Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 22 - Chương 22: Kỳ Thi Đến Rồi

Chưa xác định
Chương 22: Kỳ thi đến rồi

Thời gian dần trôi qua, kỳ thi cũng sắp đến.

Trong nửa tháng này, Chu Nguyên cũng không dám lơ là việc luyện tập, mỗi ngày đều tu luyện đoán long hí, đả thông kinh mạch không chút ngơi nghỉ, đồng thời mỗi đêm đều tu luyện Hỗn độn thần ma quan tưởng pháp để tôi luyện thần hồn.

Cũng trong khoảng thời giàn này, hắn cũng nhờ Yểu Yểu chỉ giáo về nguyên văn, đồng thời còn khổ luyện long bộ với long bi thủ.

Tuy mỗi ngày đều phải luyện tập vời cường độ cao như thế, làm cho Chu Nguyên toàn thân đau nhức, tinh thân vô cùng mệt mỏI nhưng may mắn ,đến đêm hắn lạ tu luyện hỗn độn thần ma quan tưởng pháp, qua ngày hôm sau tinh lực đều tràn đầy.

Đến tận lúc này, hắn mới thấy được chỗ tốt khi tu luyện Hỗn độn thần ma quan tưởng pháp.

Tuy rằng tu luyện với cường độ cao rất gian khổ, nhưng sau khi kiên trì một thời gian, thành quả đạt được cũng khiến cho Chu Nguyên cảm thấy hân hoan vui mừng, bởi vì hai ngày trước khi bắt đầu kỳ thi kia thì hắn rốt cuộc cũng đả thông được đệ nhị mạch.

Trong hoa uyển.

Chu Nguyên vận chuyển bộ pháp, thân hình có một tia phiêu miểu chi ý, nhìn như có vẻ qua loa, nhưng tốc độ lại cực nhanh, chỉ mới bước có mấy bước mà đã xuất hiện ở cách chỗ cũ hơn mười trượng.

Cùng lúc đó, quyền chưởng của hắn biến ảo, mỗi lần xuất quyền đều là chậm rãi mà mạnh mẽ, nhưng trong lúc xuất quyền lại ẩn ẩn có tiếng xé gió kèm theo, rõ ràng bên trong ẩn chứa lực đạo cực kỳ bá đạo.

Đây chính là long bộ và long bi thủ.

Long bộ mờ ảo, long bi thủ mạnh mẽ, chân nhanh tay chậm, hai thứ phối hợp cùng nhau lại trở nên không hề tầm thường.

Rầm!

Nắm đấm của Chu Nguyên lóe lên chút ánh sáng nhàn nhạt, đột nhiên đập lên một tòa núi giả trong vườn, ngọn núi giả kia liền chấn động, chỉ thấy từng vết nứt xuất hiện rồi bắt đầu lan ra, cuối cùng ầm một tiếng, ngọn núi giả kia trực tiếp sụp đổ.

Hô.

Chu Nguyên thở mạnh một hơi, hắn nhìn đá vụn trên mặt đất, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.

- Long bi thủ có ba bậc, thứ nhất là toái sơn, thứ hai liệt địa, thứ ba phá thiên, mình bây giờ dùng hết thực lực hai mạch cũng chỉ tạm thời xuất ra uy lực toái sơn.- Chu Nguyên thầm nhủ.

Trải qua hơn nửa tháng tu luyện khổ cực, hắn càng hiểu rõ long bi thủ, nguyên thuật này có tam trọng, cấp bậc là do chính Chu Nguyên đặt tên, dùng để dọa người là chính, dù sao hắn chỉ có thực lực hai mạch, cho dù luyện long bi thủ đến cảnh giới tối cao cũng không thể đánh nát một ngọn núi được.

Bất luận nguyên thuật cao thâm đến đâu đều cần có nguyên khí dồi dào mới có thể phát ra được uy lực, mà nguyên khí của hắn thì quá ít.

Nếu bản thân có thể đạt đến cảnh giới thiên quan cảnh, nguyên khí dồi dào, có thể đem đồi núi đánh vỡ vụn.

Dù vậy, đối với uy lực long bi thủ, hắn đã rất hài lòng, trình độ bản thân hắn bây giờ so với các đối thủ không phải là mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.

- Kỳ thi sắp đến rồi, lần này phải vào được mười thứ hạng đầu, tiến vào giáp viện, nếu dựa vào thân phận thì thật sự không thể ngăn được Tề Nhạc.- Ánh mắt Chu Nguyên lập lòe, Tề vương phủ dòm ngó vị trí phủ chủ Đại Chu phủ, mà Tề nhạc chính là niềm kiêu ngạo của bọn họ.

Vị trí phủ chủ Đại Chu phủ rất quan trọng, một khi rơi vào tay Tề vương phủ, Tề Vương nhất định sẽ ra tay, âm thầm biến Đại Chu phủ thành Đại Tề phủ.

Việc này đối với là đả kích trí mạng hoàng thất, Chu Nguyên tuyệt đối không thể để hắn thực hiện được, bởi vì thế, thi đấu giữa các phủ vào cuối năm, hắn phải đứng nhất.

Chu Nguyên bình tĩnh hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định, tất nhiên, việc đầu tiên hắn phải thi đậu, thuận lợi tiến vào giáp viện.

Khi ánh rạng đông vừa ló dạng ở đường chân trời, báo hiệu ngày thi học kỳ đã đến, bầu không khí ở Đại Chu phủ vô cùng sôi nổI náo nhiệt.

Theo lệ thường, tân sinh ở Đại Chu phủ học tập một năm sẽ tham gia thi học kỳ, sau đó dựa vào thành tích thi mà chọn phụ viện cho phù hợp, tiếp tục con đường tu hành.

Vì vậy, thi học kỳ ở Đại Chu phủ rất quan trọng.

Lúc Chu Nguyên đến võ trường thì nơi này đã có rất nhiều người, âm thanh ồn ào huyên náo, phần lớn là nhóm thiếu niên thiếu nữ, trên mặt mỗi người đều khẩn trương, hưng phấn.

Ở chỗ đông người nhất, Chu Nguyên thấy rõ vị trí Tô Ấu Vi , cô giống như trung tâm của đám đông, giống như vầng trăng sáng được các vì sao vây quanh, bề ngoài xinh đẹp, thiên phú lại kinh người, hơn nữa tính tình cô kiên cường nên rất được ngườI khác để ý.

Thấy cảnh này, Chu Nguyên cười thầm, hắn vẫn còn nhớ rõ thời điểm mới gặp Tô Ấu Vi, lúc đó nàng chỉ là một cô bé con xấu xí gầy nhom, nhưng mà bây giờ đã lột xác hoàn toàn, cô không chỉ xinh đẹp động lòng người mà bản thân còn tản ra thần thái tự tin, làm khuynh tâm rất nhiều thiếu niên.

Tất cả đều do chính bản thân cô cố gắng mà có, mà Chu Nguyên hắn chẳng qua chỉ cho cô thấy hướng đi dành cho mình.

Mà Tô Ấu Vi ở giữa đám đông trò chuyện, giống như cảm giác được điều gì, cô chợt ngẩng đầu lên, liền thấy Chu Nguyên đang đứng nhìn mình, nụ cười trên môi bỗng chốc rực rỡ hơn, làm cho người xung quanh kinh diễm.

Bất quá không đợi bọn hắn lên tiếng, Tô Ấu Vi liền cười trừ một tiếng rồi rời đi, cô chắp tay sau lưng từ từ đi đến chỗ Chu Nguyên, vui vẻ cười đến đôi mắt cong thành hai nửa ánh trăng.

- Cô đã mở được bốn mạch rồi sao ?- Chu Nguyên cảm thấy nguyên khí dao động mạnh mẽ xung quanh cơ thể cô, trong lòng chợt hiểu ra, nói.

- Đúng là ta đã mở được đệ tứ mạch từ lâu rồi rồi, chẳng qua do gần đây điện hạ không đến Đại Chu phủ nên không biết đó thôi- Ấu Vi chớp chớp mắt, u oán nói.

Thấy suy nghĩ của cô, Chu Nguyên có chút lúng túng cười, nói: - Thời gian trước, ta bận tu luyện nên không biết việc này.

- Điện hạ cảm thấy thế nào? Có chắc chắn không?- Trong mắt Tô Ấu Vi có chút lo lắng, cô không biết việc Chu Nguyên đã khai mạch nên nghĩ rằng Chu Nguyên dựa vào nguyên văn mà thi đấu.

Chu Nguyên gật đầu cườI, nói: - Cô yên tâm đi, ta nhất định có mặt trong mười thứ hạng đầu.

Thấy nụ cười vô cùng tự tin của hắn, trong lòng Ấu Vi cũng an tâm một ít.

Chu Nguyên trò chuyện với Tô Ấu Vi mà không biết, cách họ không xa, cò vài cặp mắt mang ý xấu nhìn chăm chằm vào bọn họ.

- Xem ra điện hạ của chúng ta thật sự dám tham gia thi.- Tề Nhạc híp mắt cười, có điều giọng điệu mỉa mai.

- Chỉ học được chút xíu nguyên văn liền tự cao tự đại , tên đó thật không biết tự lượng sức mình. - Liễu Khê đứng bên cạnh Tề Nhạc khinh thường nhìn Chu Nguyên, thỉnh thoảng lại liếc sang Tô Ấu Vi kế bên Chu Nguyên trong mắt tràn đầy ghen ghét.

Lúc trước ở Đại Chu phủ này, Liễu Khê cô mới là viên minh châu chói mắt nhất, nhưng kể từ khi Tô Ấu Vi xuất hiện, tất cả đều thay đổi, nhân khí Tô Ấu Vi cực cao, không chỉ ở trong nhóm tân sinh mà ngay cả người ở nội viện khác cũng biết đến cô ta, mức độ nổi tiếng vượt xa cô.

Chính điều này làm cho Liễu Kê vô cùng tức giận, dù sao Tô Ấu Vi trong mắt cô cũng chỉ là một bình dân mà thôi, không thể nào so sánh được với thân phận cao quý của cô, nhưng lại được nhiều người chú ý như vậy, thật khiến ngườI khác phẫn nộ.

Lâm Phong đứng bên kia của Tề Nhạc, trên mặt lúc này không có chút biểu cảm gì, chẳng qua nhìn cảnh Chu Nguyên hai người đang trò chuyện, trong mắt hắn xuất hiện một tia lạnh lẽo.

Nhìn thấy ánh mắt kia của Lâm Phong, Tề Nhạc cười cười vỗ vai hắn, nói: - Ngươi không cần quá lo lắng, hôm nay đều bố trí xong hết rồi, ta đã an bài đối thủ tốt nhất cho điện hạ của chúng ta ở mỗi võ trường.

Hắn nhìn Chu Nguyên chằm chằm, tiếu tựa phi tiếu nói: - Nếu hắn dám đến, ta muốn hắn phải mất hết mặt mũi, khiến hắn từ nay về sau không dám vác mặt đến Đại Chu phủ nữa.

Nghe thấy Tề Nhạc nói vậy, hai người Lâm Phong Liễu Khê liếc nhìn nhau cười thành tiếng, xem ra thi học kỳ ngày hôm nay có trò vui để xem rồi.

Bình Luận (0)
Comment