Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1513 - Chương 1512: Đại Nhật Trảm Thánh Toa (2)

Chưa xác định
Chương 1512: Đại Nhật Trảm Thánh Toa (2)

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nếu cứ tiếp tục như thế, Thất Thải Lưu Ly Hồ Lô này chỉ sợ thật đúng là có thể sẽ triệt để rút khô hắn.

Ánh mắt của Chu Nguyên lấp lóe, chợt hắn trầm giọng nói:

- Thôn Thôn, nuốt cả Ngân Ảnh vào đây.

Hắn vừa dứt lời thì không lâu sau, không gian khẽ ba động, một vệt sáng màu bạc rơi xuống phía dưới, đương nhiên đó là Ngân Ảnh.

Chu Nguyên nhanh chóng kết ấn, từ trong cơ thể của Ngân Ảnh lập tức có nguyên khí cuồn cuộn gào thét lao ra, cuối cùng chui vào trong Thất Thải Lưu Ly Hồ Lô.

Mà sau khi nguyên khí đều bị rút ra, chỉ thấy Ngân Ảnh rốt cuộc cũng không duy trì nổi hình dạng nữa, thân thể trực tiếp là bị hòa tan, cuối cùng biến thành một quả cầu màu bạc, ngay cả ánh sáng ở tại mặt ngoài đều là trở nên ảm đạm.

Chu Nguyên vung tay áo lên, thu hồi quả cầu màu bạc, trong mắt hiện lên biểu cảm đau lòng, lần này rút nguyên khí từ trong Ngân Ảnh ra tất nhiên sẽ tạo thành một chút ảnh hưởng đối với nó. Sau này muốn bổ sung trở về thì sợ là phải cần một khoảng thời gian. Chẳng qua hiện nay tình huống nguy cấp, làm như vậy cũng là do không có cách nào khác, Chu Nguyên cũng không phải là hạng người không quả quyết, lấy hay bỏ tự nhiên là lựa chọn được.

Mà sau khi hấp thu toàn bộ nguyên khí trong Ngân Ảnh thì Thất Thải Lưu Ly Hồ Lô ở trước mắt kia rốt cục không còn tản mát ra loại cảm xúc khao khát kia nữa, chỉ thấy mặt ngoài hồ lô có vầng sáng kia hiện lên, ánh mắt của Chu Nguyên xuyên qua miệng hồ lô nhìn vào trong, tựa như là nhìn thấy một vầng mặt trời chậm rãi dâng lên trong tinh không.

Ánh sáng đến từ vầng mặt trời kia chói đến mức làm cho Chu Nguyên có cảm giác con mắt của mình đã bị đốt thương.

Ba động bộc lộ ra kia cũng làm cho trong lòng của Chu Nguyên có chút rung động.

- Bộ Nguyên thuật này chỉ sợ đã có thể xâm nhập cấp độ Siêu Cấp Thánh Nguyên thuật rồi.

Ánh mắt của Chu Nguyên chớp động. Ở trong tất cả các át chủ bài của Chu Nguyên thì hắn cảm giác có thể so sánh cùng bộ Nguyên thuật này, e rằng cũng chỉ có duy nhất bộ Tổ Long Bàn Thiên Thuật kia rồi.

Cả hai thi triển đều gian nan cùng hà khắc không gì sánh được.

Chu Nguyên duỗi bàn tay ra, trịnh trọng giơ Thất Thải Lưu Ly Hồ Lô lên. Đây chính là sát chiêu mà hắn dốc hết toàn lực chuẩn bị, tiếp đó, thắng bại chính là dựa vào át chủ bài này rồi.

...

Rống!

Trong Pháp Vực xám trắng, tiếng gầm gừ như sấm rền của Thôn Thôn vẫn còn đang quanh quẩn.

Liên tục không ngừng có tượng sáp đánh tới, cuối cùng là đều bị Thôn Thôn càn quét. Chỉ có điều càng chiến đấu này lâu, Thôn Thôn cũng phát giác được thân thể của nó càng ngày càng nặng, tựa như là có một ngọn núi khổng lồ đang đè lên người, ép nó tới khó mà động đậy.

Nếu như là nó có Phá Chướng Thánh Văn thì là có thể phát hiện, bây giờ mặt ngoài thân thể của nó cơ hồ đã hiện đầy điểm lấm tấm màu trắng.

Trên hư không, nhìn qua cảnh tượng này, Uyên Tuyền cũng nỏ nụ cười lạnh lùng, độc nến đã sắp triệt để bao phủ thân thể của Thôn Thôn rồi mà cho đến khi một bước này hoàn thành, như vậy ý thức của Thôn Thôn liền sẽ bị phong ấn. Đến lúc đó, bộ thân thể Thánh Thú này cũng sẽ trở thành khôi lỗi chỉ nghe hiệu lệnh của hắn.

- Ngay cả Thánh Thú thì chung quy lại cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi.

Uyên Tuyền khẽ cười một tiếng, trong mắt có biểu cảm khinh miệt hiển hiện.

- Ngươi cũng đừng trách ta. Muốn trách thì nên trách Chu Nguyên kia không biết trời cao đất rộng, trước đây ta đã cho hắn cơ hội đào mệnh, hắn nhưng không có nắm chắc, ngược lại còn chủ động mò tới khu vực hạch tâm này.

- Phun tên kia ra đi. Đừng tưởng rằng trốn như rùa đen thế kia là có thể tránh được kết cục tất yếu. Nếu hắn dám đến khiêu khích, tự nhiên cũng nên minh bạch sẽ phải bỏ ra cái giá gì khi thất bại.

Giọng nói của hắn rơi vào trong tai của Thôn Thôn ở phía dưới nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng rống giận dữ, đôi mắt thú lóe lên hung quang kia nhìn chằm chằm vào Uyên Tuyền.

- Quả thật là súc sinh. Ngu xuẩn mất khôn.

Uyên Tuyền lắc đầu, vung tay áo lên, chỉ thấy đại quân tượng sáp kia lập tức lao lên, cuốn theo sát khí ngập trời, đánh tới Thôn Thôn.

Thôn Thôn rống to, cho dù thân thể nặng nề như núi, nhưng nó vẫn như cũ là không có lui ra phía sau nửa bước, đôi mắt thú nhìn chằm chằm vào đại quân tượng sáp đang vọt tới kia.

Chỉ có điều, khi Thôn Thôn vừa định nghênh chiến thì từ trong cơ thể của nó có một giọng nói vang lên.

- Được rồi.

Nghe được hai chữ này, Thôn Thôn có chút do dự nhưng rồi sau đó nó cũng hé miệng, ánh sáng màu đen ở trong miệng hóa thành vòng xoáy. Sau một khắc, có một bóng người mãnh liệt bắn ra.

- Rốt cục đi ra sao? Con rùa nhỏ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Uyên Tuyền lập tức cười nói.

Bóng người kia hiện ra ở giữa không trung rồi biến thành thân hình của Chu Nguyên. Ánh mắt của hắn khóa chặt Uyên Tuyền trên hư không, ánh mắt hờ hững, bàn tay chậm rãi nâng lên. Ở trong lòng bàn tay, Thất Thải Lưu Ly Hồ Lô kia sáng lấp lóe.

Uyên Tuyền cũng phát hiện Thất Thải Lưu Ly Hồ Lô kia, ánh mắt ngưng tụ, nụ cười trên mặt cũng hơi cứng lại.

Bởi vì từ trên hồ lô kia, hắn cảm giác được một ba động khiến cho trái tim của mình đập nhanh hơn một chút.

Nhưng mà còn không đợi hắn cẩn thận cảm ứng, Chu Nguyên đã hít sâu một hơi, một tay dựng thẳng đứng lên ở trước ngực, bàn tay còn lại khẽ vung lên. Thất Thải Lưu Ly Hồ Lô chậm rãi dâng lên, ở vị trí miệng hồ lô kia có hào quang thần dị nổi lên, nhẹ nhàng xoay tròn, cuối cùng mơ hồ tựa như là tạo thành một con thoi màu đỏ hồng, dài khoảng ba tấc.

Sau khi con thoi màu đỏ hồng kia xuất hiện, hư không chỗ Chu Nguyên đang đứng dường như bắt đầu băng liệt.

Có một luồng sức mạnh kinh khủng đến mức không có cách nào để hình dung chậm rãi tỏa ra.

Giờ khắc này, sắc mặt của Uyên Tuyền rốt cục đã biến đổi, trong mắt có biểu cảm kinh hãi như biển gầm sóng gào hiển hiện. Hiển nhiên là từ trong con thoi xuất hiện nơi miệng hồ lô kia, hắn cảm thấy nguy cơ trí mạng.

Mà cũng chính là vào lúc này, giọng nói bình tĩnh nhưng lại có sát ý lạnh lẽo lưu chuyển kia của Chu Nguyên lặng lẽ vang lên.

- Đây là Thất Thải Trảm Thánh Hồ Lô... Đại Nhật Trảm Thánh Toa.

- Xin các hạ... Lưu lại mạng chó.

Bình Luận (0)
Comment