Lại thêm nữa là người có thể đi vào thành Chư Thiên tất nhiên là tinh nhuệ đỉnh tiêm trong Chư Thiên. Nhân vật bực này ở trong thế lực, cũng như chỗ Thiên Vực của mình hoàn toàn chính là tồn tại được vạn chúng chú mục, cho nên khi bọn họ nhìn thấy thứ loá mắt như vậy thì động tâm là điều khó tránh khỏi.
Mà cảm xúc ở trong lòng của Võ Dao thì có hơi phức tạp. Nói thật, trong lòng của nàng cũng không hề có mấy phần tình cảm nam nữ với Chu Nguyên. Lúc trước kia, hai người là địch nhân chứ không phải là bạn bè, nhưng bởi vì trong cơ thể của nàng có Thánh Long Chi Khí đến từ Chu Nguyên khiến cho hai người tranh đấu nhiều năm, phần nhân quả dây dưa kia thật là khó mà làm rõ.
Chỉ có điều đối với Chu Nguyên, nàng ngược lại là có cảm xúc ưu ái cùng thưởng thức thuần túy. Bởi vì nàng cũng rõ ràng ở năm đó người trước mắt đã bị đánh rơi xuống vực sâu thé nào, nhưng hắn cuối cùng lại là có thể leo ra từ trong vực sâu, đồng thời cuối cùng còn nghịch chuyển hết thảy. Phần tâm tính cùng bản lĩnh này là nguyên nhân khiến cho Võ Dao một mực xem trọng Chu Nguyên. Cho nên đối với quan hệ giữa Chu Nguyên cùng Thần Nữ, cảm xúc chủ yếu ở trong lòng của nàng lúc nà chỉ là kinh ngạc.
Bởi vì ở trong cảm giác của nàng, vị Thần Nữ đại nhân này quá mức đạm bạc, với tính cách như vậy mà cũng có nam tử có thể làm cho nàng để bụng hay sao? Đây cũng thật là một chuyện khiến cho người ta có chút không thể tưởng tượng nổi. Mà khác với Triệu Mục Thần và Võ Dao, lúc này, ở trong lòng Tô Ấu Vi cảm thấy cực kỳ khổ sở. Đáp án mà Chu Nguyên thản nhiên nói ra đã làm cho nàng không nhịn được khẽ cắn chặt hàm răng và đôi môi đỏ thắm.
Bởi vì trong lòng của nàng vẫn luôn thích Chu Nguyên... Hoặc là nói, từ ngày mưa to trong thành Đại Chu đó, khi Chu Nguyên tung cước đá văng cánh cửa đã đóng chặt của y quán kia thì ở trong lòng của nàng đã in dấu xuống cái bóng của hắn. Cho dù bây giờ nàng sớm đã không phải là tiểu cô gái bẩn thỉu ở trong nước bùn của năm đó, nhưng mà trong lòng của nàng vẫn một mực nhớ kỹ cảnh tượng kia. Qua nhiều năm như thế, đã có rất nhiều thiên kiêu đỉnh tiêm bày tỏ tình cảm với nàng nhưng nàng đều cười yếu ớt từ chối nhã nhặn. Bởi vì nàng biết, cảnh tượng ở chỗ sâu trong nội tâm của nàng kia vĩnh viễn sẽ không bởi vì bất kỳ nguyên nhân gì mà nhạt nhòa. Cho nên, nàng cũng không thể lại tiếp nhận nam tử khác. Mà bây giờ, người trong lòng lại thừa nhận với nàng là đã thích người khác. Dù là người có tính cách mềm dẻo như Tô Ấu Vi thì lúc này đều cảm thấy trong lòng chua xót. Chỉ có điều, trên gương mặt thanh lệ của nàng cũng không có hiển lộ quá nhiều biểu cảm, chỉ là sau khi trải qua mấy giây trầm mặc, mặt giãn ra, nở nụ cười tươi, nói khẽ:
- Điện hạ cùng Thần Nữ đại nhân, ngược lại là... rất xứng đôi.
Chu Nguyên nhìn qua Tô Ấu Vi đang miễn cưỡng vui cười, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Hắn cũng không phải là người ngu dốt, tự nhiên là có thể cảm giác được Tô Ấu Vi có một phần tình cảm đối với hắn, chỉ là tình cảm loại chuyện này thật sự là không có cái đạo lý gì có thể nói. Tô Ấu Vi cũng biết được cảm xúc lúc này của bản thân không tốt, cho nên sau khi nói xong, nàng nhanh chóng quay người rời đi.
Triệu Mục Thần cùng Võ Dao cũng nhanh chóng đi theo. Nhìn thấy bọn họ rời đi, trong lúc nhất thời Chu Nguyên cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng. Ở một bên, vốn một mực không nói lời nào, Yêu Yêu lại đưa mắt nhìn qua, ánh mắt của nàng tựa hồ là trở nên nhu hòa hơn ngày bình thường rất nhiều, chỉ có điều lời thốt ra từ trong miệng lại là:
- Xem ra tình cảm của nàng ấy đối với chàng cũng rất sâu nặng. Kỳ thật, nam tử thế gian này đúng là có ưu thế, người có thể trái ôm phải ấp, ngồi hưởng phúc với nhiều nữ nhân cũng không phải là số ít, nếu như chàng có ý, chưa hẳn là không thể.
Chu Nguyên ho nhẹ một tiếng, đại nghĩa lẫm nhiên nói:
- Ta tuyệt đối không có ý tứ này!
Ở thời điểm này, chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ đều hiểu, nếu thực sự đáp ứng thì kết cụcchỉ có một chữ ‘Chết’ mà thôi. Thấy được thái độ hiên ngang của Chu Nguyên, Yêu Yêu chỉ là khẽ mỉm cười, chợt nàng có chút trầm mặc, biểu cảm trở nên chăm chú một chút:
- Kỳ thật so sánh với ta, khả năng Ấu Vi ngược lại mới thích hợp với chàng hơn một chút. Tình huống của ta như vậy, tương lai thật sự không biết sẽ là bộ dáng gì.
Trong lời nói, cuối cùng là hiển lộ sự bất lực hiếm thấy. Chu Nguyên xòe bàn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ tinh tế non mềm kia của Yêu Yêu rồi chậm rãi nói:
- Loại lời này nàng cũng đừng nói nữa. Mặc kệ tương lai nàng biến thành cái dạng gì, chỉ cần nàng không có giết chết ta thì ta sẽ mãi không bỏ qua.
Ánh mắt của Yêu Yêu chớp động rồi nàng ném Thôn Thôn ở trong tay xuống. Sau đó ở trong ánh mắt có chút kinh ngạc của Chu Nguyên, Yêu Yêu tiến lên một bước, sà vào trong ngực của hắn, hai tay tinh tế vòng quanh, ôm chặt lấy hắn. Mà lúc này, ở phụ cận còn có mấy người chưa rời đi, nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều là như bị sét đánh. Ngay cả Chu Nguyên cũng cảm thấy hơi kinh ngạc với hành động này của Yêu Yêu. Ngày bình thường nàng thế nhưng mà rất ít khi hiển lộ cảm xúc như vậy, xem ra lời hắn nói lúc trước cũng tạo thành xúc động không nhỏ đối với nàng. Thế là hắn cười hắc hắc, yên tâm thoải mái đưa tay ôm lấy vòng eo tinh tế, tham lam ngửi mùi thơm của người ngọc ở trong ngực kia. Gương mặt của Yêu Yêu tựa ở trên lồng ngực của Chu Nguyên, đôi mắt đẹp kia thì là nhìn qua phương hướng mấy người Tô Ấu Vi vừa rời đi, ánh mắt thăm thẳm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. ... Ba người Tô Ấu Vi đi ra đại điện, trên đường có chút trầm mặc. Triệu Mục Thần không chịu được, thế là tìm lý do để chuồn đi, ngược lại là Võ Dao đi theo Tô Ấu Vi, sau một hồi, mới chậm rãi nói:
- Lúc trước, ta đúng là cảm thấy rất buồn bực, bởi vì không biết nguyên nhân tại sao mà cô nhiều lần nhằm vào ta. Hiện tại, ta đã hoàn toàn minh bạch, nguyên nhân chủ yếu hẳn là bởi vì Chu Nguyên kia.
Trước kia, khi còn ở Hỗn Nguyên Thiên, Võ Dao đặc biệt thưởng thức đối với Tô Ấu Vi, vẫn muốn giao hảo với đối phương. Nhưng Tô Ấu Vi làm sao cũng không chịu tiếp nhận, ngược lại là còn nhiều lần gây chuyện, khiến cho Võ Dao cảm thấy cực kỳ phiền muộn. Hiện tại, nàng rốt cục đã minh bạch, hóa ra là bởi vì Chu Nguyên. Lúc này, cảm xúc của Tô Ấu Vi có chút sa sút, cho nên không có trả lời. Võ Dao nhìn nàng một cái, nói:
- Cô khả năng cũng đã nghe nói về thân phận chân chính của vị Thần Nữ đại nhân kia rồi phải không? Kỳ thật, ta cũng không xem trọng bọn họ, tới cuối cùng, nói không chừng hai bên đều sẽ bị tổn thương.
Tô Ấu Vi nói khẽ:
- Võ Dao, cô hẳn phải biết tính cách của điện hạ là như thế nào? Huynh ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cho nên mặc kệ tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, huynh ấy đều nhất định sẽ lựa chọn đối mặt, mà không phải là buông tay.
Nghe thấy câu nói này của Tô Ấu Vi, Võ Dao hơi giật mình nhưng rồi nàng chợt gật nhẹ đầu.
- Ta cảm thấy cô cũng không cần thiết phải khổ sở như vậy. Nam nhân trên thế gian này cũng không có gì tốt. Trong hai năm này, chúng ta phối hợp tốt như vậy, cùng lắm thì hai chúng ta ở chung đến già, cũng thú vị.
Võ Dao đụng đụng cánh tay của Tô Ấu Vi, trong mắt phượng hẹp dài toát ra ý cười. Tô Ấu Vi lắc đầu bật cười, lúc này trong hư không mưa to đột nhiên hạ xuống, nàng duỗi cánh tay nhỏ, mảnh khảnh, trắng noãn của mình ra, tiếp lấy nước mưa, sau đó nói:
- Ta chỉ là đột nhiên có chút hối hận, năm đó tại sao lại lựa chọn đi Hỗn Nguyên Thiên mà không phải là ở lại cùng điện hạ.
Võ Dao bất đắc dĩ, Tô Ấu Vi rõ ràng là không bỏ xuống được. Tên hỗn đản Chu Nguyên kia thật là đáng giận.