Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 163: Cuộc Gặp Gỡ Ngẫu Nhiên.

Chưa xác định
Chương 163: Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.

Hưu!

Một luồng nguyên khí màu ánh kim lướt qua chân trời, cuối cùng rơi xuống trên một đỉnh núi. Sau khi quanh mang tán đi, lộ ra thân hình của Chu Nguyên.

Lúc này, sắc mặt của Chu Nguyên có chút âm trầm. Bởi vì suốt một ngày nay, hắn không ngừng một bên đi đường, một bên nghe ngóng tin tức. Thế nhưng mãi cho tới tận bây giờ vẫn không thể nào tìm hiểu được tin tức có liên quan tới Yêu Yêu.

Nơi Thánh Tích Chi Địa này quá mức bao la.

-Cứ cái kiểu tìm kiếm mà chẳng có phương hướng cụ thể nào như thế này, hiệu suất quả thực quá thấp!

Chu Nguyên nhíu mày lại. Nếu như muốn đạt được càng nhiều thông tin, hiển nhiên hắn phải tìm tới những nơi có đông người hội tụ.

-Dọc theo đoạn đường này, hầu hết người ở nơi đây đều hướng về phía Tây Nam mà đi. Nghe nói bên kia có một là Kim Trì xuất hiện, tỏa ra kim quang cao tới vạn trượng, cực kỳ thần bí, chính là một nơi có tạo hóa đỉnh tiêm hiển hóa.-Trên mặt Chu Nguyên lộ ra vẻ do dự.

*Trì: ao, hồ nước; Kim Trì: hồ nước màu vàng.

-Nơi đó tất nhiên sẽ có rất nhiều kiêu tử hội tụ lại, đồng nghĩa với việc rất nhiều thông tin có thể được tìm hiểu ở nơi này. Nếu là tiến về tòa Kim Trì này thì hẳn có thể tìm được tin tức liên quan tới Yêu Yêu.

Ánh mắt của Chu Nguyên lấp lóe, cũng lại không tiếp tục do dự nữa. Chỉ thấy nguyên khí phun trào Lần nữa, thân hình Chu Nguyên đã hóa thành một luồng hào quang màu ánh kim bay lên trên không.

Qua tầm nửa ngày sau.

Một mảng dãy núi liên miên xuất hiện ở bên trong tầm mắt của Chu Nguyên. Trên bầu trời của dãy núi kia, được bao phủ quanh năm bởi sương mù, làm cho người ngoài không thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh ở bên trong. Mà lại dường như còn có sự dao động của nguyên khí truyền đến từ phía sâu trong màn sương mù dày đặc, khiến cho lớp sương mù này càng trở nên nguy hiểm.

Bất quá nếu như nhìn kỹ lại, thì xuyên thấu qua màn sương mù dày đặc giống như vô biên vô hạn kia, tựa hồ có thể trông thấy tại phía trong chỗ sâu nhất, có một chút Kim quang thần bí, như ẩn như hiện.

Mà tại phía biên giới bên ngoài dãy núi, thì có thể thấy được vô số đạo quang ảnh đang lướt đến liên tục không ngừng từ bốn phương tám hướng. Loại tình thế này lộ ra có chút hùng vĩ.

Hiển nhiên, tin tức về tòa Kim Trì này đã được truyền ra xung quanh.

Thân hình Chu Nguyên cũng trực tiếp rơi xuống chỗ biên giới của dãy núi. Hắn cũng không dám trực tiếp rơi vào bên trong chỗ sương mù bao phủ này, sợ trêu chọc tới loài sinh vật không biết tên nào đó sống ở nơi đây.

Thân ảnh rơi vào trong rừng sâu, chỗ này chính là ở ngay phía bên ngoài dãy núi. Có thể nhìn thấy đang có không ít bóng người không ngừng hướng về phía bên trong dãy núi mà lao đi. Bản thân Chu Nguyên cũng đi theo dòng người, thỉnh thoảng lại ngăn lại một hai người hỏi thăm.

Mà trải qua một phen nghe ngóng, Chu Nguyên cũng đã đạt được một chút tin tức. Bất quá đại đa số người cũng chỉ nói một cách mơ hồ về việc nhìn thấy đám người Võ Hoàng truy kích ai đó. Thế nhưng nếu như hỏi về vị trí phương hướng cụ thể thì đều hoàn toàn không biết.

Điều này làm cho lông mày Chu Nguyên càng nhăn càng sâu.

Tốc độ của Chu Nguyên không ngừng, sương mù chung quanh cũng càng lúc càng nồng nặc. Nơi xa có thể nghe thấy rất nhiều tiếng gầm gừ của thú rống, mơ hồ còn có từng luồng dao động cuồng bạo của nguyên khí truyền ra.

Chu Nguyên lướt ra khỏi vùng núi rừng, chỉ thấy phía trước xuất hiện một vùng đất bằng. Bất quá bước chân của hắn lập tức dừng lại. Bởi vì chẳng biết lúc nào ở phía trước Chu Nguyên đã xuất hiện một bóng người.

Bên trên quần áo của bóng người kia, mơ hồ có đồ văn hình dáng giống như xương khô. Quanh thân có một luồng khí tức cực kỳ âm hàn phát ra, làm cho không khí ở bốn phía xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.

Chu Nguyên nhìn qua bóng người này, nhăn mày lại. Lại không nói gì định chuyển hướng rời đi.

Xùy!

Bất quá ngay tại lúc mà hắn vừa quay người, thì bóng người kia đột nhiên giơ tay lên, trong tay áo có một luồng khí màu xám bắn mãnh liệt ra ngoài, phát ra tiếng rít đầy âm lãnh. Lấy tốc độ như tia chớp bắn về phía Chu Nguyên.

Chu Nguyên lập tức xoay tay đánh ra một quyền, nguyên khí màu ánh kim phun trào khiến cho không khí chung quanh cũng bị chấn động. Chỉ bằng một kích đã khiến cho luồng khí tức màu xám vô cùng âm lãnh kia bị chấn vỡ.

Ngay tại lúc nguyên khí màu xám bị chấn nát, Chu Nguyên cảm giác được một cỗ khí tức âm hàn xâm nhập vào trong thân thể. Nơi mà luồng khí tức lạnh lẽo này lướt qua, thì ngay cả máu huyết ở nơi đó vốn đang chảy xuôi đều trở nên chậm chạp, cơ bắp cứng ngắc lại.

Bất quá, ngay tại khi luồng nguyên khí màu xám kia vừa muốn tiếp tục ăn mòn sâu hơn, thì một cỗ khí tức màu huyết hồng gào thét lao đến, chỉ bằng một ngụm liền đem nó nuốt chửng.

-Hả?

Thấy một màn này, bóng người kia phát ra một tiếng kêu kinh dị.

Chu Nguyên chau mày nhìn về phía hắn, nói:

-Ngươi là ai?

Tựa hồ Chu Nguyên cũng không nhận ra người này. Thế nhưng kẻ này vừa thấy mặt hắn lại xuất thủ, hiển nhiên mục đích của tên này là hướng về phía Chu Nguyên mà tới.

Bóng người kia chậm rãi quay lại, chỉ thấy đó là một tên thanh niên có sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Khuôn mặt của hắn không có chút màu máu, đôi mắt xám trắng tựa như là quanh quẩn lấy một loại khí tức của tử vong làm cho người rùng mình.

Hắn hơi hơi ho khan, chậm rãi mà nói:

-Diêm La Tông, Chân Hư.

-Chân Hư? -Chu Nguyên hơi ngẩn người, chợt nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của đối phương, gật gật đầu, nói:

-Hoàn toàn chính xác là nhìn có chút hư nhược, nên bồi bổ nhiều một chút...*

*ở đây Chu Nguyên chơi chữ. Trong tên của Chân Hư, chữ Chân có nhiều nghĩa, một trong số đó là chữ chân trong từ chân chính, chân thật; Hư trong hư nhược nghĩa là yếu đuối. Chân Hư là xác thực là yếu đuối. Vì thế mới có câu trả lời như vậy.

Thanh niên sắc mặt trắng bệch chẳng có biểu tình gì mà nhìn chằm chằm về phía Chu Nguyên.

Chu Nguyên thấy vậy thì nhún vai, cười nói:

-Chỉ đùa một chút mà thôi. Đường đường là Tiểu Diêm Vương của Diêm La Tông, không có việc gì lại chạy tới ngăn cản đường đi của ta làm gì? Dường như chúng ta cũng không có ân oán gì thì phải?

Người thanh niên tên là Chân Hư chỉ nhạt tiếng mà nói:

Trước đây Diêm La Tông từng thiếu một món nợ ơn huệ của Thánh Tích thành.

Lúc này Chu Nguyên mới chợt hiểu ra, thì ra đây chính là người mà Tiêu Thiên Huyền mời tới giúp đỡ. Quả thật tên này cũng có chút năng lực, ngay cả loại kiêu tử có thực lực đỉnh tiêm như Tiểu Diêm Vương cũng có thể mời tới được.

-Làm thế nào mà ngươi có thể tìm được ta?-Chu Nguyên tò mò là hỏi.

-Túi Càn Khôn của người khác cũng không phải là thứ dễ cầm như vậy.-Thanh âm của Chân Hư không có một chút ba động nào

Chu Nguyên gật gật đầu, thì ra là thế.

Chân Hư nhìn qua Chu Nguyên một chút, nói:

-Tiêu Thiên Huyền bị loại huyết độc mà ngươi đánh vào bên trong thân thể giày vò tới mức sắp chịu không nổi. Cho nên ta phải bắt ngươi lại, đem ngươi đến chỗ hắn để giải độc.

Âm thanh của Chân Hư luôn luôn lộ ra một tia âm trầm, khiến cho người ta rét run toàn thân.

-Gieo gió gặt bão mà thôi.-Chu Nguyên thản nhiên mà nói.

-Ân oán là việc của hai người các ngươi, bản thân ta cũng không có thời gian rảnh mà để ý tới. Việc của ta là chỉ cần bắt ngươi lại, đem ngươi đưa đến chỗ hắn để giải độc. Khi đó Diêm La Tông của chúng ta cùng Thánh Tích thành đã không ai nợ ai.-Chân Hư hờ hững nói.

Chu Nguyên lắc đầu nói:

-Ta không có thời gian để ý tới ân tình gì đó của các ngươi.

-Ta nói chính là bắt ngươi trở về, cũng không có nói muốn lấy được sự cho phép của ngươi.

Ngay khi một câu cuối cùng của Chân Hư rơi xuống, đột nhiên thân hình hắn mắn mãnh liệt mà ra,tựa như quỷ mị lao thẳng về phía Chu Nguyên.

Bàn tay hắn vốn giấu bên trong tay áo nhô ra, gầy gò gầy gò giống như xương khô, hiện ra màu xám đen, phảng phất quanh quẩn lấy một cỗ mùi tanh đáng sợ.

Móng tay sắc bén của hắn xẹt qua, khiến cho dường như ngay cả không khí đều bị xé nứt.

Thấy vậy, ánh mắt của Chu Nguyên cũng ngưng tụ lại. Bất quá Chu Nguyên cũng không lùi lại, năm ngón tay nắm chặt, nguyên khí màu ánh kim phun trào, đấm mạnh mẽ ray một quyền. Khiến cho lớp lá cây thật dày dưới chân đều bị kình phong phát ra chấn cho vỡ nát.

Bành!

Quyền, chưởng đụng vào nhau, hai cỗ nguyên khí va chạm khiến cho mặt đất dưới chân hai người nứt rạn trong nháy mắt.

-Thi Độc Thủ!

Trong mắt Chân Hư hiện lên vẻ âm hàn, ở đầu ngón tay có hàn quang hiển hiện, đột nhiên xẹt qua chỗ mu bàn tay của Chu Nguyên. Trong tay của hắn ẩn chứa thi độc, bất kỳ người nào khi bị nhiễm phải thì thể xác sẽ đều bị ăn mòn.

*thi độc: độc sinh ra từ thi thể thối rữa.

Xoẹt!

Bất quá, nơi mà đầu ngón tay của hắn xẹt qua lại không thể mang theo máu tươi, ngược lại là có tia lửa bắn tung toé ra.

Chỉ thấy trên mu bàn tay của Chu Nguyên đang có từng lớp lân phiến màu vàng nổi lên.

-Muốn chơi độc?Vậy thì người cũng thừa một chút chiêu này của ta!

Chu Nguyên cười lạnh một tiếng, vỗ ra một chưởng. Nguyên khí màu ánh kim gào thét lao ra, đúng là trực tiếp ngưng luyện thành một tia máu mảnh như sợi tơ, phù một tiếng bắn mạnh về phía mi tâm của Chân Hư.

Tia tơ máu này chính là Oán Long Độc.

Rống!

Tơ máu lướt qua, mơ hồ có âm thanh gào thét của độc long truyền ra.

Chân Hư nhắm hai mắt lại, hắn biết rõ đây chính là loại huyết độc đã khiến cho Tiêu Thiên Huyền sống không bằng chết kia. Thế nên hắn cũng không dám chạm phải loại độc này mảy may chút nào, vội vàng huy động tay áo một cái, nguyên khí màu xám đen trùng điệp hội tụ lại trước mặt hắn.

Xuy xuy!

Tia tơ máu ẩn chứa Oán Long Độc kia va chạm vào lớp nguyên khí màu xám đen trước mặt Chân Hư. Cả hai không ngừng tiêu hao lẫn nhau, cuối cùng, tia máu Oán Long Độc chỉ đi tới khoảng cách hơn một xích trước người Chân Hư thì tan thành mây khói.

Oanh!

Hai đạo nguyên khí hùng hồn va chạm vào nhau khiến cho những cây đại thụ ở gần đó đều bị chặn ngang đánh gãy. Thân hình của Chu Nguyên cùng Chân Hư cũng đều bắn ngược trở ra.

Bất quá, ngay tại trong nháy mắt khi thân hình của Chân Hư lùi lại, bỗng nhiên hắn biến sắc mặt. Nơi khóe mắt lướt qua nhìn thấy một đạo nguyên khí màu băng lam cuốn tới, những nơi mà nguyên khí này lướt qua thì mặt đất phía dưới trực tiếp bị đông kết lại tạo thành tầng tầng băng tinh.

-Thi Cốt Chỉ!

Chân Hư cấp tốc điểm ra một chỉ, khí tức tử vong phun trào. Ban đầu những lá cây trên mặt đất vốn có màu xanh, nhưng khi bị luồng nguyên khí màu xám đen này bao phủ thì đều hóa thành bột phấn.

*điểm ra một chỉ: hành động chỉ ra một ngón tay để bắn nguyên khí.

Xuy xuy!

Chỉ quang lướt qua, xé rách đạo nguyên khí màu băng lam kia.

Chân Hư quay đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo mà nhìn về phía rừng rậm ở bên phải. Sau đó liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp mang nụ cười ngân nga đang đi chậm rãi ra ngoài.

Chu Nguyên cũng vào lúc này nhìn thấy bóng hình quen thuộc ấy, cũng hơi giật mình.

-Lục La?

Bình Luận (0)
Comment