Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 178: Hội Tụ.

Chưa xác định
Chương 178: Hội tụ.

Vút! Vút!

Tại sao vô số cái nhìn chăm chú kia, từng cái cột sáng to lớn từ trên trời giáng xuống tạo nên thanh thế vô cùng hùng vĩ.

Các trụ ánh sáng rơi và các nơi trên Thánh Tích Chi Địa. Ở điểm rơi của mỗi một cột ánh sáng kia đều là có một bóng người bị bao phủ vào trong đó...

Thình lình, những người này đều là những người được lưu danh ở trên Thánh Bia.

Lúc này, ở nơi Kim Trì!

Đồng dạng là có 3 cột trụ ánh sáng giáng xuống từ trên trời, cuối cùng bao phủ lại ba người Chu Nguyên, Lục La cùng Chân Hư.

Bất quá Thôn Thôn ở một bên lại bị ngăn cách tại bên ngoài quang trụ.

Thôn Thôn phát ra tiếng gầm đầy bất mãn. Nó va chạm hai lần vào cột ánh sáng này nhằm xông vào, thế nhưng cột ánh sáng lại chẳng nhúc nhích một tí nào.

Chu Nguyên cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên. Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu. Xem ra đại tạo hóa của nơi Thánh Tích Chi Địa này không thể dành cho nguyên thú được, thế nên bọn chúng không thể thu hoạch được tư cách tiến vào Thánh Tháp.

-Thôn Thôn, chú mày chịu khó đợi ở đây chờ chúng ta một thời gian đi!-Chu Nguyên an ủi, nói.

Thôn Thôn nghe vậy thì vô cùng buồn bực mà nằm xuống, mặt ủ mày chau.

-Thật đáng tiếc! Nếu như Thôn Thôn có thể đi theo chúng ta thì nó sẽ trở thành một sự trợ giúp cực kỳ lớn đấy.

Lục La vô cùng tiếc nuối mà nói.Sức chiến đấu của Thôn Thôn là không thể khinh thường. Không phải tự nhiên mà kẻ mạnh mẽ như Võ Hoàng cũng phải bị thương dưới tay nó.

Sau khi cảm thấy đáng tiếc một lúc, Lục La lại nâng lên gương mặt xinh đẹp,nét mặt tràn đầy hưng phấn nhìn qua Thánh Tháp trên không trung kia. Cô bé biết được, tiếp xuống tại nơi Thánh Tích Chi Địa này sẽ nghênh đón những cuộc tranh đấu kịch liệt nhất.

-Rốt cuộc thì trò hay sắp sửa mở màn rồi hay sao?

Rất rõ ràng, những trận đấu lúc trước chỉ được coi là khởi động làm nóng người mà thôi. Chỉ có hiện tại mới là thời điểm để nhìn rõ thực lực chân chính của mỗi người.

Dưới loại tình huống này, thậm chí ngay cả khuôn mặt vốn tái nhợt kia của Chân Hư đều hiện lên một vòng đỏ ửng. Đồng dạng, trong đôi mắt xám trắng kia cũng hiện lên sự nóng bỏng cùng chờ mong mãnh liệt.

Chu Nguyên ngước nhìn lên không trung, sau đó lại đưa mắt nhìn cột sáng đang bao trùm quanh thân mình, nhắm hai mắt lại, mơ hồ trong đó có một tia sắc bén hiện lên, năm ngón tay cũng chậm rãi mà nắm chặt lại.

"Võ Hoàng, cuối cùng cũng đã đến thời điểm để kết thúc mối ân oán giữa hai người chúng ta.

"Những thứ mà năm đó các ngươi cướp đi, vậy hãy để hôm nay tự mình ta tới lấy trở về đi!"

Trong Thánh Tích Chi Địa, 38 cái cột sáng càng ngày càng phát ra sáng chói. Dần dần có một luồng lực hút phát tán ra, cũng chính là vào lúc này, thân ảnh của 38 người dâng lên chậm rãi về hướng chiếc đài cao đang tỏa sáng ở bên trên toà Thánh Tháp kia.

Về phần những vị kiêu tử còn lại ở nơi Thánh Tích Chi Địa này, thì chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy vẻ đố kỵ mà nhìn về phía thân ảnh đang từ từ dâng lên không trung của 38 người kia.

-Thật sự là quá đáng tiếc, vậy là đã mất đi cơ hội để tranh đoạt phần tạo hóa lớn nhất mất rồi!

-Haizz, tài không bằng người!

-Bất quá, cũng thật may mắn là chúng ta có thể ở đây và được thấy tận mắt trận tranh đoạt tạo hóa này. Chỉ là không biết đến cuối cùng thì ai là người có thể đi đến được đích cuối cùng?

-Chỉ sợ là một trong mấy người Võ Hoàng, Lý Thuần Quân... Mà thôi.

-Người tên là Diệp Minh kia cũng có cơ hội cực lớn. Người này có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả người như Lý Thuần Quân đều bị bại dưới tay của hắn cơ mà.

-Nếu như để cho những con chuột đến từ Đông Huyền đại lục này đạt đươc đại tạo hóa, thì chỉ sợ là mặt mũi của người Thương Mang đại lục chúng ta sẽ mất sạch sẽ...

-Mọi người cũng đừng quên người có tên là Chu Tiểu Yêu kia. Thực lực của người này mạnh tới mức mà ngay cả Võ Hoàng và Diệp Minh cũng phải liên thủ lại với nhau để chống lại, từ đó đủ để thấy thực lực siêu quần. Không biết liệu hôm nay có thể nhìn thấy người này thể hiện ra bản lĩnh của bản thân hay không?

-Ha ha, quả là một trận long tranh hổ đấu. Nếu như chúng ta đã không có duyên được tham dự, vậy liền an an ổn ổn làm một vị diễn viên quần chúng đi thôi. Coi như cũng không uổng công đi một chuyến này rồi.

-...

Lúc này, vô số những tiếng bàn luận xôn xao, trong đó có tiếc nuối, có hiếu kỳ, có chờ mong vang lên liên tục ở khắp nơi trên Thánh Tích Chi Địa.

Tại vô số những ánh mắt nhìn chăm chú kia, 38 bóng người thuận theo quang trụ mà chầm chậm lên cao, cuối cùng đều rơi vào bên trên tòa Quang Đài* to lớn kia.

Bước chân Chu Nguyên đạp vào Quang Đài, chỗ đặt chân ngưng thực giống như thực chất.

Ánh mắt của Chu Nguyên liếc nhìn ra xung quanh. Chỉ thấy 38 bóng người đang đứng ở trên nơi Quang Đài to lớn này, đang đối mặt nhìn nhau. Trong mắt mỗi người đều ẩn chứa sự đề phòng.

Rất nhanh, ánh mắt của Chu Nguyên dừng lại ở một nơi cách đó không xa. Chỉ thấy ở nơi đó đang có hai bóng hình xinh đẹp, duyên dáng mà yêu kiều đang đứng chung một chỗ. Dung nhan của hai người đều tuyệt mĩ, chiếu rọi tôn vinh lẫn nhau, từ đó hấp dẫn không ít ánh mắt hướng về.

Đương nhiên, đây chính là Yêu Yêu cùng Tả Khâu Thanh Ngư.

-Ha ha, Yêu Yêu tỷ ơi!-Lục La vội vàng lắc tay.

Nghe được thanh âm quen thuộc, đôi mắt đẹp của Yêu Yêu lập tức nhìn về bên này. Ngay khi nhìn thấy bóng người của Chu Nguyên thì trên dung nhan vốn lạnh lùng kia hiện lên một vòng nụ cười nhàn nhạt.

Bước chân của nàng nhẹ nhàng, mang theo Tả Khâu Thanh Ngư đi tới.

-Hì hì, Yêu Yêu tỷ, tỷ khôi phục thân phận rồi à?-Ánh mắt Lục La tràn đầy vẻ tinh nghịch mà nhìn sang Tả Khâu Thanh Ngư đang đi theo bên cạnh Yêu Yêu.

-Lục La, cô được lắm! Chuyện quan trọng như vậy mà cũng không nói cho ta biết!

Tả Khâu Thanh Ngư nghiến chặt hàm răng, ánh mắt mang vẻ chất vấn mà nhìn về phía Lục La. Bây giờ nghĩ lại, thì ra tại những ngày ở chỗ Thánh Tích thành kia, cô bé Lục La này vẫn luôn đang nhìn màn kịch hay của nàng.

-Ai bảo cô đần như vậy.-Lục La làm cái mặt hề đầy trêu tức.

Yêu Yêu không thèm để ý tới hai cô gái đang đùa giỡn ở bên cạnh, ánh mắt của nàng nhìn về phía Chu Nguyên, nói:

-Cũng không tệ lắm nhỉ! Cuối cùng thì cậu cũng lăn lộn ra chút bộ dáng rồi đấy!

Chu Nguyên nghe vậy chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nói:

-Chẳng lẽ trong mắt của cô thì ta vốn kém cỏi đến mức ấy hay sao?

Chu Nguyên biết là Yêu Yêu đang trêu chọc chính mình, thế nên cũng không quá để ý, chỉ là nhắm hai mắt lại mà nói:

-Cô không có sao chứ?

Yêu Yêu biết là Chu Nguyên đang hỏi về việc mình bị đám người Võ Hoàng, Diệp Minh liên thủ vây giết, nghe vậy thì lắc đầu nói:

-Lần đó là do ta chủ quan một chút...

-Yêu Yêu tỷ không cần sợ hãi! Bây giờ người về phe chúng ta cũng không hề ít, chỉ chờ đến lúc gặp lại liền trực tiếp chơi bọn người kia một vố!-Lục La nghe vậy thì ở một bên kêu gào lên.

-Thô tục!-Tả Khâu Thanh Ngư nghe vậy thì liếc cô bé một cái.

Sau đó đôi mắt đẹp của nàng ngước nhìn Chu Nguyên một chút, sâu trong con mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nói:

-Cũng không tệ lắm nhỉ, vậy mà đều đã đột phá đến cảnh giới Thiên Quan rồi nữa nha...

Tại thời điểm gặp nhau ở Thánh Tích thành, thực lực của Chu Nguyên chỉ ở cấp độ Dưỡng Khí cảnh. Cho nên dẫn tới việc Tả Khâu Thanh Ngư vẫn luôn cho là Chu Nguyên đây là dựa vào Yêu Yêu mới có thể đi được tới nơi này. Chẳng qua hiện giờ suy nghĩ lại, thì hiển nhiên là Tả Khâu Thanh Ngư đã đánh giá thấp khả năng của Chu Nguyên.

-Cô đừng có xem nhẹ Chu Nguyên huynh ấy. Nếu như hai người đánh nhau chính diện thì nói không chừng cô còn không thể đánh thắng được huynh ấy đâu!-Lục La khẽ nói.

-Vậy cũng phải xem xem hắn có thể đuổi kịp được ta không đã.-Tả Khâu Thanh Ngư nói.

Yêu Yêu cũng là cười một tiếng, có chút trêu tức mà nói:

-Cô cũng thấy rồi đấy, Chu Nguyên cũng không hề yếu như những gì cô nghĩ. Chẳng phải là trước đây cô muốn ta phải bồi thường gì đó cho cô hay sao? Hiện tại thử nhìn xem, xem có hài lòng với món quà bồi thường này của ta hay không?

Tả Khâu Thanh Ngư nghe vậy thì chu cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận lại, nhìn Chu Nguyên một chút rồi nói:

-Dù sao thì ánh mắt của bản tiểu thư cũng cực kỳ cao. Cứ chờ tới lúc hắn có thể đánh thắng được Võ Hoàng rồi nói sau!

Vẻ mặt Chu Nguyên thì hiện lên vẻ không hiểu nhìn về mấy người các nàng, cũng không biết đến tột cùng thì hai cô gái đang nói về điều gì, cái gì mà bồi thường hay không?

Tại thời điểm mà bọn họ còn đang nói chuyện, bỗng nhiên thần sắc của Chu Nguyên cùng Yêu Yêu hơi ngưng lại, sau đó không hẹn mà đồng thời quay đầu. Chỉ thấy ở một góc của Quang Đài cách đó không xa đang có mấy cái bóng người hội tụ vào một chỗ, một luồng khí thế kinh người chậm rãi phát ra từ cơ thể của đám người này.

Những người này lấy Võ Hoàng và Diệp Minh làm kẻ cầm đầu. Ngoại trừ bốn vị kiêu tử đỉnh tiêm đến từ Đông Huyền đại lục, thì còn có mấy vị kiêu tử khác đang đứng ở sau lưng Võ Hoàng.

Mà trong số những người này, Chu Nguyên nhìn thấy hai bóng người hết sức quen thuộc, chính là Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh.

Hiển nhiên, tại trong khoảng thời gian nửa tháng này, đội của Võ Hoàng cũng đã thu nạp thêm một chút kiêu tử vào trong nhóm.

Cũng phải lúc này, ánh mắt của đám người Võ Hoàng, Diệp Minh cũng nhìn chằm chằm về hướng Chu Nguyên cùng Yêu Yêu.

Ánh mắt của hai bên đụng vào nhau. Trong lúc mơ hồ dường như có tia lửa bắn tung tóe, thậm chí có thể cảm nhận được sát khí ngưng tụ thành thực chất chảy xuôi xung quanh.

Lục La, Tả Khâu Thanh Ngư, Chân Hư cũng vào lúc này đứng ở bên người Chu Nguyên cùng Yêu Yêu. Trong ánh mắt của họ tràn đầy vẻ bất thiện, nguyên khí phun trào quanh thân, đồng dạng là tạo thành khí thế cường hãn đối chọi lại.

Hai đám người giằng co nhau ở xa xa.

Về phần những vị kiêu tử khác thì lùi lại sang một bên, không dám đứng gần trong phạm vi va chạm lợi hại nhất của hai đám người này, miễn cho bị tác động đến.

Ánh mắt của Diệp Minh nhìn về phía Yêu Yêu, thở dài khe khẽ:

-Không nghĩ tới người khiến cho ta cảm thấy đau đầu nhất, vậy mà lại là một vị mỹ nhân tuyệt thế, thiên kiều bá mị đến như vậy...

-Bất quá, phong cách của ta là sẽ không bởi vì giới tính của đối thủ mà có chút nào nương tay.

Đôi mắt phượng của Yêu Yêu nhắm lại, trong con ngươi có một vòng ánh sáng nguy hiểm lướt qua.

Mà ngay tại lúc mà nàng muốn nói chuyện thì có một bóng người màu đen chậm rãi đi ra. ở tại chỗ 2 mắt của hắn được quấn quanh bởi một miếng vải đen. Hai tay người này nắm chặt chuôi kiếm, vỏ kiếm thì chống đỡ ở trên mặt đất.

-Nếu như chúng ta gặp phải nhau ở trong Thánh Tháp này, thì đối thủ của ngươi sẽ là ta.

Thanh âm hơi có vẻ khàn khàn lặng lẽ mà vang lên.

Trên Quang Đài, ánh mắt của đông đảo kiêu tử ngưng tụ lại, nNhìn chằm chằm về phía bóng người áo đen kia. Trong mắt của mỗi người hiện lên vẻ kiêng kỵ nồng đậm.

Bởi vì người vừa lên tiếng kia chính là Kiếm Hạt Tử-Lý Thuần Quân.

-Ha ha, Võ Hoàng, lần trước đánh vẫn chưa đã nghiền, lần này chúng ta lại tiếp tục chứ nhỉ!

Cũng vào lúc này có một âm thanh hùng hồn vang lên. Chỉ thấy có một bóng người to con đạp đất mà đi ra. Đây là một tên thanh niên mình trần, ánh mắt của hắn tựa như hung viên*, tràn đầy chiến ý cuồng bạo.

*hung viên: hình ảnhẩn dụ chỉ ánh mắt hung bạo như của loài thú, ở đây là của con khỉ đột đang nổi giận.

Đây không phải ai khác, chính là võ si Ninh Chiến!

Võ Hoàng dùng ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn Ninh Chiến một chút, nói:

-Lần này thì ngươi không còn là đối thủ của ta...

Sau đó ánh mắt của hắn chậm rãi chuyển về hướng Chu Nguyên:

-Xem ra lần này ngươi không còn có thể mang theo con súc sinh kia tới...

Chu Nguyên cũng không hề yếu hế mà nhìn chằm chằm vào Võ Hoàng, trong mắt có một vòng ánh sáng sắc bén hiện lên, nói:

-Võ Hoàng, có câu nói mà từ rất sớm ta đã muốn dành tặng cho ngươi...

-Hãy tranh thủ mà hưởng thụ, dựa dẫm thêm một chút vào đồ vật mà ngươi đã lấy đi của ta đi... Bởi vì, lập tức ta liền muốn tự mình động thủ, chính tay đem nó cầm về!

Oanh!

Trong nháy mắt này, đột nhiên một luồng sát khí kinh khủng bộc phát từ thể nội của Võ Hoàng mà lên.

Bình Luận (0)
Comment