Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 150 - Chương 149: Chương 149: Ngư Ông Đắc Lợi

Chưa xác định
Chương 149: Chương 149: Ngư ông đắc lợi

Oanh! Oanh!

Trong một mảnh núi sâu đầy bừa bộn, thanh âm của nguyên khí khi va chạm vào nhau vang lên không ngừng. Trên mặt đất cũng đang không ngừng có gai nhọn phá đất mà ra, phía trên lấp lánh ánh u quang đầy sắc bén.

Bị vây khốn ở bên trong mảnh Địa Thứ Trận này, trên thân thể cao lớn của Phong Lôi thú đang không ngừng xuất hiện những vết thương với máu me đầm đìa, huyết nhục lẫn lộn, rất hiển nhiên Phong Lôi thú đã bị trọng thương.

Bất quá Thánh Tích Đội cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Mặc dù dựa vào Tiêu Thiên Huyền thi triển rất nhiều át chủ bài khiến cho Phong Lôi thú bị trọng thương, thế nhưng dù nói thế nào thì Phong Lôi thú cũng là một con nguyên thú tứ phẩm, có thực lực có thể so sánh với cao thủ Thái Sơ cảnh.

Thế nên trong khi Phong Lôi thú đang điên cuồng phản kích cũng lục tục có kiêu tử của Thánh Tích Đội bị nó xé nát chém giết.

Toàn bộ tràng diện đều tràn đầy bầu không khí hết sức thảm liệt.

-Một chút nữa thôi, cố gắng thêm một chút nữa thôi, nó sắp không kiên trì được nữa rồi! -Tiêu Thiên Huyền cao giọng gào thét, hắn cũng không còn duy trì được vẻ thong dong lúc trước. Giờ đây ánh mắt Tiêu Thiên Huyền đã trở nên đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Phong Lôi thú đang vùng vẫy giãy chết. Vì lần săn giết này, hắn đã đem hầu hết tất cả các át chủ bài ra dùng, nếu chẳng may thất bại thì đúng là hắn đã thua thảm tới mức quần cộc cũng chẳng còn.

Nghe được tiếng gào thét của Tiêu Thiên Huyền, những đội viên của Thánh Tích Đội cũng cố hết sức lực, thúc giục nguyên khí một cách điên cuồng, không ngừng oanh kích về hướng Phong Lôi thú lúc này đã sắp sửa dầu hết đèn tắt.

*dầu hết đèn tắt: hình ảnh ẩn dụ để chỉ một sự vật nào đó đạt tới cực hạn, không còn duy trì được nữa. Cụ thể hơn ở đây ánh sáng thể hiện cho sự sống, khi đèn tắt ẩn dụ cho cái chết.

Nhìn qua cục diện đang dần chuyển biến tốt đẹp, rốt cục Tiêu Thiên Huyền cũng thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Trên khuôn mặt hắn cũng xuất hiện sự cuồng hỉ cùng hưng phấn.

Mặc dù trận chiến hôm nay diễn ra vô cùng thảm liệt, thế nhưng chung quy là hắn đã giành được thắng lợi. Có thể tưởng tượng sau trận chiến này, danh khí của Tiêu Thiên Huyền hắn sẽ được truyền bá rất nhanh ra xung quanh. Đến lúc đó, chỉ sợ thanh danh của hắn cũng sẽ không thua kém gì so với những kiêu tử đỉnh tiêm kia.

Đồng thời, sau trận chiến này, tên tuổi của Thánh Tích Đội cũng sẽ vang xa. Đến lúc đó sẽ không ngừng có người gia nhập, giúp cho thực lực đội ngũ càng thêm lớn mạnh, khi đó đội ngũ của hắn sẽ có đủ năng lực để trở thành bá chủ một phương ở trong nơi Thánh Tích Chi Địa này.

Lúc đó, hắn sẽ có đủ lực lượng để có thể tranh đoạt cơ duyên cùng với những kiêu tử đỉnh tiêm kia.

Về phần tên nhãi nhép Chu Nguyên kia, muốn đối phó với hắn thì lại càng thêm không phải là vấn đề to tát gì.

Mà ngay tại lúc mà Tiêu Thiên Huyền vẫn còn đang mơ mộng tới tương lai tươi đẹp, thì hắn cũng không có chú ý tới có một bóng người đang gia nhập vào trận chiến một cách lặng lẽ.

Bóng người này tất nhiên chính là Chu Nguyên. Lúc này chiến cuộc đã càng ngày càng trở nên hỗn loạn, thế nên cũng chưa từng có ai chú ý tới sự gia nhập của hắn.

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua Phong Lôi thú đang càng ngày càng trọng thương dưới sự công kích của mấy người Thánh Tích Đội kia, trong mắt lướt qua một vòng ánh sáng. Đương nhiên hắn không thể để bọn người Tiêu Thiên Huyền có thể săn giết tùy ý con nguyên thú này.

Bằng không thì làm sao mà hắn có thể làm kẻ ngư ông đắc lợi kia tại trước mắt bao người được đây?

Thế là, đột nhiên thân hình hắn bắn mãnh liệt ra ngoài, làm bộ muốn xông về Phong Lôi thú với khí thế hùng hổ dọa người.

Oanh!

Bất quá mặc dù con Phong Lôi thú này đã bị trọng thương, thế nhưng vẫn vô cùng hung hãn. Nó oanh kích ra một quyền liền trực tiếp đánh bay Chu Nguyên ra ngoài. Nhưng cũng không ai có thể chú ý tới, ngay tại thời điểm mà Chu Nguyên bị đánh bay ra ngoài, thì từ trong tay áo hắn có một vòng hào quang lướt ra, rơi vào một điểm nào đó trên Kết giới Nguyên văn kia.

Trong hào quang có ẩn giấu đi một đạo quyển trục, chính là Nguyên văn quyển trục.

Mà lúc này, đào Nguyên văn quyển trục này cũng bộc phát ra một vòng ánh sáng. Mặc dù uy lực của vòng ánh sáng này cũng không mãnh liệt, thế nhưng lại vừa lúc lan đến gần trung tâm vị trí Kết giới Nguyên văn đang vây khốn gây khốn Phong Lôi thú.

Răng rắc!

Dường như có âm thanh của một thứ gì đó bị phá vỡ vang lên. Theo thời gian dần trôi qua, những gai đá vốn nên xuất hiện không ngừng kia cũng dần ngừng lại. Hấp lực đang trói buộc chặt Phong Lôi thú cũng đột nhiên biến mất.

Hấp lực tiêu tán cũng làm cho con Phong Lôi thú kia hơi chút sững sờ. Bất quá nó cũng rất nhạy bén, đột nhiên gào thét một tiếng, thân thể vốn đang trọng thương mãnh liệt bắn ra, hai móng vuốt sắc bén của nó trực tiếp xé nát hai người chặn đường.

-Kết giới Nguyên văn đã bị phá!

Lúc này rốt cục đã có người phát hiện sự việc không đúng, hét to lên một tiếng đầy sợ hãi.

Những kiêu tử của Thánh Tích Đội vốn đang phóng về hướng con Phong Lôi thú kia cũng vô cùng chật vật mà lùi lại, không ai còn dám tiến lên phía trước. Mặc dù lúc này Phong Lôi thú đã bị trọng thương, nhưng vẫn có đủ khả năng tùy tiện chém giết bọn hắn.

-Đừng sợ! Nó đã ở vào trạng thái nỏ mạnh hết đà*, nhanh nhanh giữ nó lại, đừng để nó chạy thoát! -Sắc mặt của Tiêu Thiên Huyền cũng kịch biến, vội vàng gầm thét lên.

*nỏ mạnh hết đà: cùng nghĩa với câu dầu hết đèn tắt bên trên.

Bởi vì hắn đã trông thấy, con Phong Lôi thú kia đã tránh thoát vòng vây, đang dự định chạy trốn.

Bất quá tiếng gầm của Tiêu Thiên Huyền cũng không có hiệu quả quá lớn. Dù sao thì Thánh Tích Đội đã bị chết không ít người, những đội viên còn sống ít nhiều cũng có sự sợ hãi với con Phong Lôi thú này.

Rống!

Mượn nhờ khoảng thời gian trì hoãn này, thân thể cao lớn của Phong Lôi thú đột nhiên bắn mạnh ra ngoài, nguyên khí phong lôi còn sót lại quấn quanh thân mình, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh đen lôi cuốn thân thể của nó bay đi, vọt vào sâu bên trong dãy núi mênh mông.

-Phế vật! Phế vật!

Nhìn thấy Phong Lôi thủ chạy thoát thành công, Tiêu Thiên Huyền không nhịn được mà nổi trận lôi đình. Vì săn giết con Phong Lôi thú này mà hắn đã phải dốc hết tất cả vốn liếng. Vốn dựa vào những át chủ bài này hắn đều có thể đọ sức một trận cùng những kiêu tử đỉnh tiêm kia.

Mà chỉ cần săn giết thành công con Phong Lôi thú tứ phẩm này, nói không chừng hắn có thể mượn nhờ tia nguyên khí cực kỳ tinh thuần từ cơ thể của nó để đột phá tới cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí có thể chạm tới ranh giới Thái Sơ cảnh.

Đáng tiếc hiện tại thì hết thảy đều đã tan thành bọt nước.

Cổ Linh đi tới sau lưng Tiêu Thiên Huyền, sắc mặt cũng không dễ nhìn một chút nào. Bọn họ phải bỏ ra cái giá lớn như vậy, thế mà cuối cùng lại chẳng có thu hoạch chút nào.

-Ngu xuẩn, tất cả đều mau đuổi theo! -Tiêu Thiên Huyền đưa mắt nhìn qua những đội viên của Thánh Tích Đội kia, quát lên đầy phẫn nộ.

Đối với việc Tiêu Thiên Huyền không ngừng mắng nhiếc gầm thép với mình, trên gương mặt của những thành viên Thánh Tích Đội cũng lộ ra vẻ không vui. Dù sao thì trước đó tên Tiêu Thiên Huyền này nói chắc như đinh đóng cột rằng hắn có biện pháp có thể đối phó được với con nguyên thú tứ phẩm này, thế nên bọn họ mới lựa chọn gia nhập vào Thánh Tích Đội. Thế nhưng bây giờ bọn họ phải hứng chịu tử thương nhiều như vậy, lại chẳng thu hoạch được gì, đây đơn giản chính là đang dùng tính mạng của bọn họ để săn giết nguyên thú.

-Hừ, dù cho có giết được con trong nguyên thú kia thì người được lợi đầu tiên cũng chính là ngươi, vậy tại sao còn muốn dùng tính mệnh của chúng ta để đi đánh đổi lấy? Xem ra bản thân ta không có ‘phúc phận’ lưu lại ở trong cái Thánh Tích Đội này!

Lúc này liền Có người có tính khí nóng lại cười lạnh một tiếng, cũng không thèm tiếp tục để ý tới sắc mặt vô cùng khó coi của Tiêu Thiên Huyền, trực tiếp xoay người rời đi.

Có người dẫn đầu, lập tức lục tục ngo ngoe liền có người ra đi. Thế là Thánh Tích Đội vốn lúc trước còn vô cùng khí phách phong hoa, thì giờ đây cũng chỉ còn lại mấy bóng người thê lương đứng đó.

Tiêu Thiên Huyền chứng kiến một màn này, dù là với địch lực của hắn đều không nhịn được tức giận đến mức mắt nổ đom đóm, suýt chút nữa liền phun ra một ngụm máu tươi.

Hết thảy những điều này đều diễn ra khác biệt hoàn toàn so với những gì mà hắn dự liệu.

Hắn làm sao cũng đều không thể nghĩ ra được, vì sao cục diện vốn đang tiến triển tốt đẹp lại đột nhiên thay đổi trở nên hỏng bét như vậy?

...

Mà tại thời điểm Tiêu Thiên Huyền còn đang nổi trận lôi đình thì thân ảnh của Chu Nguyên đã lướt vào trong núi sâu một cách lặng lẽ, ánh mắt của hắn thì nhìn về một phương hướng khác.

Chu Nguyên biết, mặc dù Phong Lôi thú đã thoát đi thành công, nhưng dù sao thì nó cũng đã bị trọng thương. Bởi thế tất nhiên sẽ dẫn tới rất nhiều ánh mắt ngấp nghé. Nói không chừng đám người vốn đang đứng nhìn ở bên ngoài cũng nổi lên tâm tư cướp đoạt.

May mắn là tốc độ của con Phong Lôi thú này cũng cực nhanh, một khi nó tiến vào trong dãy núi mênh mông này thì dù cho có muốn tìm cũng rất không dễ dàng.

Thế nhưng Chu Nguyên đã sớm chuẩn bị cho tình huống này. Ngay tại thời điểm lúc trước mà hắn xuất thủ, Chu Nguyên đã lưu lại một chút thuốc bột trên thân con Phong Lôi thú kia mà không để lại dấu vết nào, bây giờ hắn có thể dựa vào mùi vị của thuốc bột này để truy tung.

Thế là Chu Nguyên thi triển thân hình, triển khai toàn bộ tốc độ, không ngừng lao về hướng sâu trong dãy núi.

Quá trình truy tung của hắn kéo dài khoảng hai canh giờ.

May mắn là ông trời cũng không phụ người có tâm. Ngay khi thân ảnh của Chu Nguyên lướt lặng lẽ lên trên một dốc núi, đôi mắt trông về phía xa liền nhìn thấy một con thú to lớn vô cùng quen thuộc đang vô cùng yếu ớt nằm trong vũng máu bên cạnh một hồ nước.

Chu Nguyên chứng kiến một màn này thì thở phào một hơi như trút được gánh nặng.

Rốt cuộc thì cũng tìm được!

Bình Luận (0)
Comment