Nếu như không có Nguyên văn kết giới này, cho dù thi triển toàn bộ thủ đoạn, Chu Nguyên cũng khó có khả năng tiêu diệt con thủy thú có thể tích ngàn trượng này, bởi vì chênh lệch thực lực giữa hai bên thật sự là quá lớn.
Chu Nguyên chân đạp nguyên khí lao nhanh lên mặt biển. Trên đường đi ngang qua, nhóm đệ tử của Kiếm Lai Phong, hắn mới phát hiện lúc này bọn họ đều đang gào khóc thảm thiết, trên người đều đầy vết máu, ánh mắt hoảng sợ. Thôn Thôn thì đang hăng hái đuổi giết nguyên một đám này.
Nhìn qua cảnh tượng này, Chu Nguyên lắc đầu. Cũng may, Thôn Thôn cũng biết ở chỗ này không thể giết người, bằng không thì những đệ tử này của Kiếm Lai Phong cơ bản sẽ đều biến thành thi thể rồi.
- Thôn Thôn, chúng ta đi thôi.
Chu Nguyên hét lớn.
Nghe được tiếng thét to của Chu Nguyên, Thôn Thôn khó chịu xoay người mà quay về với vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, thân hình thu nhỏ lại thành một con chó nhỏ, đáp xuống trên vai Chu Nguyên.
Nhìn thoáng qua những đệ tử của Kiếm Lai Phong kia, Chu Nguyên phát hiện lúc này bọn họ đâu còn có nửa điểm ngạo khí của lúc trước, nguyên một đám trông chật vật đến cực điểm, ánh mắt nhìn qua Thôn Thôn cũng tràn đầy sợ hãi.
Hiển nhiên lúc trước, bọn họ đã bị Thôn Thôn hành hạ đến ám ảnh tâm lý rồi.
Nhìn lướt qua bọn họ, Chu Nguyên cười cười, sau đó không hề để ý tới nữa, thân hình khẽ động, lao nhanh đi, cuối cùng phá vỡ nước biển đi lên.
- Ha ha. Các ngươi đã đánh xong rồi à?
Trên mặt biển là một mảnh bình tĩnh, Chu Nguyên nhìn qua Khổng Thánh cùng Lý Khanh Thiền cách đó không xa nhìn chằm chằm vào hắn, cười nói.
Lý Khanh Thiền nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trong đôi mắt đẹp mang theo sự ngạc nhiên. Sau đó, nàng không nhịn được mà hỏi:
- Ngươi giết chết con thủy thú có thể tích ngàn trượng kia rồi sao?
Chu Nguyên cười nói:
- Là chính nó tự đâm chết thôi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lý Khanh Thiền nhẹ nhàng nhếch ra, một con thủy thú có thể tích ngàn trượng, thực lực có thể so sánh với Thái Sơ cảnh Cửu trọng thiên bị tự đâm chết?
- Ngươi cải tạo Nguyên văn kết giới của ta phải không?
Mà đúng lúc này, ở phía sau Chu Nguyên có một giọng nói truyền đến. Chu Nguyên quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Ca đạp nước mà đến. Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.
Yêu Yêu cũng đồng dạng chậm rãi bước đến, hiển nhiên chiến đấu giữa bọn họ đã chấm dứt.
Diệp Ca liếc nhìn Yêu Yêu, trong mắt xẹt qua sự kiêng kị. Lúc trước, khi hai người giao thủ một phen, hắn triệt để biết được cô gái này thâm bất khả trắc đến mức nào, bởi vì bất luận hắn dùng Nguyên văn phát động thế công như thế nào, Yêu Yêu cũng có thể dùng Nguyên văn càng thêm mãnh liệt để phản công, dễ dàng phá hủy thế công của hắn như trở bàn tay.
Cao thấp vừa nhìn là có thể thấy được.
Liên tục hơn mười lần như thế, cho dù Diệp Ca không muốn đối mặt sự thật nhưng cũng không thể không thừa nhận được, ở trên phương diện Nguyên văn, cô gái ở trước mắt này đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
Bởi vì trong nội tâm đã biết được kết quả, Diệp Ca cũng thuận thế mà ngừng tay. Bởi vì hắn biết rõ cô gái ở trước mắt này hiển nhiên là đang chơi đùa hắn thôi, nếu như hắn lại tiếp tục nữa e rằng … hắn cũng không dám suy nghĩ kết cục của mình nữa.
Diệp Ca đến gần, ánh mắt đã tập trung vào Chu Nguyên. Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền có lẽ không biết được lúc trước đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn vẫn ẩn ẩn cảm giác được những bố trí mà hắn để lại trong Nguyên văn kết giới ở chỗ sâu trong Nguyên Trì có thay đổi.
Lại kết hợp với động tĩnh lúc trước, nếu như hắn không có đoán sai thì rất có thể là Chu Nguyên đã cải tạo Nguyên văn kết giới của hắn, tiến tới chém giết thủy thú có thể tích ngàn trượng.
- Cái gì? Hắn đã cải tạo Nguyên văn kết giới của ngươi sao?
Lý Khanh Thiền cùng Khổng Thánh cũng cả kinh, ánh mắt khi nhìn Chu Nguyên cũng tràn đầy nghi hoặc.
Mặc dù bọn họ không có tinh tu Nguyên văn nhưng tóm lại là vẫn có hiểu biết, cho nên rất rõ ràng muốn cải tạo một Nguyên văn kết giới khó khăn đến mức nào.
Muốn làm như thế kia thì cần nghiên cứu một Nguyên văn kết giới đến mức độ cực kỳ tinh tường, thậm chí có thể nói nắm rõ các chi tiết của Nguyên văn kết giới này như lòng bàn tay.
Nhưng mà Chu Nguyên nhìn thấy Nguyên văn kết giới này mới bao lâu?
Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt của Lý Khanh Thiền há to. Bởi vì chuyện lúc trước, cho nên đối với Chu Nguyên, nàng vẫn là có chút ý kiến, sau đó nhìn thấy Yêu Yêu che chở Chu Nguyên như vậy khiến cho nàng lại coi hắn là loại nam nhân chỉ có thể dựa vào nữ nhân để ăn cơm chùa.
Nhưng mà xem ra lần này, ánh mắt của nàng tựa như là hơi kém rồi.
Quay đầu nhìn về phía ánh mắt kinh nghi của ba người kia, Chu Nguyên chỉ cười cười mà cũng không có giải thích thêm cái gì. Sau đó, hắn lấy viên Long Nguyên Tủy Tinh to khoảng nửa trượng kia từ trong Túi Càn Khôn ra.
Hắn vừa lấy thứ này ra, ánh mắt của Khổng Thánh cùng Lý Khanh Thiền lập tức phóng đến.
Khổng Thánh nhìn qua Chu Nguyên, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng kia hiện ra một nụ cười tươi, hắn nói:
- Vị sư đệ này, nếu như sư đệ có thể đưa vật ấy cho sư huynh, ta nguyện ý lấy ra thành ý cho sư đệ cảm thấy hứng thú.
Lý Khanh Thiền lạnh lùng nhìn qua Khổng Thánh, nói:
- Khổng Thánh, ngươi còn không chết tâm sao?
- Bất luận thứ gì đều có thể giao dịch. Chỉ cần có thể lấy ra một cái giá đầy đủ lớn là được.
Khổng Thánh mỉm cười, hắn nhìn qua Chu Nguyên, chậm rãi nói:
- Sư đệ hẳn là Chu Nguyên của Thánh Nguyên Phong kia?
- Nếu như sư đệ có thể đưa vật ấy cho ta, ta có thể giúp ngươi trở thành đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong.
Lý Khanh Thiền lạnh lùng nói:
- Khổng Thánh, mỗi vị đệ tử thủ tịch muốn đi lên đều cần đao thật thương thật chiến đấu thật, ngươi cũng không có tư cách nói người nào được hay không.
Khổng Thánh cười nhạt nói:
- Ta đích thật là không có tư cách nói người nào được hay không, nhưng ta lại có thể để Viên Hồng sư đệ nhường một bước.
Trong mắt của Chu Nguyên cũng xẹt qua thần sắc kinh ngạc. Viên Hồng, môn hạ của Lục Hồng hoàn toàn chính xác là người được coi trọng nhất trong lần tuyển chọn đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong vào cuối năm. Nếu như Khổng Thánh thực có thể làm cho Viên Hồng nhường một bước thì cơ hội tranh đoạt vị trí thủ tịch của một mạch bọn họ sẽ lớn hơn nhiều.
Bình thường, cái điều kiện này thật đúng là khiến cho người ta động tâm.
Nhìn thấy dáng vẻ của Chu Nguyên, nụ cười trên mặt Khổng Thánh càng tươi hơn, hắn nói:
- Chu Nguyên sư đệ, ngươi cảm thấy như thế nào?
Chu Nguyên làm như trầm ngâm một chút rồi cười nói:
- Điều kiện này thật đúng là rất có sức hấp dẫn...
Nhìn về phía Lý Khanh Thiền đang lạnh lùng đứng ở một bên, hắn cười tủm tỉm, nói:
- Lý sư tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?
Lý Khanh Thiền lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi cười lạnh nói:
- Ta thì không thể lấy ra điều kiện tốt như của hắn.
Hiển nhiên là nàng nghĩ Chu Nguyên đã động tâm nhưng vẫn giả bộ muốn hỏi ý kiến của nàng để rao giá trên trời. Cuối cùng đợi đến khi nàng cự tuyệt là hắn có thể yên tâm thoải mái xé bỏ ước định lúc trước, hoàn thành giao dịch với Khổng Thánh.
Mặc dù cách làm như thế hơi có chút vô sỉ nhưng Lý Khanh Thiền lại có chút lãnh ngạo, căn bản khinh thường dùng ước định để ước thúc Chu Nguyên. Bởi vì theo nàng, làm như thế ngược lại sẽ khiến cho nàng trông có chút mềm yếu.
Lần này, coi như là nàng đã nhìn lầm người, mặc dù nàng vốn cũng không có xem trọng Chu Nguyên.
- Trêu đùa núi băng như Lý sư tỷ thật đúng là không vui.
Chu Nguyên bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó quay đầu về phía Khổng Thánh cười cười, nói:
- Khổng Thánh sư huynh, mặc dù điều kiện của sư huynh rất mê người, nhưng... Xin lỗi, lúc trước, sư đệ đã đáp ứng đưa viên Long Nguyên Tủy Tinh này cho Lý sư tỷ rồi.
Khổng Thánh cùng Lý Khanh Thiền đều sợ run lên.
Nụ cười tươi trên mặt Khổng Thánh hơi hơi cứng lại, hắn nói khẽ:
- Sư đệ, ý của ngươi là... Cự tuyệt ta sao?
Hắn chằm chằm vào Chu Nguyên, nụ cười trên mặt tựa như là có thêm một tia nguy hiểm.
Ở trong Thương Huyền Tông, một đệ tử đai vàng mà cũng dám cự tuyệt đề nghị của hắn sao?
Nhưng mà Chu Nguyên tựa như là chưa từng phát giác được khí tức nguy hiểm này, hắn vẫn cười gật gật đầu, áy náy nói:
- Sư huynh, thật là có lỗi.
- Sư đệ không suy nghĩ thêm một lúc nữa sao?
Khổng Thánh cười, hai con ngươi híp mắt lại.
Chu Nguyên trông như có chút khó xử nhưng vẫn lắc đầu.
- Ha ha...
Khổng Thánh nhẹ cười cười. Sau đó, hắn duỗi ngón tay ra chỉ vào Chu Nguyên và nói:
- Sư đệ, ngươi đúng là người thú vị...
- Chu Nguyên đúng không...
Hắn nhìn Chu Nguyên một lúc lâu, trong mắt nhìn không ra hỉ nộ.
- Được rồi. Ta nhớ kỹ rồi...
Hắn hất tay áo lên rồi trực tiếp quay người lướt sóng mà đi.
Diệp Ca thấy thế, cũng liếc qua Chu Nguyên một cái. Hiển nhiên là hắn cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Chu Nguyên vậy mà dám không nể mặt Khổng Thánh. Tiểu tử này, quả nhiên là nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không có nói thêm cái gì. Sau khi ôm quyền chào hỏi Yêu Yêu, hắn cũng lập tức xoay người mà đi.
Trên mặt biển, Chu Nguyên nhìn qua phương hướng Khổng Thánh đã đi rồi nhún vai.
- Tựa như là ta lại đắc tội với người nữa rồi...