có chút hoảng hốt. Nhớ lại năm đó người trẻ tuổi giáng xuống từ trên trời kia… Khi đó nàng cũng chưa từng ngờ tới, người trẻ tuổi mà nàng từng vô tình cứu giúp này, chỉ sau vài năm ngắn ngủi đã làm cho toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên sôi trào, thu hoạch được thành tựu to lớn.

Có thể nói, hiện nay Chu Nguyên tuyệt đối là nhân vật phong vân của toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên.

Xét hết những thanh niên tài tuấn mà bản thân Y Thu Thủy từng gặp, thì hiển nhiên là không ai hơn được Chu Nguyên. Hơn nữa tính tình của hắn cũng đáng giá để phó thác cả đời. Chỉ tiếc, chính vì mấy năm nay hai người cũng quan hệ thân quen, nên Y Thu Thủy cũng biết trong tim của Chu Nguyên đã có hình bóng của một người con gái khác.

Nếu đã vậy, thì cũng không cần phải cưỡng ép thêm.

Đôi mắt đẹp của Y Thu Thủy lướt qua một tia đau buồn, nhưng rất nhanh liền bị nàng che giấu đi.

Đám mây nguyên khí lướt qua chân trời, cuối cùng rơi xuống trên hòn đảo lơ lửng kia. Trong hòn đảo, sơn thanh thủy tú, có một tòa trang viên đứng sừng sững. Mà lúc này, ở trước cửa lớn, đang có một thân ảnh quen thuộc đứng chắp tay, trên mặt hiện rõ ý cười, nhìn về phía ba người Y Thu Thủy.

- Ha ha, sao dám làm phiền lão đệ tự mình chờ đợi thế này. – Y Diêm cười ha hả đi tới.

Nhìn thấy Chu Nguyên, trong lòng Y Diêm không nhịn được run lên. Bây giờ toàn thân Chu Nguyên đều nội liễm khhis tức, hắn đứng ở nơi đó mà như dung nhập vào trong thiên địa, làm cho người khó có thể nắm bắt.

Thực lực của Y Diêm chính là Nguyên Anh cảnh đại viên mãn, có thể coi là đứng hàng đầu trong tầng cấp Nguyên Anh cảnh của Thiên Uyên Vực. Thế nhưng ông ta phát hiện, giờ đây bản thân đối diện với Chu Nguyên mới chỉ ở Đại Nguyên Anh cnahr, bản thân lại cảm nhận được từng tia khí tức nguy hiểm.

“Không hổ là người có thể lật tung cả Thánh tộc trong Cổ Nguyên Thiên.” – Y Diêm cảm thán trong lòng, càng thêm coi trọng Chu Nguyên.

Chu Nguyên cười chào đón, chắp tay với Y Diêm, còn chưa kịp nói gì, Y Đông Nhi ở một bên đã lao tới, ôm lấy cánh tay Chu Nguyên, trên khuôn mặt nhỏ nhắc tràn đầy vẻ thân mật.

Chu Nguyên sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, sau đó cười nói với Y Thu Thủy:

- Gần đây muội phải lo chuyện bốn các, chắc là vất vả lắm.

Hiện nay Chu Nguyên vẫn còn đang giữ thân phận Tổng các chủ của bốn các, nhưng lại chưa từng thật quản lý việc gì, toàn bộ đều ném cho Y Thu Thủy xử lý. Mà Y Thu Thủy cũng là cẩn trọng, xử lý công việc trong các hết sức thuần thục, nghe nói bây giờ danh vọng của nàng trong bốn các đã không thấp, còn có người trêu đùa gọi nàng là “Tiểu các chủ”.

Có tư lịch tốt đẹp như vậy, nói không chừng tương lai Y Thu Thủy cũng có thể đứng vào hàng ngũ trưởng lão của Thiên Uyên Vực.

- Lần này trở về, huynh tựa như thay đổi hoàn toàn vậy. – Y Thu Thủy cũng mỉm cười. Có thể nói sau trận chiến tại Cổ Nguyên Thiên này, Chu Nguyên như thoát thai hoán cốt. Thứ thay đổi không chỉ là địa vị và danh vọng, mà còn cả thực lực bản thân của hắn nữa.

- Dù thay đổi thế nào, nhưng vẫn luôn là cái tên mà trước đây từng được hai tỷ muội nhặt về chăm sóc kia. – Chu Nguyên thuận miệng nói.

Y Thu Thủy nghe vậy, trong lòng ấm áp, ánh mắt càng thêm nhu hòa. Hiển nhiên Chu Nguyên cũng không vì thân phận thay đổi mà quên chuyện trước kia.

- Đi thôi, mọi người đến đủ rồi, tính ra đây mới là lần đầu tiên ta tự mình mở tiếc chiêu đãi mọi người, - Chu Nguyên cười nói, sau đó quay người dẫn đường.

Ba người Y Diêm, Y Thu Thủy, Y Đông Nhi đi theo sau, đi qua hành lang đá xanh dài dằng dặc, cuối cùng đến trước một tòa lâu thanh mộc, chỉ nghe trong đó có tiếng ca hát truyền ra.

Leo lên cổ lâu, liền nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc: Tần Liên, Diệp Băng Lăng, Mộc U Lan…

Cũng không nhiều người lắm, chủ yếu là người quen biêt của Chu Nguyên hồi còn ở bốn các,

Đợi đến mọi người đến đông đủ, Chu Nguyên cũng bắt đầu mở yến hội. Yến hội cũng không ồn ào, mọi người chỉ là thưởng thức ánh trăng, trò chuyện tùy ý, cảm nhận bầu không khí yên bình kia.

Sau ba lần rượu, Y Thu Thủy bưng chén rượu đi tới trước mặt Chu Nguyên, đôi mắt đẹp sáng ngời, nói khẽ:

- Huynh… định rời khỏi nơi đây sao?

Chu Nguyên hơi giật mình, kinh ngạc nhìn Y Thu Thủy.

Y Thu Thủy mím môi, mỉm cười nói:

- Huynh không biết là trực giác của nữ nhân đều rất chuẩn à?

Chu Nguyên hơi trầm mặc một lúc, nói:

- Có lẽ vậy…

Hiên nay Chu Nguyên đang chờ đợi sư phụ Thương Uyên đón đi, sau đó bắt đầu thức tỉnh Yêu Yêu. Trong khoảng thời gian đó, sẽ không biết có chuyện gì sẽ phát sinh, cũng không biết lúc nào sẽ trở lại. Thế nên hắn mới mời những người bạn cũ tại Thiên Uyên Vực này tới đây, tụ lại ăn một bữa liên hoan.

- Là vì đi tìm người trong lòng huynh đấy sao? – Y Thu Thủy hơi lắc nhẹ chén rượu, nói.

Chu Nguyên nháy mắt, không nhịn được nói:

- Muội cứ như đi guốc trong bụng ta vậy.

Y Thu Thủy nhìn hắn, cắn môi đỏ, giơ ly rượu lên, nói:

- Vậy chúc huynh thành công, đến lúc tiện thì nhớ mang người ta về cho ta gặp một lần. Ta cũng rất tò mò phải là người ưu tú tới mức nào mới khiến cho Chu Nguyên huynh ngày nhớ đêm mong đến như vậy.

Chu Nguyên cười một tiếng, chạm cốc với nàng, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Y Thu Thủy ngửa đầu, uống cạn ly rượu, chẳng biết tại sao, hương vị rượu hôm nay hơi có vẻ đắng chát.

Hai người uống xong, cũng khoogn nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn lên ánh trăng lạnh buốt trên kia.

Mãi cho tới một lúc, Chu Nguyên đột nhiên giật mình, bởi vì âm thanh của Chuyên Chúc đột nhiên vang lên bên tai hắn.

- Tới lúc rồi, mau chuẩn bị đi.

Bình Luận (0)
Comment