Giây phút nắm đấm đầy lân phiến màu vàng của Chu Nguyên va chạm với cát đỏ cự quyền, trong chớp mắt thiên địa phảng phất trở nên yên tĩnh. Ngay sau đó, nguyên khí cuồng bạo trùng kích, điên cuồng bộc phát ra…
Trên quảng trường bạch ngọc to lớn, từng phiến đá nhỏ trực tiếp bị chấn nát thành bụi phấn.
Loại va chạm đó, dù là Thái Sơ cảnh cường giả nhìn thấy cung phải hãi hùng khiếp vía. Nếu đổi lại là bọn họ ở đây, chỉ sợ sẽ không chịu nổi lực trùng kích này.
Tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm nguồn gốc của nguyên khí trùng kích kia.
- Lần này e rằng Chu Nguyên chết chắc! - Đám người âm thầm lắc đầu. Trong mắt bọn họ, hành động lỗ mãng này của Chu Nguyên chính là muốn chết. Bởi vì Vũ Hoàng thi triển chính là Thiên nguyên thuật!
Mà ngay cả nguyên văn kết giới của Chu Nguyên cũng không cách nào ngăn cản, huống chi lấy tự thân đi chống đỡ.
Vũ Hoàng đạp trên nguyên khí, ánh mắt lãnh khốc, khóe miệng khẽ hếch lên nụ cười dữ tợn. Chu Nguyên, lần này ngươi cũng nên tuyệt vọng rồi a?
Răng rắc!
Chớp mắt sau đó, chợt có thanh âm cực kỳ nhỏ vang lên.
Ánh mắt Vũ Hoàng lập tức tập trung tìm kiếm, sau đó trên mặt xuất hiện dáng vẻ kinh ngạc tột độ. Bởi vì hắn nhìn thấy, ngay trên cát đỏ cự quyền lại có vết rạn nhỏ xíu lan tràn.
- Làm sao có thể?
Lúc này dù cho Vũ Hoàng có trấn định đến đâu cũng không thể không nghẹn ngào thốt lên.
- Không có gì là không thể… - Phía dưới cát đỏ cự quyền, một thanh âm trầm thấp vang lên.
Bỗng nhiên bộc phát ra kim quang sáng chói, trong kim quang kia còn ẩn hiện một sợi tử quang.
Oanh!
Quang mang tỏa ra, ẩn chứa lực lượng cường đại. Trên cát đỏ cự quyền, vết rạn nhanh chóng lan tràn, cuối cùng phát ra một âm thanh thật lớn rồi ầm ầm sụp đổ.
Cát đỏ cự quyền bạo tạc, hóa thành vô số điểm sáng xích hồng, phất phới bay đầy trời.
Thánh Tích Chi Địa, từng người đều trợn mắt há hộc mồm.
Thậm chí ngay cả Triệu Bàn cũng đều há hốc miệng, khuôn mặt chấn kinh.
Mục Vô Cực cũng chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử này, hắn làm sao làm được?
Thế công lúc trước của Vũ Hoàng hung hãn đến tột đỉnh. Dựa theo suy đoán của hắn, đến cả cường giả Thái Sơ cảnh tầng ba cũng không dám trực diện đối chiến, chỉ có thể tránh lui.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thế công của Vũ Hoàng lại bị một Thiên Quan cảnh ngang ngược đánh tan?
Điểm sáng bay phấp phới đầy trời dưới vô số ánh mắt đang trợn mắt hốc mồm. Thân hình Chu Nguyên dần lộ ra, năm ngón tay nắm chặt, duy trì tư thế dơ nắm đấm. Trên nắm đấm có lân phiến màu vàng lấp lóe.
Nếu như nhìn cẩn thận sẽ phát hiện, phía trên lân phiến màu vàng có tử quang thấp thoáng, làm cho lân phiến như biến thành màu tử kim.
- Đây chính là Huyền Mãng Lân tầng thứ ba, Tử Kim Lân sao? - Chu Nguyên cụp mắt xuống, nhìn vào một sợi màu tử kim trên nắm tay lân phiến.
- Nhưng tử quang quá mức mỏng manh. Xem ra vẫn chưa hoàn toàn có thể coi là Tử Kim Lân chân chính. - Chu Nguyên khẽ lắc đầu.
Dù vậy, hắn vẫn có thể cảm giác được Huyền Mãng Lân thấp thoáng màu tử kim màu này mang tới sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Lúc trước có thể dùng một quyền đánh nát cát đỏ cự quyền, nguyên nhân chủ yếu là nhờ thánh văn nhìn ra được sơ hở của đối phương. Nhưng một sợi màu tử kim bên trong Huyền Mãng Lân này cũng không thể coi thường.
Chu Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía vẻ mặt khiếp sợ của Vũ Hoàng. Không có nửa câu nói nhảm, bàn chân hắn đột nhiên giẫm một cái.
Ầm!
Mặt đất rạn nứt lan tràn như mạng nhện.
Cùng lúc đó, thân ảnh Chu Nguyên mạnh mẽ bắn về phía trước như một quang ảnh, trực tiếp xuất hiện ở sau lưng Vũ Hoàng.
Năm ngón tay nắm chặt lại, đấm ra một quyền làm không khí nổ tung.
Vũ Hoàng kịp thời phản ứng, vội vàng phun ra một ngụm xích hồng nguyên khí. Nguyên khí tập trung trước người tạo thành một chiếc khiên xích hồng.
Trong mắt Chu Nguyên có quang văn cổ lão lấp lóe. Trên khiên ánh sáng được hình thành nguyên khí từ kia lập tức xuất hiện một chút điểm sáng.
Chu Nguyên mặt không biểu tình, dùng một quyền đánh thẳng vào một điểm sáng. Lực lượng cuồng bạo trùng kích vào. Dường như trong khoảnh khắc, nguyên khí phòng ngự do Vũ Hoàng tạo dựng bị phá thành mảnh nhỏ.
Vũ Hoàng biến sắc. Hắn không rõ vì sao Chu Nguyên đột nhiên trở nên cực kỳ lợi hại. Tuy nhiên ở trong cảm nhận của hắn, lực lượng của Chu Nguyên mặc dù có tăng lên, nhưng cũng không mạnh đến mức có thể nghiền ép hắn đến tình trạng này.
Vậy vì sao Chu Nguyên luôn luôn có thể lấy tư thế linh hoạt gọn gàng nhất đánh nát phòng ngự của hắn?
Vũ Hoàng chật vật, cấp tốc lui lại.
Chu Nguyên như bóng với hình, thế công cuồng bạo xông đến. Bất kỳ thế phòng ngự nào của Vũ Hoàng cũng đều bị hắn lấy phương thức gọn gàng mà linh hoạt nhất phá hủy.
- Đáng chết! Vì cái gì? Hắn vì cái gì có thể dễ dàng đánh nát phòng ngự của ta như thế? - Đồng tử trong đôi mắt của Vũ Hoàng đều đã đỏ ngầu, trong lòng tràn đầy kinh sợ.
Bạch!
Chu Nguyên không để ý đến sự kinh sợ đó. Thân hình hắn lóe lên, lại lần nữa xuất hiện ở sau lưng Vũ Hoàng, sau đó hung hăng đánh ra một quyền mang theo hùng hồn nguyên khí.
Vũ Hoàng không kịp tránh, nguyên khí phun trào. Hắn lại một lần nữa tạo ra xích hồng chiến giáp ở trên thân mình.
Chu Nguyên căn bản không thèm để ý tới chiến giáp nhìn như có lực phòng ngự vô cùng cường đại kia. Một quyền đánh ra nhanh như thiểm điện, gần như cùng lúc đánh trúng mười mấy bộ vị trên chiến giáp. Mà mỗi một bộ vị kia đều ở vị trí mà chiến giáp có nguyên khí tương đối yếu kém. Cứ như vậy, cơ hồ là trong khoảnh khắc, chiến giáp kia ầm ầm vỡ ra.
Oanh!
Vũ Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình chật vật rơi thẳng xuống đất tạo ra một cái hố sâu trên nền bạch ngọc.
Ánh mắt Chu Nguyên lạnh lẽo như lưỡi dao. Hắn không có nửa điểm chần chờ, thân hình mãnh liệt xông tới, liên tục dẫm lên thân thể Vũ Hoàng. Một tiếng quát to vang lên, quyền ảnh như phô thiên cái địa rơi xuống.
Thùng thùng!
Mỗi một quyền của Chu Nguyên đều mạnh mẽ đánh vào da thịt, đến mặt đất cũng bị đánh cho nổ ra thành từng hố. Vũ Hoàng chật vật đến cực điểm, máu tươi điên cuồng phun ra.
Toàn bộ Thánh Tích Chi Địa đều là lặng ngắt như tờ nhìn chằm chằm cảnh tượng Vũ Hoàng nằm trên đất bị Chu Nguyên cuồng đánh một trận…
Bọn hắn đều không hiểu nổi vì sao đột nhiên Chu Nguyên như uống phải thuốc kích thích, trở nên mãnh liệt vô cùng. Phảng phất như ở trong mắt Chu Nguyên, bất kỳ thế công nào của Vũ Hoàng đều không có tác dụng…
Sắc mặt Triệu Bàn đã âm trầm đến độ muốn chảy ra nước rồi.
Mục Vô Cực cũng không nhịn được gãi đầu một cái. Hắn cảm giác Chu Nguyên đột nhiên trở thành một người khác, không thể tưởng tượng nổi.
Oanh!
Trên bạch ngọc quảng trường, Chu Nguyên đang hăng say điên cuồng đánh xuống, mỗi quyền đánh ra như xuất hiện ảo ảnh. Đột nhiên, một luồng nguyên khí cuồng bạo từ thể nội Vũ Hoàng điên cuồng bạo phát, làm thân thể hắn chấn động đến bắn ngược ra ngoài.
Bàn chân lướt qua mặt đất, Chu Nguyên ổn định thân hình, hai mắt nhắm lại hướng về phía trước.
Chỉ thấy nơi đó, mặt đất bị phá vỡ thành một cái động lớn. Toàn thân Vũ Hoàng nằm trong vũng máu tươi, chật vật đến cực điểm.
Chu Nguyên thở hổn hển, hắn năm ngón tay nắm lại, trên nắm tay lân phiến mang theo một sợi màu tử kim đã bị tàn phá rất nhiều, đồng thời có máu tươi chảy xuôi xuống, huyết nhục mơ hồ, sâu thấy được xương trắng.
Nhưng Chu Nguyên lại không hề để ý đến, ánh mắt hắn như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào hố lớn có thân ảnh Vũ Hoàng.
Người sau chật vật không chịu nổi, hiển nhiên cũng đã bị trọng thương. Nhưng lông mày Chu Nguyên vẫn hơi nhíu lại, bởi vì lúc trước hắn đã nhiều lần thi triển sát thủ, đánhtới những nơi yếu hại của Vũ Hoàng. Tuy nhiên hắn mơ hồ cảm giác được, tại trong máu thịt của Vũ Hoàng có một lực lượng vừa đủ hóa giải được những cú đánh trí mạng kia…
- Gia hỏa này…
Hắn nhìn thấy ở phía trước, toàn thân Vũ Hoàng đầy máu tươi nằm trong hố lớn đang lung la lung lay đứng lên.
Trong mắt Vũ Hoàng là một mảnh huyết hồng, tràn đầy không cách nào hình dung giận dữ cùng dữ tợn. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày bị một kẻ trong mắt mình chỉ là Phế Long đánh thành bộ dạng chật vật như vậy.
Điều này đối với một người luôn cao ngạo như Vũ Hoàng là khó lòng có thể tiếp nhận được.
- Ha ha ha ha…
Vũ Hoàng nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên, cuối cùng hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy sát ý.
- Chu Nguyên a Chu Nguyên! Ta thật không nghĩ tới, sẽ có một ngày, Vũ Hoàng ta sẽ bị ngươi ép chật vật như vậy.
- Tuy nhiên…
- Dù thế nào, ngươi cũng không giết được ta!
Vũ Hoàng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ mỉa mai, nói tiếp:
- Ngươi biết tại sao không?
Vẻ dữ tơn trong mắt hắn càng ngày càng đậm hơn. Sau đó hắn xé rách áo bào, lộ ra thân thể đỏ rực. Chỉ thấy ở trên làn da, dường như có hình ảnh một con rồng chiếm cứ toàn thân.
Chu Nguyên đột nhiên co rụt con ngươi lại. Hắn gắt gao nhìn vào long ảnh đầy máu thịt trên thân Vũ Hoàng. Ngay giây phút đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau nhức kịch liệt như toàn thân bị xé rách.
Loại đau nhức kịch liệt kia đến từ chỗ sâu nhất trong ký ức.
Trên tế đàn lạnh buốt năm đó, thời điểm hắn bị Vũ Vương cướp đi Thánh Long khí vận, rót vào trong thể nội mãng tước Đại Vũ, loại đau nhức kịch liệt kia cũng đồng dạng như vậy…
Đôi mắt Chu Nguyên bắt đầu xuất hiện một chút huyết sắc.
- Ngươi cảm nhận được sao? - Vũ Hoàng nhe răng cười lên tiếng.
Điểm đỏ thẫm giữa mi tâm của hắn ngày càng nồng đậm, thể nội phát ra tiếng long ngâm trầm thấp.
- Ha ha ha ha…
- Không sai! Đây chính là Thánh Long khí năm đó chúng ta cướp đoạt từ trong cơ thể ngươi!
- Ta có long khí hộ thể, ngươi dùng cách nào để như thế nào giết ta?
Chu Nguyên nắm tay lại thành nắm đấm, tiếng khớp xương kêu lên ken két. Móng tay hắn cắm vào trong máu thịt, khuôn mặt của hắn vặn vẹo, con ngươi ẩn chứa sự ngang ngược như muốn nhảy ra khỏi mắt.
- Ngươi tức giận thì có thể làm gì?
Vũ Hoàng nở nụ cười âm u. Hắn ngoẹo đầu nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Hình như ngươi chưa bao giờ thể nghiệm qua "Thánh Long chi khí" nảy nhỉ? Nếu đã như vậy, hôm nay, ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức một chút.
- Chu Nguyên, để cho ngươi chết dưới chính Thánh Long khí thuộc về ngươi, cảm giác thế nào?
- Ha ha, thật buồn cho kẻ đáng thương! Hết thảy cố gắng của ngươi đều sẽ tan thành bọt nước trong hôm nay!
Vũ Hoàng điên cuồng cười lên. Một chớp mắt tiếp theo, thần sắc của hắn trở nên vô cùng dữ tợn. Hai tay kết ấn, thanh âm trầm thấp đột nhiên vang vọng.
- Long khí, Long Biến!