Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 135: Tả Khâu Thanh Ngư

Chưa xác định
Chương 135: Tả Khâu Thanh Ngư

Đột nhiên có thanh âm vang lên làm cho tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, phía cách đó không xa có một thiếu nữ váy đen đang dựa lưng vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, không ít người hai mắt đều sáng lên.

Thiếu nữ váy đen để chân trần. Đôi chân như bạch ngọc tinh xảo còn mang thêm một chuỗi linh đang bằng bạc. Dưới chân dường như là có sương mù nhàn nhạt quanh quẩn, làm cho nàng từ đầu đến cuối chưa từng chạm chân vào mặt đất. Dung nhan cực kỳ xinh đẹp, vô cùng yêu mị, rõ ràng là một tiểu yêu tinh.

Tiêu Thiên Huyền nhìn thiếu nữ váy đen này, ánh mắt hắn lại trầm ngâm một chút, rồi nói:

-Tả Khâu Thanh Ngư.

Những thiên kiêu xung quanh nghe thấy vậy, ánh mắt cũng cứnglại, rõ ràng đều quen thuộc với cái tên kia.

-Là Tả Khâu Thanh Ngư của Tả Khâu Gia ư?

Ánh mắt Chu Nguyên cũng khẽ động, nghe nói người này bây giờ cũng là một trong những thiên kiêu đứng đầu của trên Thương Mang đại lục.

Lục La cũng mở to mắt, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ váy đen giống như tiểu yêu tinh trước mắt. Danh tiếng của thiếu nữ này nàng cũng từng nghe qua, chỉ là bây giờ mới có cơ hội lần đầu gặp mặt.

Chỉ là đối với vô số ánh mắt dò xét hiếu kỳ kia, thiếu nữ tên là Tả Khâu Thanh Ngư lại làm như không nghe thấy gì. Đôi mắt giống như đóa hoa đào của nàng lại chăm chú đặt trên người Yêu Yêu.

Thân hình nàng khẽ động, hình như có tiếng linh đang thanh thúy vang lên, mà thân ảnh của nàng, giống như ma quỷ xuất hiện ở trước mặt Yêu Yêu .

-Tốc độ thật nhanh!

Gần như tất cả mọi người ở đây đều giật mình, loại tốc độ kia, bọn hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn rõ.

-Này, ngươi tên là gì? Ta là Tả Khâu Thanh Ngư, kết giao bằng hữu đi!

Tả Khâu Thanh Ngư cười tủm tỉm nhìn Yêu Yêu, trong con ngươi ngập nước kia, tràn đầy vẻ tò mò.

Người trước mặt này, vậy mà có dáng vẻ xinh đẹp không thua kém gì nàng!

Mà điều làm cho Tả Khâu Thanh Ngư hiếu kỳ nhất chính là loại khí chất củaYêu Yêu. Đôi mắt đó dường như trong suốt lại linh hoạt kỳ ảo. Lúc trước khi nàng xuất hiện, những người khác đều bảy ra vẻ mặt kinh diễm, chỉ có Yêu Yêu dường như nửa điểm động tĩnh cũng không có.

Tả Khâu Thanh Ngư có thể cảm giác được, Yêu Yêu cũng không phải đang giả vờ, mà thực sự Yêu Yêu không cảm thấy có hứng thú đối với nàng.

Yêu Yêu nhìn thấy Tả Khâu Thanh Ngư tới gần, cũng có chút giật mình, nhưng nàng trong phút chốc lấy lại tinh thần, dáng vẻ bây giờ của đang là nữ giả nam trang, một thân nam nhi hào khí.

-Chu Tiểu Yêu.

Chỉ là Yêu Yêu cũng không có hứng thú giải thích thêm cái gì, chỉ là tùy ý nói.

-Hì hì, danh tự giống như ta, nghe thật êm tai.

Chu Nguyên ở một bên, khóe miệng cong lên, Tả Khâu Thanh Ngư này thực có chút tự luyến, chẳng qua nàng ta thực có tư cách này.

Yêu Yêu không để ý đến Tả Khâu Thanh Ngư, nàng nhìn xem Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh, nói:

-Nhớ kỹ những lời ta nói lúc trước, muốn đòi lại đồ thì đợi khi vào Thánh Tích Chi Địa rồi đoạt, những thủ đoạn nhỏ nhặt này đối với chúng ta cũng vô dụng.

Thanh âm nàng lạnh nhạt, không mang theo tức giận nhưng lại vô thanh vô tức làm cho những người nghe được cảm thấy như có khí lạnh tràn vào sống lưng, không dám phản bác.

Nói xong, nàng quay người rời đi, để lại một đám thiếu niên thiếu nữ bị lời nói của nàng dọa cho mất hồn.

Chu Nguyên cùng Lục La cũng vội đi theo, Tả Khâu Thanh Ngư tròng mắt khẽ chuyển, cũng chợt đuổi theo.

Tiêu Thiên Huyền nhìn qua bọn họ rời đi, khuôn mặt anh tuấn có chút khó coi. Hôm nay hắn vốn là muốn dựa vào thân phận Thánh Tích Thành thiếu thành chủ để nhẹ nhàng bắt Chu Nguyên trả cho Cổ Linh Cổ Gia chí bảo...

Hắn còn đang suy nghĩ, sau khi thu hồi bảo bối về, có cần thiết phải bắt Chu Nguyên xin lỗi Cổ Linh hay không, vậy mà kết quả như bây giờ, người ta căn bản là không định cho thiếu thành chủ như hắn nửa phần thể diện.

Bây giờ đồ vật vẫn chưa đòi về được, ngược lại còn bị người ta không chút khách khí dọa cho một trận.

Cổ Linh ở một bên, trong đôi mắt hẹp dài cũng giấu một tia âm lãnh, chỉ là trên mặt nàng lại nhìn không ra biểu cảm gì. Nàng nhìn về phía Tiêu Thiên Huyền cười khổ một tiếng, nói:

-Thật là uổng phí nỗi khổ tâm của thiếu thành chủ, vốn cho là việc này có thể giải quyết trong hòa bình.

Nàng nói như vậy càng làm cho Tiêu Thiên Huyền tức giận. Hắn trầm giọng nói:

-Hừ, người kia mặc dù là Thực Cảnh thần hồn, nhưng cũng không tránh khỏi có lúc sẽ lơ là, thần hồn mạnh mẽ thì như thế nào, nếu là không cẩn thận bị người tiếp cận, thì sẽ chỉ là chuyện của một nhát đao mà thôi.

Mặt khác những thiên kiêu kia cũng nhao nhao phụ họa, người chuyên tu thần hồn, tất nhiên có thể mượn nguyên văn lực lượng, nhưng bản thân lại là cực kỳ yếu, sơ ý một chút, không thể nói trước chính là nhục thân bị hủy.

-Mà lại. . .

Trong mắt Tiêu Thiên Huyền lướt qua một vòng hàn quang, nói:

-Ta lại nghe nói, Chu Nguyên của Đại Chu vương triều kia cùng với Võ Hoàng của Đại Võ vương triều có ân oán.

-Ta ngược lại thật muốn nhìn một chút, nếu là Võ Hoàng muốn giết Chu Nguyên, người kia có thể lấy thần hồn bảo vệ Chu Nguyên sao?

Cổ Linh nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp lập tức sáng lên.

Uy danh của Võ Hoàng trong thế hệ thiếu niên bây giờ tại Thương Mang đại lục vô cùng lớn. Người có thể cùng hắn so sánh chỉ đếm được trên đầu ngón tay, dù sao người ta đã có được thực lực của Thiên Quan Cảnh hậu kỳ, đã từng giết cường giả Thái Sơ Cảnh.

Nam tử tướng mạo tuấn mỹ kia tuy rằng đã có Thực Cảnh thần hồn, nhưng nếu như đụng phải Võ Hoàng, chỉ sợ không như cũ chiếm được thượng phong như vậy.

-Trong Thánh Tích Chi Địa tràn ngập huyền ảo, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, người kia cũng không thể lúc nào cũng đi theo bảo vệ Chu Nguyên, chỉ cần bọn hắn tách ra, lúc đó muốn mạng của Chu Nguyên, dễ như trở bàn tay.

Tiêu Thiên Huyền nhìn về phía Cổ Linh nói:

-Cho nên bây giờ không cần phải gấp, một tên tiểu tử Dưỡng Khí Cảnh cũng không phản chuyển ra được loại sóng gió gì.

Cổ Linh nhàn nhạt cười một tiếng, nhìn về phía Tiêu Thiên Huyền, ánh mắt dường như trở nên ôn nhu rất nhiều.

-Ngày mai Lục Thánh Tông sứ giả sẽ tới Thánh Tích Thành, có lẽ Thánh Tích Chi Địa cũng rất sắp mở rồi.

Tiêu Thiên Huyền chợt nói.

Cổ Linh cùng với các thiên kiêu khác nghe vậy, đều lộ ra ánh mắt vui mừng cùng chờ đợi.

Thánh Tích Chi Địa bị dòng Thánh Hà lớn bao quanh. Nước ở Thánh Hà nghe nói cho dù một cái lá cây rơi xuống cũng sẽ chìm, mà bên trên dòng Thánh Hà quanh năm luôn có sương mù quẩn quanh.

Sương mù kia cực kỳ cổ quái, vừa tiến vào trong sẽ bị mất phương hướng, nếu không tìm được đường quay về sẽ trực tiếp bị ngã xuống Thánh Hà, chết đuối là kết quả không có gì phải bàn cãi.

Nhưng may mắn chính là qua một khoảng thời gian, sương mù sẽ mỏng đi không ít, lúc này chỉ cần có cường giả xuất thủ, có thể mở ra một thông đạo để cho người ngoài đi vào.

Mà loại đẳng cấp cường giả vừa mới nói trên kia ở Thương Mang đại lục không có, chỉ có Lục Thánh Tông mới có loại năng lực này, bọn họ sẽ phái sứ giả đến đây hiệp trợ, đồng thời cũng khẳng định khi Thánh Tích Chi Địa kết thúc, những thiên kiêu có tài năng xuất chúng sẽ được thu làm môn hạ.

Mà Lục Thánh Tông sứ giả tới cũng nói cho tất cả mọi người biết Thánh Tích Chi Địa sắp mở rồi.

. . .

-Tức chết ta rồi, cái tên hỗn đản Tiêu Thiên Huyền kia, nếu như trong Thánh Tích Chi Địa gặp được, ta nhất định cho hắn đẹp mắt!

Trên đường về, Lục La tức giận mắng nhiếc. Rõ ràng nàng bực mình chuyện Tiêu Thiên Huyền lại không nể mặt nàng.

Chu Nguyên cười cười, không ở chỗ này nói nhiều lời, mặc dù lần này có chút khó khăn trắc trở, nhưng rốt cuộc vẫn là đoạt được ‘Minh Hồn Quả’ và ‘Chu Huyết Thảo’, tối nay hắn sẽ nhờ vào hai món bản bối này để hấp thụ một giọt Thần Hồn bản nguyên, đến lúc đó tất nhiên có thể đột phá đến Hư Cảnh hậu kỳ.

Hắn bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Yêu Yêu, chỉ thấy Tả Khâu Thanh Ngư kia không ngừng cười đùa nói chuyện:

-Tiểu Yêu huynh, huynh là người nơi nào thế?

-Ta nhìn huynh mặc dù không có nguyên khí, nhưng thần hồn lại cực mạnh, nói không chừng có thể lập một đội, cùng tiến vào Thánh Tích Chi Địa để giúp đỡ lẫn nhau.

Yêu Yêu bị nàng quấn lấy, vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nàng lại lười giải thích, cho nên chỉ cho thể làm ngơ.

-Đói bụng, ăn cơm trước đi.

Yêu Yêu nói với Chu Nguyên.

-Mọi người gặp nhau chính là duyên phận, ta mời khách, chúng ta tới Kiêu Tử Lâu, là mỹ thực tuyệt nhất ở Thánh Tích thành!

Tả Khâu Thanh Ngư cười tủm tỉm nói.

Yêu Yêu không thèm để ý, Lục La nghe thấy đồ ăn thì mắt sáng lên, Chu Nguyên cũng không quá để tâm. Tả Khâu Thanh Ngư mặc dù có chút lạ nhưng thực lực hoàn toàn rất mạnh, bằng hữu giống như nàng, Chu Nguyên sẽ không cự tuyệt kết giao.

Thế là một đoàn người do Tả Khâu Thanh Ngư nhiệt tình dẫn đi, tới tầng cao nhất của Kiêu Tử Lâu, chỉ là ngay khi vừa leo lên tầng này, bước chân của Chu Nguyên bỗng dưng chậm lại.

Hắn hình như cảm nhận được điều gì đó nên ngẩng đầu, nhìn về hướng lầu cao nhất bên phải. Nơi đó ở gần cửa sổ, có một thiếu niên thân mặc áo bào màu vàng, ung dung ngồi ở đó. Xung quanh hắn không có người khác, bởi vì quanh thân hắn tỏa ra một cỗ khí thế kinh người, làm cho người khác kiêng kị không dám lại gần.

Vù vù!

Khi Chu Nguyên nhìn thấy thiếu niên mặc áo bào màu vàng kia, Thông Thiên Huyền Mãng Khí trong cơ thể của hắn vào đúng lúc này không bị khống chế, dường như phát ra những tiếng gầm gừ phẫn nộ.

Trong lòng bàn tay Oán Long Độc cũng là phát ra tiếng kêu, trong lúc mơ hồ có đau nhức kịch liệt từ lòng bàn tay lan tràn ra.

Chu Nguyên thu lại tâm tình trên gương mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo bào màu vàng kia.

Mà thiếu niên mặc áo bào màu vàng kia cũng phát hiện ra có người nhìn hắn, chén trà trong tay bất giác dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn.

Ánh mắt hai người vào thời khắc đó chạm vào nhau.

Toàn bộ thiên địa dường như đều trở nên yên tĩnh.

Ầm!!!

Trong thân thể hai người có sấm rền nổ vang, huyết dịch vào lúc này đều hừng hực sôi trào.

Trong khoảnh khắc đó, bọn hắn cơ hồ là không hẹn mà cùng nhận biết được thân phận của đối phương.

Đại Chu - Chu Nguyên.

Đại Võ - Võ Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment