Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1696 - Chương 1695: Tạo Thánh (1)

Chưa xác định
Chương 1695: Tạo thánh (1)

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Đến cấp độ của bọn họ đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng những thế lực cùng cường giả từ bên ngoài đến này thật là nhu thuận hiền lành như những gì họ thấy. Hiện tại những người này sẽ không lỗ mãng, ngoan ngoãn nghe theo an bài của bọn họ như thế đơn giản là bởi vì trong lòng những người này minh bạch, ở trong Đại Chu Vương Triều này có một vị tồn tại mà bất cứ ai trong Thương Huyền Thiên đều không thể trêu vào

Đó là vị Chu Nguyên điện hạ kia của bọn họ!

Đương nhiên thân phận này của Chu Nguyên điện hạ không đáng giá gì nhưng những thân phận khác không như vậy? Bất kể là Thiên Chủ của Thương Huyền Thiên hay là Thánh Giả duy nhất của Thương Huyền Thiên hiện nay đều là thân phận mà không ai có thể đắc tội.

Có nhân vật bậc này thủ hộ Đại Chu, hiện nay, trong Thương Huyền Thiên này, ai dám tới đây giương oai?

Hiện tại, Đại Chu Vương Triều cũng không phải là Đại Chu Vương Triều của trước kia nữa.

- Phụ vương, nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng, tung tăng này của ngài thì hoàn toàn không giống như là đến hưng sư vấn tội đâu.

Chu Nguyên duỗi cái lưng mệt mỏi, cười nói.

Sau khi đại lục hạch tâm của Thương Huyền Thiên là đại lục Thánh Châu bị bị đánh nát trong trận đại chiến lúc trước kia, không ít thế lực, cường giả ở trong đó vì không còn chỗ trú chân cuối cùng đều lựa chọn ly khai, mà trong mắt bọn họ, Đại Chu Vương Triều cùng với đại lục Thương Mang có hắn tọa trấn tự nhiên là chọn lựa đầu tiên.

Mặc dù cấp độ của những thế lực cùng với cường giả này vượt qua Đại Chu Vương Triều rất xa, nhưng Chu Nguyên tin tưởng, chỉ cần bọn họ còn có đầu óc thì cũng không dám giương oai tại Đại Chu Vương Triều.

Mà những thế lực cùng với cường giả này nếu như đã quyết định đi đến Đại Chu Vương Triều thì tự nhiên cũng sẽ làm cho quốc lực của Đại Chu tăng mạnh. Theo ý nào đó, chuyện này đối với Đại Chu Vương Triều là một chiếc bánh ngọt rơi từ trên trời xuống.

- Ta phải ở chỗ này chúc mừng phụ vương. Đại Chu Vương Triều sắp sửa trở thành Vương Triều mạnh nhất của đại lục Thương Mang rồi.

Chu Nguyên chắp tay.

- Xú tiểu tử cánh cứng rồi hả? Bây giờ còn dám trêu chọc phụ vương của con nữa.

Chu Kình làm bộ muốn nổi giận rồi hắn mắng:

- Đã có môt đứa con trai như con vậy thật là làm cho phụ vương của con cảm giác cố gắng trong những năm qua của mình không có chút thành tựu nào.

Hắn vất vả chèo chống Đại Chu Vương Triều nhiều năm như vậy, còn không bằng hiện nay Chu Nguyên chạy đến, lười biếng nằm dài ở Thành Đại Chu.

- Ngài có thể dưỡng ra môt đứa con trai như vậy còn không có cảm giác thành tựu hay sao?

Chu Nguyên kinh ngạc nói.

Chu Kình chỉ vào Chu Nguyên, muốn mắng một tiếng, cuối cùng hay là không nhịn được cười ra tiếng. Hắn ngồi xuống bên người Chu Nguyên, nhìn qua khuôn mặt tương tự chính mình mà thầm cảm thản. Năm đó, lúc mới rời nhà, thiếu niên kia còn có mấy phần non nớt, nhưng hiện nay, hắn hiểu được trên bờ vai của Chu Nguyên có nhiều trọng trách nặng nề.

Chu Kình hắn chỉ cần phụ trách Đại Chu Vương Triều, mà Thiên Chủ như Chu Nguyên lại phải chịu trách nhiệm với toàn bộ sinh linh trong Thương Huyền Thiên.

- Chuyện con cần xử lý ở cấp độ quá cao. Phụ vương cũng không có bản lĩnh giúp con rồi.

Chu Kình vỗ vỗ bả vai của Chu Nguyên, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía trong đình viện bằng đá, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười tươi:

- Chỉ có điều có một chuyện, phụ vương có lẽ có thể giúp con.

Chu Nguyên có chút ngạc nhiên:

- Chuyện gì?

Chu Kình cười đắc ý:

- Giúp ngươi mở miệng lấy Vương phi, như thế nào?

Nghe thấy câu nói này của CHu Kình, Chu Nguyên lập tức ngồi thẳng người, tim đập thình thịch.

Lời Chu Kình vừa nói hiển nhiên là nói đến trong tâm khảm của Chu Nguyên. Lúc này đây hắn mang Yêu Yêu trở về Thành Đại Chu, lại không đi Thương Huyền Tông, kỳ thật ý nghĩ ở chỗ sâu nhất trong nội tâm không thể nghi ngờ chính là muốn làm cho quan hệ của hai người càng tiến thêm một bước.

Đã nhiều năm như vậy, vị điện hạ của Đại Chu là hắn cũng nên có một vị Vương phi rồi.

Mà Chu Nguyên cùng Yêu Yêu đã cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, cảm tình của hai người đối với nhau cũng khắc sâu đến tận xương tủy, chỉ là bởi vì đủ loại nguyên nhân cho nên tới tận bây giờ, một tầng cuối cùng kia đều thủy chung chưa từng bị đâm thủng mà thôi.

Hiện tại, có lẽ cũng đến thời điểm hoàn thành việc này rồi.

Điểm này Chu Kình cùng Tần Ngọc hiển nhiên cũng nhìn ra được, mà thân là cha mẹ, bọn họ lại càng thêm lo lắng. Dù sao theo bọn họ thấy, bất luận hiện tại Chu Nguyên có thân phận và thực lực bực nào, nhưng chung quy là vẫn phải lưu lại đời sau cho Chu gia bọn họ mới đúng.

Mà đối với Chu Kình trợ công, Chu Nguyên tự nhiên là hoan nghênh đến cực điểm. Đương nhiên hắn cũng minh bạch, chuyện này cần chờ một cái thời cơ thích hợp, miễn cho vội vàng hái dưa xanh ăn không ngọt, cho nên hắn tỏ vẻ nguyện ý chờ đợi tin tức tốt của Nhị lão.

Chỉ có điều, hắn còn không đợi được đến lúc nghe tin tức tốt thì lại bị Thanh Dương Chưởng môn, Thiên Kiếm Tôn, Cổ Kình Tôn Giả, Đơn Thanh Tử Cung chủ cùng các vị Chưởng môn của tất cả thế lực lớn đột nhiên đến tìm hiểu.

Vương Cung một chỗ trong Thiên Điện.

Chu Nguyên ngồi ở bên trên ghế cao chính giữa phòng, có thị nữ dâng trà thơm, tiếp đãi chư vị Chưởng môn phong trần mệt mỏi.

- Minh chủ thật đúng là nhàn nhã. Gần đây chúng ta vì chuyện của Thương Huyền Minh, thế nhưng mà loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.

Thanh Dương Chưởng môn cười khổ một tiếng, nói.

Trong trận đại chiến trước đây, cuối cùng là bọn họ cũng giành chiến thắng xử lý được Thánh Cung, nhưng trận chiến này cũng đã mang đến cho Thương Huyền Thiên phiền toái không nhỏ, một trong những đại lục tối trọng yếu nhất của Thương Huyền Thiên là Thánh Châu bị đánh nát, khiến cho sơn môn của rất nhiều thế lực bị ảnh hưởng, không chỉ có sáu đại Thánh Tông mà vượt qua một nửa thế lực đã khó có thể xây dựng lại.

Mà lần này Thánh Châu bị hủy, nguyên khí trong trời đất nguyên bản ngưng tụ ở bên trong đó cũng bị hao tổn, khiến cho thánh địa tu luyện đã từng được vô số người trong Thương Huyền Thiên hướng tới, hiện nay đã không khác gì mấy đại lục hạng hai.

Bình Luận (0)
Comment