Hừng hực!
Từng luồng nguyên khí màu xích hồng quét sạch mà ra, trực tiếp xuyên qua quảng trường màu bạch ngọc, tạo nên những vết cháy thật dài ở phía trên. Nơi nguyên khí lướt qua thì đều lưu lại vết tích của sự hòa tan.
Mà nguyên khí màu xích hồng kia cũng trực tiếp đánh chính diện về phía Chu Nguyên, đem hắn triệt để bao phủ lại...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì những người quan sát ở cả bên trong lẫn bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa đều trở nên yên tĩnh một chút, sau đó đều không hẹn mà cùng bộc phát ra rất nhiều âm thanh tiếc nuối. Mọi người đều cho rằng Chu Nguyên vẫn là có chút lỗ mãng, ở loại thời điểm như thế này mà lại dám chống chọi chính diện với đòn tấn công của Võ Hoàng.
-Đúng là tuổi trẻ không biết sợ. Nếu như lúc này có thể lui lại, chịu nhường một bước thì nói không chừng ngày sau lại có cơ hội làm lại.
-Thế nhưng bây giờ bị mất mạng ở nơi đây thì coi như có cơ hội gì cũng là chấm dứt.
-Kỳ thật, có thể bức cho Võ Hoàng phải đi tới một bước này cũng đã coi như là kẻ này đã giành chiến thắng rồi.
-...
Mọi người đều là nhao nhao lắc đầu.
Bàn tay của Mục Vô Cực cũng nắm chặt vào bên trên tẩu thuốc, vô cùng tiếc nuối mà cắn răng nói:
-Tên tiểu tử ngu xuẩn này! Đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì cơ chứ!
Hắn thực sự không thể nào hiểu được vì sao Chu Nguyên sẽ lại lựa chọn con đường mà nhìn như là chịu chết này. Hành động như vậy thật sự là ngu không ai bằng. Với sự khôn khéo mà Chu Nguyên đã thể hiện ra ở lúc trước thì làm sao lại có thể làm ra hành động khó hiểu như vậy được?
-Cho đến bước này thì coi như mọi chuyện đã triệt để kết thúc.
Trong lúc mà Mục Vô Cực vẫn còn đang chìm đắm trong sự tiếc nuối thì tên Triệu Bàn kia lại thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Hắn liếc xéo lấy Mục Vô Cực, trong giọng nói tràn đầy vẻ âm trầm:
-Thật sự là đáng tiếc. Xem ra là tên tiểu tử này không có phúc phận có thể gia nhập vào Thương Huyền tông các ngươi rồi.
Nghe vậy, khóe miệng của Mục Vô Cực giật giật một cái. Con mắt hung hăng nhìn chằm chằm về phía Triệu Bàn.
Triệu Bàn lại không sợ một chút nào, cười híp cả mắt mà nói:
-Vô Cực huynh cũng không cần quá thương tâm. Tên tiểu tử này quả là ngu không ai bằng. Nếu như lần này không chết ở đây thì khi vào trong sơn môn của Thương Huyền tông các ngươi, chỉ e cũng sẽ khiến cho người của Thương Huyền tông mất hết mặt mũi. Nói không chừng hắn chết ở chỗ này cũng chính là một điều may mắn.
-Tên khốn ngươi!
Ánh mắt của Mục Vô Cực tràn đầy lửa giận, quanh thân bắt đầu xuất hiện nguyên khí bàng bạc phóng lên tận trời, chấn động mây xanh.
-Triệu Bàn cười một tiếng đầy âm hiểm, nói:
-Chẳng lẽ Vô Cực huynh lại muốn hai người chúng ta đọ sức một trận ở chỗ như thế này hay sao?
Thanh âm của hắn vừa rơi xuống thì đồng dạng là có một luồng nguyên khí bàng bạc gào thét mà ra, tạo nên từng cơn sóng dao động hết sức cường đại.
Bất quá, mặc dù hai người đối chọi gay gắt nhưng cũng không có xuất thủ. Chỉ là dùng đôi mắt như có thể cạo xương lóc thịt đối phương để nhìn chằm chằm vào nhau. Lại là theo thời gian dần trôi qua thu hồi nguyên khí. Hiển nhiên,bọn họ cũng biết nơi này không phải là nơi thích hợp để đánh nhau.
-Hả?!
Đột nhiên, có một vị sứ giả ngưng lại ánh mắt, trong giọng nói có chút chần chờ mà nói:
-Tựa hồ là ở trong đó có chút dị thường?
Nghe vậy, hai người Mục Vô Cực cùng Triệu Bàn lập tức nhìn về phía quảng trường màu bạch ngọc. Tiếp theo chỉ trong một cái chớp mắt thì con ngươi của hai người bọn họ lại đều co rút lại. Bởi vì tại bên trong luồng nguyên khí mạnh mẽ màu xích hồng đang dâng lên kia, bọn họ lại có thể nhìn thấy một cách mơ hồ có một đạo ánh sáng bạc chợt lóe lên.
Trên quảng trường Bạch Ngọc.
Tiếng cười như điên như dại của Võ Hoàng vẫn quanh quẩn không ngớt. Đôi con ngươi đã trở nên đỏ thẫm tràn đầy tơ máu của hắn nhìn qua phía quảng trường đã bị nguyên khí màu xích hồng tàn phá bừa bãi kia, nơi khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
-Chu Nguyên, ngươi thua!
-Đây chính là nỗi bi ai của những kẻ đáng thương. Lúc sinh ra đời ngươi là kẻ thất bại. Mà bây giờ, ở nơi Thánh Tích Chi Địa này, ngươi vẫn như cũ là một kẻ thất bại!
-Hiện tại rốt cuộc thì ngươi cũng nên biết được, ai mới là Chân Long chân chính đi?!
-Ha ha ha, ngươi cứ việc yên tâm, hôm nay ta cho ngươi một lời hứa. Đợi đến lúc mà quân đội của Đại Võ ta đạp bằng Đại Chu thì thi thể của ngươi chắc chắn sẽ được treo ở bên trên cột cờ kia. Ta muốn để cho tất cả mọi người đều biết được, đến tột cùng thì kẻ đã từng mang số mệnh Thánh Long như ngươi này vô năng đến bực nào.
Võ Hoàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong đầu lại không nhịn được mà hiện lên một bóng hình xinh đẹp tới tuyệt mĩ. Bóng hình xinh đẹp ấy kiêu ngạo mà tôn quý, vẫn như là một cái dấu ấn khắc sâu vào trong lòng của hắn, không cách nào xóa đi được.
-Võ Dao, muội trông thấy được sao? Ta đã nói qua, ta sẽ chứng minh với muội ta mới là Chân Long chân chính!
-Bất luận là muội có thể nhận được tạo hóa lớn tới bao nhiêu thì ta cũng tin tưởng, đến cuối cùng, ta sẽ đuổi kịp được bước chân của muội. Trên thế gian này cũng chỉ có muội cùng với ta mới là hoàn mỹ vô khuyết.
Trong con mắt của Võ Hoàng hiện lên vẻ si mê của kẻ bệnh hoạn. Hắn có chút say mê mà nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
-Thật sao?
Mà ngay tại lúc này, tựa hồ lại có một đạo âm thanh thật thấp, vang lên lặng lẽ.
Đôi mắt của Võ Hoàng đột nhiên mở ra, tràn đầy vẻ chấn kinh mà nhìn về hướng quảng trường màu Bạch Ngọc đã bị nguyên khí màu xích hồng xuyên qua kia. Lại sau đó, con ngươi của hắn không nhịn được co rút lại mà nhìn thấy có một đạo ánh sáng màu bạc bắn mạnh mà ra từ bên trong luồng khí tức màu xích hồng này.
Những nơi mà ánh sáng màu bạc lướt qua thì ngay cả nguyên khí máu xích hồng cũng bị đánh dạt ra hai bên.
-Cái gì?!
Nụ cười dữ tợn trên gương mặt của Võ Hoàng đột nhiên ngưng kết lại. Hắn vô cùng kinh hãi mà kêu lên một tiếng.
-Làm sao có thể! Chu Nguyên! Làm sao mà ngươi lại có thể không chết được?!-Võ Hoàng tràn đầy vẻ không tin mà gầm thét lên.
Trong lòng của hắn như dời sông lấp biển, tràn đầy nỗi kinh hãi. Hắn làm sao cũng không có nghĩ tới, ở dưới tình huống như vậy mà Chu Nguyên lại còn có thể sống sót được dưới chiêu Xích Long Tức kia của hắn!
Mà cùng một lúc, được chứng kiến cảnh tượng này ở bên trong lẫn bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa, vô số những ánh mắt cũng là ngơ ngác mà nhìn qua bóng hình màu bạc kia. Mọi người đều không nhịn được nuốt nước miếng.
Mục Vô Cực cũng đồng dạng là ngây người một lát, sau đó dùng hai tay dụi dụi con mắt mới lẩm bẩm nói:
-Làm sao mấy tên tiểu bối hiện giờ, đứa nào đứa nấy đều mạnh mẽ tới mức không thể tưởng tượng nổi như vậy...?
-Mẹ nó, rõ ràng một tên chỉ là Thiên Quan cảnh, còn một tên khác cũng là mới chỉ bước vào cảnh giới Thái Sơ mà thôi... Làm sao đến lúc đánh nhau lại có thể kịch liệt hơn nhiều so với khi cao thủ cảnh giới Thần Phủ chiến đấu? Trái tim này của ta quả thực là sắp sửa đều không thể chịu đựng nổi...
Tại trong vô số những ánh mắt đờ đẫn kia, luồng ánh sáng màu bạc sông ra một cách mạnh mẽ, những nơi mà nó đi qua thì nguyên khí màu xích hồng tựa như bị xé rách, chỉ vẻn vẹn chống đỡ được một chút liền bị dễ dàng mà xuyên qua.
Mà lúc này, rốt cuộc thì đám người cũng thấy được rõ ràng.
Chỉ thấy được ánh sáng màu bạc kia chính là một người đang khoác một bộ giáp màu bạc. Trên bộ giáp bạc đang vẽ lên từng đường vân cổ xưa, huyền ảo vô cùng. Cùng lúc đó, đang có từng luồng dao động của nguyên khí cực kỳ mạnh mẽ phát ra từ bên trong. Tuy nói bị bộ giáp màu bạc bao trùm nhưng tất cả mọi người đều biết được, người đang đứng ở bên trong bộ giáp bạc chính là Chu Nguyên.
Dường như ẩn ở đằng sau bộ giáp bạc ấy là một đôi mắt lạnh lẽo như băng, đang nhìn chằm chằm về phía Võ Hoàng vốn vẫn còn chưa kịp tắt nụ cười ở trên mặt kia.
Bên trên bộ giáp màu bạc cũng đang có từng giọt chất lỏng nhỏ giọt xuống. Đây là hậu quả khi cưỡng ép xuyên qua nguyên khí màu xích hồng đưa tới.
Bạch!
Sau khi xuyên qua được long tức thì bộ "Ngân Ảnh" kia cũng không ngừng lại một chút nào mà trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng màu bạc, trực chỉ về hướng Võ Hoàng.
-Chu Nguyên! Ngươi thực sự là âm hồn bất tán! Mau đi chết đi!
Rốt cuộc thì Võ Hoàng cũng tỉnh táo lại, ngay sau đó lại nổi giận gào thét, hai tay hợp lại, lập tức có từng luồng nguyên khí xích hồng vô cùng cuồng bạo mà lao ra, tạo thành một bức tường lửa cao tới chừng hơn trăm trượng, đứng sừng sững ở trước người với mục đích ngăn cản lại bước tiến công của Chu Nguyên.
Nhưng mà đối mặt với tường lửa màu xích hồng kia thì thân ảnh của Chu Nguyên vẫn không ngừng lại một chút nào, chỉ thẳng tắp mà phóng tới. Trong giây phút mà Chu Nguyên sắp sửa tiếp xúc với bức tường lửa thì năm ngón tay của hắn nắm chắc lại thành quyền đập mạnh mẽ vào bên trên bức tường lửa.
Ầm!
Sự va chạm khiến cho một luồng sóng xung kích tàn phá bừa bãi mà ra. Mà bức tường lửa màu xích hồng kia cũng bị nổ tung chỉ trong nháy mắt.
Sau khi có sự trợ giúp của "Ngân Ảnh" thì thực lực của Chu Nguyên cũng là tùy theo mà tăng vọt. Thậm chí đã không hề kém cỏi so với Võ Hoàng khi mở ra Long Biến. Lại thêm mượn nhờ con mắt của Thánh Văn để tìm hiểu ra sơ hở. Thế nên phòng ngự của Võ Hoàng đã không còn có cách nào có thể trở ngại được bước chân của Chu Nguyên.
-Không có khả năng! Điều này là không có khả năng!
Võ Hoàng gào thét, thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau. Cùng lúc đó điên cuồng phóng từng lớp từng lớp nguyên khí cường bạo về phía Chu Nguyên.
Ầm! Ầm!
Nhưng sau khi Chu Nguyên sử dụng "Ngân Ảnh" thì bản thân hắn đã có thể dễ như trở bàn tay mà xông ra, tầng tầng nguyên khí đánh vào bên trên người hắn đều bị sụp đổ một cách nhanh chóng.
Chỉ qua mấy hơi thở ngắn ngủi mà tất cả thế công của Võ Hoàng đều bị phá hủy.
Từng luồng nguyên khí cuồng bạo tràn ngập, xuyên qua từng lớp từng lớp nguyên khí. Rốt cuộc thì bóng dáng của Chu Nguyên đã xuất hiện ở trước mặt Võ Hoàng. Lúc này thì khoảng cách giữa hai người cũng chỉ ngắn ngủi có vài thước mà thôi. Ánh mắt hai người đụng vào nhau một chỗ, đều thấy được ở trong mắt lẫn nhau tràn đầy một mảnh huyết hồng, tất cả đều là ngang ngược cùng điên cuồng.
-Chu Nguyên, ngươi đi chết đi cho ta!
Võ Hoàng gầm thét lên,lại là có một luồng nguyên khí cuồng bạo bùng phát ra từ bên trong cơ thể.
Bất quả lần này Chu Nguyên lại không còn cho hắn có cơ hội xuất thủ. Chỉ sải ra một bước châ thì thân hình Chu Nguyên đã xuất hiện ở bên người của Võ Hoàng.
-Võ Hoàng, những thứ mà Võ gia các ngươi đã cướp đi từ trong tay ta, thì chính ta đều sẽ cầm về...
-Mà bây giờ ngươi chính là cái thứ nhất!
Thanh âm lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào của Chu Nguyên vang lên nhè nhẹ bên tai Võ Hoàng.
Đột nhiên con nguơi của Võ Hoàng co rút lại.
Tại vô số những ánh mắt nhìn chăm chú kia, thân ảnh của Chu Nguyên cùng Võ Hoàng giao thoa mà qua.
Phảng phất như vào lúc này thì toàn bộ thiên địa cũng đều trở nên ngưng trệ lại.