Hô.Chu Nguyên thở ra một hơi thật dài, ánh mắt kiên nghị, hắn biết được suy nghĩ của hắn đến tột cùng là cuồng vọng hoặc là nói vô tri bực nào, cái gọi là con đường thành thần, đó là cửa khẩu mà rất nhiều Thánh Giả cũng khó khăn lắm vẫn chưa thể vượt qua, nếu như người thường biết được hắn có dã tâm như vậy, chỉ sợ đều sẽ cho rằng là hắn điên rồi.
Chỉ là, mặc kệ con đường kia đến tột cùng có bao nhiêu khó khắn, tóm lại là hắn muốn đi nếm thử.
Chu Nguyên không phải là một người sẽ đơn giản buông tha suy nghĩ của mình, những năm gần đây kinh nghiệm đủ loại khó khăn, nhiều lúc hi vọng còn mong manh như kẻ chỉ nhưng cuối cùng còn không phải bị hắn đã đi tới ấy ư, tuy rằng muốn thành thần tất nhiên là gian nan hơn những khó khăn kia đến ngàn vạn lần, nhưng mà vì Yêu Yêu, hắn đều nguyện ý đi thử một lần.
- Yêu Yêu, chờ nàng tỉnh lại, đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm Thôn Thôn!
Chu Nguyên thấp giọng nói.Nói xong, hắn quay người đi ra biển hoa, đi đến chỗ Thương Uyên.
Thương Uyên cùng Chuyên Chúc nhìn qua Chu Nguyên đang đi tới, ánh mắt của người sau vẫn sáng ngời và kiên định như trước. Chuyện này làm cho bọn họ cảm thấy hơi chấn động, mặc dù là đã biết được sự thật giống như làm người tuyệt vọng này, Chu Nguyên như trước không có bị đánh suy sụp. Hai người liếc nhìn nhau và đều thấy thần sắc phức tạp ở trong ánh mắt của đối phương. Theo bọn họ thấy thì thiên phú, tính bền dẻo cùng với sự cố gắng của Chu Nguyên đều viễn siêu người thường, đây cơ hồ là có điều kiện để thành thánh, thế nhưng mà... Coi như là thành thánh, cũng chưa chắc có thể cải biến chuyện gì. Trong lòng của bọn họ có sự đồng tình cùng tiếc nuối đối với Chu Nguyên, nhưng trên khuôn mặt đều không có biểu lộ ra, nếu Chu Nguyên đã lựa chọn không có buông tha cho, như vậy hắn có lẽ phải có chuẩn bị tâm lý thừa nhận hết thảy.
- Sư tôn, khi nào thì chúng ta bắt đầu?
Chu Nguyên đi đến bên cạnh Thương Uyên, hỏi.Thương Uyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư không, nói:
- Cũng không xê xích gì nhiều.
Chu Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn xem hư không, đáng tiếc mặc dù hiện tại tu vi của hắn đã đột phá đến Đại Nguyên Anh Cảnh, nhưng vẫn như cũ là nhìn không thấy cái gì, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, nói:
- Lần này sẽ có Thánh Giả của Chư Thiên đến đây ngăn trở hay sao?
Thương Uyên gật gật đầu:
- Đây là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra. Giống như chúng ta, bọn họ đã chờ đợi ngày hôm nay hồi lâu rồi.
- Chỉ có điều không gian này đã bị ta bày ra kết giới, coi như là Thánh Giả hàng lâm, trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiến vào, chưa kể đến lúc đó ta cùng với Chuyên Chúc sẽ ra tay ngăn trở Thánh Giả đột kích, chỉ có điều ngoại trừ Thánh Giả, tất nhiên còn có Pháp Vực Cảnh, Nguyên Anh Cảnh đến tập kích.
- Cấp độ này thì chúng ta tạm thời không quản được, cho nên cũng chỉ có thể cho các ngươi đi ngăn trở.
- Chúng ta nhất định phải kéo dài thời gian tới lúc Yêu Yêu thức tỉnh, đợi đến lúc nàng tỉnh lại, những tranh chấp, mưu đồ này nên có một cái kết quả.
Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, có lẽ những Thánh Giả như Vạn Tổ Đại Tôn kia làm như vậy cũng bởi vì lo lắng cho tương lai của Chư Thiên, nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được). Xét trên lập trường của hiện tại, hắn cùng Yêu Yêu nhất trí, hắn là tuyệt đối không có khả năng ngồi nhìn chư vị Thánh Giả luyện hóa Yêu Yêu, đã như vậy, bọn họ tự nhiên chỉ có thể đối kháng.Ở một bên, biểu cảm trên mặt mấy người Hi Tinh, Mộc Nghê, Huyền Côn Tông chủ cũng cực kỳ ngưng trọng nhưng họ vẫn gật đầu đồng ý.
Mà về phần ba vị Nguyên Anh Cảnh Đại viên mãn là Triệu Nhạc Phủ, Tiết Thanh Lũng, Y Diêm thì không nhịn được lau mồ hôi lạnh. Đến tận lúc này, bọn họ mới minh bạch mình đến tột cùng đã tham dự vào bên trong một trận đánh cờ cấp bậc nào, chỉ có điều ngay cả hai vị Đại Tôn của Thiên Uyên Vực đều lên một lượt rồi, bọn họ thân là cấp dưới tự nhiên là không chạy thoát được đâu. Sau khi phân phó tốt một vài công việc cần chú ý xong, Thương Uyên Đại Tôn mang theo Chu Nguyên lại lần nữa đi đến chỗ chiếc quan tài bằng thủy tinh kia.
Rồi ông khẽ nhấc bàn tay, chỉ thấy được một chiếc đèn cổ xưa từ trong lòng bàn tay ông chậm rãi bay lên.
Chiếc đèn kia chất phác tự nhiên, nhìn về phía trên tựa như là ngọn đèn bình thường nhất trong cuộc sống, duy chỉ những người có thực lực đạt tới cấp độ nhất định mới có thể cảm ứng được bên trong chiếc đèn kia đến tột cùng là ngưng tụ sức mạnh khủng bố bực nào.Đây là Tổ Long Đăng.
Bảo vật xếp thứ hai trong Chư Thiên Thánh Bảo Lục.Bảo vật này xem như một trong những thủ đoạn mạnh nhất của Chư Thiên, không có bất kỳ thế lực nào có thể độc chiếm, mà là do thế lực người thắng trong mỗi một lần đại hội giao lưu giữa Cửu Vực của Hỗn Nguyên Thiên chấp chưởng.
Mà bảo vật này cũng là mục đích của Chu Nguyên khi tham gia đại hội giao lưu giữa Cửu Vực và hắn cũng vì nó mà chịu đủ cực khổ.
- Dường như là từ khi sáng lập cho đến nay, Thiên Uyên Vực ta vẫn chưa từng chấp chưởng qua Tổ Long Đăng này lần nào, không nghĩ tới hôm nay lại là nhờ có con để cho ta có thể khống chế bảo vật này một lần.
Thương Uyên nhìn qua ngọn đèn cổ xưa, không nhịn được cười, nói.Chu Nguyên cười nói:
- Nếu không phải là sư tôn sáng lập Thiên Uyên Vực, ta ngay cả tư cách tham dự tranh đoạt dùng nó đều không có.
Chuyện đó cũng là thật, nghe tên là biết, đại hội giao lưu giữa Cửu Vực thì cũng chỉ có Cửu Vực mới có tư cách tham gia, đây là điều kiện cơ bản, nếu như không có Thiên Uyên Vực, cho dù bản lĩnh của Chu Nguyên có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không thể nào đi tranh đoạt.
Thương Uyên cười tủm tỉm, trong mắt tràn đầy thoả mãn đối với người đệ tử nhỏ nhất này, hắn cùng với Vạn Tổ đã tranh đấu nhiều năm, thật cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, nhưng mà từ sau khi Chu Nguyên gia nhập Thiên Uyên Vực, Vạn Tổ Vực có thể nói là nhiều lần kinh ngạc, chắc hẳn là đối với chuyện này, lão gia hỏa Vạn Tổ kia cũng có chút buồn bực.
- Con lấy huyết nhục của Tổ Long ra đi.
Chu Nguyên nghe vậy, hai tay chậm rãi khép lại, sau đó dần dần kéo ra.
Ngay sau đó có chấn động vô hình ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của hắn, sau một khắc, một luồng khí tức cổ xưa không có cách nào để hình dung tràn ngập đi ra, giữa hai bàn tay của Chu Nguyên nhìn như là vô hình không có gì, nhưng mà rơi vào trong mắt Thương Uyên thì lại có thể nhìn thấy một khối thần bí chi vật lớn cỡ nắm tay trẻ con.
Thần bí chi vật kia tựa như là một khối Tử Kim Thạch vô cùng cứng rắn, nhìn không ra chút nào bộ dáng nào của huyết nhục, nếu như cẩn thận quan trắc thì có thể trông thấy phía trên tồn tại vô số đường vân, những đường vân kia tựa hồ là hình thành cùng lúc với thiên địa sơ khai, cổ xưa đến mức làm cho người có thể ngửi được khí tức Hồng Hoang nồng đậm.
Đây chính là huyết nhục của Tổ Long mà Chu Nguyên ngưng tụ từ trong chín đoạn chủ mạch tổ khí ở Cổ Nguyên Thiên.Vật ấy bị hắn gửi ở bên trong Thần Phủ, dùng nguyên khí bao khỏa.
Thương Uyên khẽ vung bàn tay, phần huyết nhục của Tổ Long kia đã rơi vào trong tay của ông, vật ấy vốn là phàm vật không thể dính, cho nên ngay cả Túi Càn Khôn đều không thể gửi lại, Chu Nguyên chỉ có thể đặt nó ở bên trong Thần Phủ, nhưng hiện tại Thương Uyên lại có thể trực tiếp dùng tay nắm chặt.
- Nhập Thánh về sau, thân thể cũng hóa thành Thánh Thể, tự nhiên có thể trực tiếp tiếp xúc Thần Vật như vậy.
Thương Uyên giải thích một câu.