Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 233: Kim Cương Bất Hoại

Chưa xác định
Chương 233: Kim Cương Bất Hoại

Trong khe núi, nguyên khí cuồng bạo từ trong thể nội của Chu Nguyên quét mạnh ra, giống như lốc xoáy màu vàng, quấn quanh ở quanh thân hắn, một cỗ uy thế mạnh mẽ dâng lên.

Mà ở tại phía đối diện, mấy người Chúc Phong cũng bởi vì Chu Nguyên đột nhiên trở nên lăng lệ mà giật mình, bất quá nghe thấy lời nói của Chu Nguyên, từng người bọn hắn đều giận tím mặt.

- Ha ha, ngươi còn muốn phách lối hay sao!

Chúc Phong giận dữ cười lên một tiếng, ánh mắt hắn tràn đầy mỉa mai, khinh miệt nói:

- Còn nói một cái đánh một đám? Ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Ngươi thật cảm thấy là đánh bại được Hàn Sơn, ngươi liền đủ tư cách cùng những nhất đẳng đệ tử chân chính như chúng ta kiêu ngạo rồi hay sao?"

Bọn người Chúc Phong đều mang ánh mắt tràn đầy miệt thị, hiển nhiên cảm thấy Chu Nguyên cực kỳ buồn cười, dù sao bất kể là nói thế nào, Chu Nguyên ở trong mắt bọn hắn bất quá cũng chỉ là Thái Sơ cảnh nhất trọng thiên.

Mà trước đó Chu Nguyên tại phía trên Nguyên Sơn, một quyền đánh bại Hàn Sơn hoàn toàn chính xác có chút làm rung động lòng người, nhưng đối với bọn hắn mà nói, lại chẳng coi là cái gì?

Hàn Sơn bất quá là một cái nhị đẳng đệ tử thôi, thực lực cũng chỉ là Thái Sơ cảnh nhị trọng thiên.

Cho nên, lúc này khi bọn hắn trông thấy Chu Nguyên vậy mà cũng dám bày ra bộ dáng này ở trước mặt của bọn hắn, bọn hắn cảm thấy cực kỳ buồn cười, giống như một tên hề đang nhảy nhót.

Chúc Phong cười nửa ngày, rồi mới ngừng, bất quá đối với việc Chu nguyên chủ động nhảy ra, trong lòng hắn cũng là hơi vui, dù sao hôm nay hắn đến, hoàn toàn chính xác là muốn tìm Chu Nguyên xử lý.

Cho nên coi như là Chu Nguyên không chủ động lên tiếng, hôm nay hắn cũng sẽ không buông tha cho Chu Nguyên.

- Một đám đánh mình ngươi cũng là không cần, chúng ta chỉ sợ mất mặt.

Chúc Phong lắc đầu, ánh mắt hắn hiện ra sự lạnh lẽo nhìn Chu Nguyên , nói:

- Hoa ngôn xảo ngữ của ngươi đối với ta cũng vô dụng thôi, cho nên ta sẽ dùng nắm đấm này, ngay trước mặt Hồng Y sư muội, để cho nàng thấy rõ diện mục vô dụng của ngươi!

Hắn bước ra một bước, nguyên khí hùng hồn trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra, uy thế của Thái Sơ cảnh tam trọng thiên, hiển lộ ra không thể nghi ngờ.

Bên kia, Thẩm Vạn Kim đều bị uy thế do nguyên khí của Chúc Phong chấn nhiếp, hơi biến sắc mặt, trong mắt có chút lo nghĩ, dù sao cái tên Chúc Phong này cũng không phải hạng người vô danh, tại bên trong nhất đẳng đệ tử đều có danh khí không hề nhỏ.

Mắt thấy muốn đánh nhau, ánh mắt của Thẩm Vạn Kim không ngừng nhìn về phía bên ngoài khe núi.

Hưu!

Mà liền tại ngay lúc này, chợt có mấy cái âm thanh xé gió cũng truyền đến, sau đó cấp tốc rơi vào bên cạnh khe suối, một âm thanh quát lạnh vang lên:

- Chúc Phong, muốn đối phó Chu Nguyên sư đệ, ngươi còn phải hỏi Kiều Thanh ta có đồng ý hay không!

Mấy cái quang ảnh rơi xuống, lộ ra nhiều thân ảnh, đi đầu, một người tự nhiên chính là Kiều Thanh.

Hiển nhiên, hắn cũng nghe được tin tức, sợ Chu Nguyên sẽ ăn thiệt thòi, cho nên cũng tranh thủ thời gian dẫn người tới hỗ trợ.

Diện mục Kiều Thanh nghiêm nghị, quanh thân có nguyên khí ba động cực kỳ cường hoành, nửa tháng này, hắn ở bên trong đệ tử ngoại sơn cũng là rất có danh tiếng, còn được xếp hạng trong thập đại đệ tử ngoại sơn, mặc dù chỉ là xếp hạng thứ 10, nhưng thân là đệ tử đến từ đại lục bên ngoài, có thể ở tại trong cục diện đệ tử bản thổ Thánh Châu đang chiếm tuyệt đối thượng phong tiến vào mười vị trí đầu, đã đủ để nói rõ năng lực của hắn.

Cái tên Chúc Phong nhìn thấy Kiều Thanh xuất hiện, lông mày cũng chợt nhíu một cái, trong mắt hắn có một sự kiêng kị, dù sao cái tên Kiều Thanh dù sao cũng ở bên trong thập đại đệ tử ngoại sơn xếp hạng thứ 10, so với hắn, hoàn toàn chính xác lợi hại hơn một chút.

Bất quá tuy nói là như thế, nhưng khuôn mặt của Chúc Phong cũng không có vẻ sợ hãi gì, chỉ là thản nhiên nói:

- Kiều Thanh, chuyện nơi này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi tốt nhất đừng xen vào việc của người khác."

Kiều Thanh trầm giọng nói:

- Chúc Phong, ngươi không nên quá hùng hổ dọa người, Chu Nguyên sư đệ cũng không phải người gây chuyện, ngươi làm gì luôn muốn trêu chọc đến hắn.

Chúc Phong khóe miệng nhấc lên một cái trêu tức , nói:

- Đây cũng không phải là chúng ta muốn gây chuyện, vừa rồi hắn còn nói, muốn một cái đánh một đám chúng ta đây.

Những người khác cũng chợt cười vang lên.

Sắc mặt Kiều Thanh chợt trầm xuống , nói:

- Nếu ngươi còn khăng khăng quấy rối, thì đừng nên trách ta.

Ánh mắt của Chúc Phong cũng phát lạnh , nói:

- Kiều Thanh, ngươi đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, cùng ngươi nói chuyện một chút là cho ngươi một phần mặt mũi, ngươi nên nhớ trong các ngươi cũng có người đang tại chỗ của đại ca ta học tập Hóa Hư Thuật đấy?"

Lời nói sau cùng của hắn là có ý uy hiếp, ý tứ rõ rõ ràng ràng.

Ánh mắt Kiều Thanh cũng khẽ biến, hiển nhiên là không nghĩ tới cái tên Chúc Phong này lại vô sỉ như vậy, cũng dám dùng việc này tới để uy hiếp.

Bất quá hắn cũng không phải là kẻ sợ đầu sợ đuôi, nếu đã hiện thân, đương nhiên sẽ không bị Chúc Phong tuỳ tiện dọa lùi, cho nên hắn cũng không muốn nhiều lời nói nhảm, nguyên khí quanh thân vẫn phát động, ánh mắt lăng lệ nhìn về phía Chúc Phong.

Chúc Phong cũng không nghĩ rằng cái tên Kiều Thanh này lại ngoan cố như vậy, sắc mặt hắn có chút khó coi.

- Ha ha, Kiều Thanh, sự tình của người khác, liền ngươi lại ưa thích việc chó lại đi bắt chuột, xen vào việc của người khác, ngươi đã rảnh rỗi như vậy, vậy liền đến đây so chiêu cùng ta đi.

Mà liền ngay tại lúc sắc mặt của Chúc Phong khó coi, một tiếng cười, chợt vang lên, chỉ thấy một cái quang ảnh chợt lướt đến, rơi vào bên trong khe núi.

Đó là một tên nam tử có thân hình khô gầy, nhìn qua giống như khỉ, đôi mắt hãm sâu, nhưng từ bên trong thể nội của hắn phát ra nguyên khí ba động, đúng là không hề yếu hơn so với Kiều Thanh.

"Là Tôn Kinh Lôi." Thẩm Vạn Kim nhìn thấy người này, không khỏi âm thầm kinh hô một tiếng.

Hai mắt của Chu Nguyên nhắm lại, cái tên này, hắn đã nghe qua, nghe nói tại bên trong thập đại đệ tử ngoại sơn kia, xếp hạng thứ 9, còn cao hơn so với Kiều Thanh.

Hiển nhiên, cái tên Chúc Phong này đã sớm biết Kiều Thanh có lẽ sẽ nhúng tay vào việc này, cho nên cũng đã mời tới cao thủ trợ trận.

Kiều Thanh nhìn thấy thanh niên thân hình giống như khỉ kia, ánh mắt cũng trầm xuống, trong lòng thầm than một tiếng, xem ra hôm nay, cái tên Chúc Phong kia không có ý định muốn từ bỏ ý đồ.

- Kiều Thanh sư huynh, chuyện nơi đây, giao cho ta là được rồi.

Ánh mắt của Chu Nguyên cũng nhìn rõ mọi chuyện, hướng về phía Kiều Thanh mỉm cười, nói.

Đối với việc Kiều Thanh mấy lần giúp đỡ hắn, hắn cũng nhận thấy được, đối với Kiều Thanh rất là có hảo cảm.

Kiều Thanh cười khổ một tiếng, chỉ có thể nói:

- Chu Nguyên sư đệ phải cẩn thận một chút.

Mặc dù hắn rất xem trọng tương lai của Chu Nguyên, nhưng lúc này Chu Nguyên hắn, dù sao cũng chỉ là Thái Sơ cảnh nhất trọng thiên, mà trái lại cái tên Chúc Phong kia, lại là hảo thủ bên trong cảnh giới tam trọng thiên, hai bên xung đột va chạm, chỉ sợ là Chu Nguyên sẽ không chiếm được chỗ tốt nào.

Chu Nguyên đột nhiên cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía cái tên Chúc Phong kia , nói:

- Một lần cuối cùng ta hỏi ngươi, ngươi xác định các ngươi không muốn cùng lên sao?

Sắc mặt Chúc Phong chợt có một chút âm trầm, cười lạnh nói: "Còn dám múa mép khua môi, nhìn ta một chút nữa đạp nát cái miệng này của ngươi!"

Oanh!

Hắn cũng lại không có nửa điểm do dự nữa, nguyên khí đột nhiên bộc phát, nhãn thần trở nên lăng lệ, lại trực tiếp xuất thủ trước, thân hình giống như điện, nhào về phía Chu Nguyên.

Hắn một chưởng vỗ tới, hóa xuất ra vô số đạo chưởng ảnh, mang theo phong lôi, trực tiếp bao phủ các điểm yếu hại quanh thân của Chu Nguyên.

Cái tên Chúc Phong này vừa ra tay, đúng là cực kỳ hung ác, nửa điểm không muốn cho mặt mũi.

Kiều Thanh, Thẩm Vạn Kim bọn hắn thấy thế, ánh mắt đều trở nên rất khẩn trương.

Bởi vì bọn hắn phát hiện thân hình của Chu Nguyên không hề nhúc nhích, phảng phất cũng không muốn tránh đi.

- Ở trước mặt ta, còn dám khinh thường như vậy, ngươi cho rằng ta là Hàn Sơn hay sao?

Chúc Phong chợt cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy Chu Nguyên là quá mức ngu xuẩn, nhưng hắn cũng không có ý định thu lực lại, ngược lại xuất thủ càng hung hãn hơn, cuối cùng từng đạo chưởng ảnh, đều rơi vào trên thân thể của Chu Nguyên.

Thùng thùng!

Thanh âm trầm thấp không ngừng vang lên, cuồng phong tàn phá ra bừa bãi, mặt đất quanh thân của Chu Nguyên trực tiếp bị đánh nứt ra.

Trong khe núi, từng cái ánh mắt đều nhìn chăm chú tập trung lên.

- Cái tên Chu Nguyên kia, thật sự là quá cuồng vọng, đối mặt với công kích của Chúc Phong sư huynh, vậy mà tránh đều không muốn tránh? Hắn nghĩ hắn mang Kim Cương Bất Hoại sao?

Đám người đến cùng với Chúc Phong, đều lên tiếng chế giễu.

Nơi đó khói bụi dần dần tán đi.

Bất quá sau một khắc, khóe miệng đang chế giễu của bọn hắn chậm rãi ngưng đọng lại.

Chỉ thấy ở nơi đó, Chu Nguyên vẫn đứng đấy như cũ, thân ảnh hắn bất động, sắc mặt đạm mạc, tại phía trên thân thể của hắn, cũng không có xuất hiện bất kỳ thương thế nào, phảng phất thế công lúc trước của Chúc Phong, đối với hắn không hề có tí xíu tác dụng nào hết.

- Làm sao có thể như vậy? !

Từng tiếng kinh hô vang lên.

- Không có khả năng!

Đồng tử của Chúc Phong cũng đột nhiên co rụt lại, lúc trước hắn cũng không hề có lưu thủ, mà mỗi cái công kích nào của hắn đều rơi vào trên thân thể Chu Nguyên, nhưng vì sao mỗi cái công kích của hắn, đều giống như đá rơi vào biển cả, không có phản ứng chút nào?

Thần sắc của Chu Nguyên không có một chút ba động nào, hắn chỉ nhíu mày nhìn Chúc Phong, thản nhiên nói:

- Ngươi chưa ăn cơm phải không?

Sắc mặt Chúc Phong nổi giận, quát to một tiếng, nguyên khí điên cuồng hội tụ ở trong lòng bàn tay, đột nhiên năm ngón tay của hắn nắm chặt, đấm ra một quyền, quyền phong cuồn cuộn, mang theo thanh âm sấm rền.

Đông!

Một quyền đủ để đem đá núi oanh thành từng mảnh vỡ, rơi vào phía trên lồng ngực của Chu Nguyên.

Tại dưới quần áo của Chu Nguyên, bộ ngực của hắn, trở nên hư hóa đi nhiều, cùng lúc đó có Huyền Mãng Lân màu tử kim hiện lên.

Tử Kim Huyền Mãng Lân, vốn là có chứa lực phòng ngự rất cường đại, lại thêm Hóa Hư Thuật hóa giải đi một bộ phận lực lượng, thế nên, một quyền dốc hết toàn lực của cái tên Chúc Phong kia , cho nên ngay cả phòng ngự của Chu Nguyên đều không thể xuyên thấu được.

Cho nên thân thể của Chu Nguyên, chỉ là hơi chao đảo một cái, chợt lại bình phục trở lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào Chúc Phong , nói: "Xem ra ngươi quả nhiên là chưa ăn cơm, lực đạo yếu nhớt."

Những người khác thấy điều này trực tiếp choáng. . .

"Phòng ngự của hắn lại mạnh đến như vậy? !" Liền ngay cả Kiều Thanh cùng với cái tên Tôn Kinh Lôi kia đồng tử đều co rụt lại, bởi vì liền xem như đổi lại là bọn hắn, chỉ sợ đều không thể lấy nhục thân đón đỡ một kích toàn lực của Chúc Phong, mà lông tóc lại không hề tổn hao gì.

Sắc mặt Chúc Phong trở nên rất kinh hãi, hắn nhìn qua thân thể của Chu Nguyên, bỗng nhiên phát giác được lồng ngực của Chu Nguyên trở nên hư hóa đi rất nhiều, lúc này dường như hắn minh bạch được cái gì, lúc này thanh âm kinh hãi của hắn, chợt vang lên.

"Ngươi, ngươi tu luyện thành công Hóa Hư Thuật tầng thứ nhất rồi? !"

Bình Luận (0)
Comment