Vút!
Thế nhưng ngay tại lúc mà đông đảo đệ tử vẫn còn đang đắn đo so sánh, thì bỗng nhiên ở một nơi xa của bầu trời lại truyền tới âm thanh lao nhanh. Chỉ thấy có một đám mây Nguyên khí màu xanh đen giáng xuống từ trên trời, cuối cùng rơi vào bên trên một đỉnh núi. Sự xuất hiện của đám mây này khiến cho mọi người đều hiếu kỳ chú ý.
Sau khi đám mây nguyên khí tan đi, chỉ thấy có một bóng người thon dài bước ra. Đây là một người thanh niên mặc áo đen, mái tóc đen của hắn rối tung để xõa sau lưng, ngũ quan cân xứng tựa như một tác phẩm điêu khắc. Điểm đặc biệt nhất là đôi mắt thâm thúy tựa như ngọc thạch cực kỳ hút hồn khiến cho người thanh niên ấy có vẻ sâu không lường được.
Vạt áo dài màu đen lắc nhẹ theo gió, có thể thấy từng đoạn kiếm văn như ở ẩn như hiện ở bên trong. Một luồng khí thế cực kỳ sắc bén tới mức không cách nào hình dung phát ra từ trong cơ thể của người thanh niên này khiến cho dường như cả thiên địa đều sinh ra sự cộng hưởng, tạo nên từng tiếng kiếm reo.
Người thanh niên đứng ở nơi đó, nhưng trong cái nhìn của người khác thì ở nơi đó không phải là một bóng người, mà là một thanh Thần Kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ.
Phong thái tuyệt trần của người thanh niên khiến cho đôi mắt xinh đẹp của vô số để tự nữ đều tỏa sáng, mắt mang theo vẻ mơ màng nhìn về phía hắn.
Chu Nguyên cũng nhìn về phía người thanh niên mặc áo đen này, sắc mặt hiện lên vẻ ngưng trọng. Bởi vì Chu Nguyên phát hiện ra, chỉ cần mình nhìn người này lâu hơn một chút thì con mắt sẽ xuất hiện từng cơn đau nhoi nhói. Hiện tượng này xảy ra là bởi vì nguyên khí bên trong cơ thể của người thanh niên quá mức sắc bén.
Hiển nhiên, ở nơi Thương Huyền tông này, chỉ có đệ tử của Kiếm Lai phong mới có khí thế sắc bén như vậy.
Từ đó cũng không khó để đoán ra thân phận của người thanh niên mặc áo đen này.
-Hắn là...Người đứng hàng thứ hai của Thập đại Thánh Tử -Khổng Thánh? -Chu Nguyên thấp giọng nói.
Trên mặt Chu Thái cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng. Hắn gật gật đầu, nói:
-Không sai, hắn chính là Khổng Thánh.
Đối mặt với những cao thủ ở đẳng cấp này thì dù cho có là đệ tử đai tím như đám người Chu Thái cũng phải cảm thấy áp lực.
Ngay tại lúc mà mọi người vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi thán phục do sự xuất hiện của Khổng Thánh mang lại, thì lại có một đám mây nguyên khí giáng xuống từ trên trời. Ở trên đám mây này có một người thanh niên mặc bộ đạo bào đang đứng. Trên chiếc áo bào của người thanh niên ấy được thêu thùa lên vô số những đường vân cổ xưa. Những đường vân ấy tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa, lúc sáng lúc tối, tạo nên từng đợt dao động khác thường.
Người thanh niên mặc áo bào này luôn mang nụ cười ấm áp trên môi, tà áo bào của hắn đung đưa trong gió khiến cho khí chất của hắn càng thêm tiêu sái xuất trần.
-Diệp Ca của Linh Văn phong... -Tại lúc nhìn rõ bộ dạng của người thanh niên mặc đạo bào thì Chu Thái đã không thể kìm được sự kinh ngạc, thốt lên:
-Rốt cuộc thì hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại có tới ba trong số thập đại Thánh Tử lại xuất hiện ở nơi đây?!
Những đệ tử khác cũng đều hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ khó hiểu.
Nếu như chỉ có một người Lý Khanh Thiền xuất hiện thì có thể coi là vô tình trùng hợp. Thế nhưng hôm nay lại có những ba người đồng thời tới đây thì hiển nhiên là sự tình cũng không hề đơn giản như vậy.
-Sư huynh chậm cập nhật thông tin quá đấy, ngay cả tin tức này mà huynh cũng không biết?
Ngay tại thời điểm mà đám người còn đang nghi ngờ tự hỏi, chợt có một âm thanh thanh thúy truyền đến từ phía đằng sau. Mấy người Chu Thái quay đầu nhìn lại, thì thấy Lữ Yên đang mang theo một nhóm đệ tử đi tới nơi đây.
-Ha ha, chẳng lẽ Lữ Yên sư muội biết được thông tin gì? -Chu Thái cười ha hả hỏi.
Lữ Yên nhìn lướt qua đám người một chút rồi mới từ tốn giải thích:
-Ta cũng là nghe được tin tức này từ chỗ ông nội của ta. Nghe nói là trong khoảng thời gian gần đây, có đệ tử phát hiện được tung tích của Thủy Thú có kích thước lớn hơn ngàn trượng ở trong Nguyên Trì. Thế nên không khó để đoán ra, mục đích mà lần này mấy người Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền, Diệp Ca xuất hiện ở nơi đây cũng là nhằm vào con Thủy Thú này.
Thủy Thú có kích thước ngàn trượng...
Trên khuôn mặt của đám người Chu Thái đều hiện lên vẻ sợ hãi lẫn kinh ngạc. Bình thường thì Thủy Thú có kích thước ngàn trượng chỉ thường ẩn nấp tại những nơi cực sâu bên trong Nguyên Trì, khó mà tìm thấy tung tích. Thật hiếm thấy mà lần này lại chủ động hiển lộ ra. Khó trách mà mấy người Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền, Diệp Ca sẽ xuất hiện ở nơi đây.
Dù sao, nếu như có thể săn giết thành công con Thủy Thú có kích thước ngàn trượng kia thì bọn họ sẽ có cơ hội được hưởng thụ nghi thức Nguyên Tủy tẩy lễ ở đẳng cấp Bát Long.
Về phần những Thánh Tử khác, không phải bế quan thì cũng là đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài. Nếu không nói không chừng lần này sẽ có càng nhiều Thánh Tử tiến về nơi đây.
Lữ Yên cười tủm tỉm nói:
-Đương nhiên, nếu như Sở Thanh sư huynh mà ra tay thì những Thánh Tử khác cũng chỉ đành tay không mà về mà thôi.
Lữ Yên vẫn trước sau như một, là người ủng hộ cuồng nhiệt của Sở Thanh như vậy.
Chu Thái cười cười, nhìn về phía ba bóng người đang đứng ở trên đỉnh núi kia, cười nói:
-Nói vậy thì lần Nguyên Tủy tẩy lễ này sẽ có kịch vui để nhìn rồi. Phải biết nghi thức tẩy lễ ở cấp độ Bát Long đã là một hồi thịnh hội. Coi như không thể hưởng thụ nhưng chúng ta lại được mở mang tầm mắt rất nhiều.
Chu Thái lại quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên, phát hiện hắn vẫn còn nhìn chằm chằm vào ba người đang đứng ở trên đỉnh núi kia, thế là liền đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Chu Nguyên, nói:
-Chu Nguyên sư đệ, cũng không cần hâm mộ bọn họ. Nói không chừng, trong tương lai không xa thì sư đệ cũng sẽ có cơ hội được trải nghiệm nghi thức tẩy lễ ở cấp độ Bát Long đấy!
Câu nói này của Chu Thái mang tính chất an ủi là chính, thế nhưng Lữ Yên đứng ở một bên nghe vậy lại cảm thấy tức cười, nói:
-Dù cho ở thời điểm hiện tại thì cũng chỉ có sư huynh Sở Thanh là người đệ tử duy nhất của Thương Huyền tông có năng lực hưởng thụ nghi thức tẩy lễ ở cấp độ Bát Long. Về phần những Thánh Tử khác cũng đều chưa có cửa đâu.
Ngụ ý trong câu nói của Lữ Yên là, ngay cả những Thánh Tử khác cũng đều không thể làm được, vậy thì một đệ tử đai vàng như Chu Nguyên thì lấy đâu ra cái tư cách ấy.
Chu Thái có chút xấu hổ. Tính cách của cô gái Lữ Yên này quá thẳng thắn, chẳng biết để lại chút mặt mũi nào cho người khác.
Chu Nguyên đứng ở một bên lại chẳng thèm để ý tới lời nói có gai này của Lữ Yên, chỉ là nở nụ cười gật gật đầu coi như cảm ơn với Chu Thái.
Ông!
Ngay tại lúc mà đám người còn đang nói chuyện thì đột nhiên, có một tiếng vang dị thường vọng lại từ giữa thiên địa. Ngay sau đó, các đệ tử đều vô cùng hưng phấn nhìn về phía chiếc lồng ánh sáng đang bao phủ Nguyên Trì kia đang dần trở nên mờ nhạt hư ảo.
-Nguyên Trì chuẩn bị mở ra! -Chu Thái thấy thế, nói với vẻ hưng phấn.
-Chu Nguyên sư đệ, bên trong Nguyên Trì bị bao phủ bởi màn sương mù cực kỳ nồng đậm, hơn nữa khắp nơi đều bị ngăn cách bởi những bức tường gió. Chúng ta chưa chắc đã có thể bảo đảm là sẽ luôn đi được cùng với nhau. Thế nên đến lúc đó thì sư đệ cần phải dựa vào sức lực của chính mình để tìm kiếm Long Nguyên Tủy rồi. -Chu Thái nhìn về phía Chu Nguyên, mở miệng nhắc nhở.
Chu Nguyên cười gật gật đầu.
Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều đệ tử, chiếc lồng ánh sáng trên bầu trời cũng càng lúc càng trở nên mờ nhạt, thế rồi triệt để tán đi.
Ngay trong nháy mắt khi chiếc lồng ánh sáng biến mất, lập tức có một cơn sóng nguyên khí cực kỳ tinh khiết, vô tận mà bàng bạc tiến ra dũng mãnh, khiến cho phảng phất toàn bộ thiên địa đều được tẩy rửa một phen, trở nên càng tươi mát tinh khiết hơn.
Oanh!
Cũng vào lúc này, đột nhiên rất nhiều đệ tử đều bắn mãnh liệt mà ra, cưỡi trên đám mây nguyên khí ở dưới chân, đám người đông tựa như châu chấu tới tấp lao về phía đại dương mênh mông Nguyên Trì được bao phủ trong màn sương mù trước mặt.
Trên đỉnh núi, ba người Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền, Diệp Ca cũng hóa thành quang ảnh lướt đi. Chỉ qua một lát thì thân hình của bọn họ đã biến mất tại trong màn sương mù.
-Chúng ta cũng lên đường thôi! -Chu Thái quay đầu cười một tiếng với đám người Chu Nguyên.
Thế là trong nháy mắt tiếp theo, mấy người Chu Nguyên cũng đặt chân trên nguyên khí phóng lên tận trời, tụ hợp vào trong đám người đang lao đi như châu chấu kia. Cuối cùng bọn họ, ở trong vô số những ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các đệ tử không có tư cách kiếm vào Nguyên Trì ở đằng sau, lao thẳng vào trong biển Nguyên Trì vô tận...