Lúc trước, cho dù chênh lệch của hai bên cách xa như thế, Chu Nguyên hắn vẫn có thể lật bàn, huống chi là hôm nay?
Trên đài cao, Thẩm Thái Uyên liếc qua Trương Diễn. Thấy thế, Trương Diễn cũng ngượng ngùng ngậm miệng, chỉ là trong lòng vẫn thầm nói:
- Mặc dù tiểu tử này đã chiến thắng Vệ U Huyền, nhưng mà so sánh với những người này, hắn cũng còn kém không ít. Chẳng lẽ là Thẩm sư lại vẫn mong chờ có kỳ tích xuất hiện hay sao?
Thẩm Thái Uyên cũng không có nhắc nhở hắn, chỉ là lại lần nữa quay sang Chu Nguyên để dặn dò:
- Vị trí đứng đầu kia không có nhiều hy vọng nhưng ngươi cũng không nên đặt mục tiêu quá xa vời, chỉ cần có thể tiến vào Top 10 là có thể trở thành đệ tử đai tím.
Chu Nguyên gật đầu xác nhận, chỉ là không ai để ý, lúc cúi xuống, đôi mắt của hắn lại có chút lập loè.
Nếu như không có Nguyên Tinh Đan kia làm phần thưởng thì hắn cũng không có nửa điểm hứng thú đối với vị trí người đứng đầu. Nhưng hôm nay, Nguyên Tinh Đan vừa ra lại làm cho hắn có chút rục rịch. Loại Thái Sơ Thần Đan này cũng là thứ mà hắn cực kỳ thèm thuồng, nếu bỏ qua lần này, e rằng không biết bao lâu nữa mới có cơ hội.
Đây là một hồi cơ duyên, nếu có thể nắm chặt thì có thể làm cho nội tình của hắn lại lần nữa tăng cường.
Mà tu luyện chi đạo không phải là xem bản thân có thể nắm chặt từng tràng kỳ ngộ xuất hiện ở trước mắt hay không sao? Trong những năm này, Chu Nguyên chẳng phải là cũng làm như vậy hay sao? Bằng không thì hắn sao có thể đi đến một bước này?
Hô.
Chu Nguyên hít sâu một hơi. Ngọn lửa ở chỗ sâu trong ánh mắt theo thời gian trôi qua mà dần thu liễm.
Xem ra trong hai tháng này, hắn muốn tĩnh tâm tiềm tu, chuẩn bị sẵn sàng cho kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím có thể khiến cho toàn bộ Thương Huyền Tông chú ý diễn ra vào hai tháng sau rồi.
Những ngày tiếp theo, tại Thương Huyền Tông, chuyện về kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím cũng càng ngày càng nóng bỏng. Tất cả mọi người đều đang nghị luận ở trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím lần này, đến tột cùng ai có thể đủ đoạt được vị trí đứng đầu.
Mà trong miệng rất nhiều đệ tử, những người có cơ hội lớn nhất tự nhiên là những đệ tử đai vàng mạnh nhất ở chủ mạch của tất cả phong.
Tô Uyển của Thương Huyền Phong, Ngô Nhạc của Hồng Nhai Phong, Nhạc Thiên của Kiếm Lai Phong, Uông Thần của Lôi Ngục Phong, Hạ Vũ của Linh Văn Phong. Những cái tên này không ngừng được truyền đi ở trong miệng rất nhiều đệ tử với hi vọng cực cao. Dù sao những người này đã sớm thành danh từ lâu, không chỉ có thực lực cường hoành mà bọn họ còn đã sớm chuẩn bị chạy nước rút trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này.
Mà mượn kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này, danh tiếng của bọn họ hiển nhiên là được nâng cao hơn.
Chỉ là, những người này đều có thực lực cường hoành nhưng vị trí đứng đầu cũng chỉ có một mà Nguyên Tinh Đan được ban thưởng cũng chỉ vẹn vẹn có một viên, cho nên trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này, sợ là phải có một hồi long tranh hổ đấu kịch liệt rồi.
Mà về phần Chu Nguyên, ngoại trừ khi vừa bắt đầu bởi vì hắn tham gia đưa tới một ít nghị luận thì sau đó, tên của hắn cũng theo thời gian trôi qua mà dần bị làm lạnh.
Nghĩ đến từ vừa bắt đầu là cảm thấy ngạc nhiên, về sau, phần đông đệ tử cũng chỉ cho rằng hắn tham gia để biết thêm một chút về kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này, làm chuẩn bị cho kì thi tuyển chọn diễn ra vào năm sau mà thôi. Cho nên đừng nói là vị trí đứng đầu, coi như là Top 10, cũng không có người nào đặt hi vọng vào hắn.
Nhưng mà Chu Nguyên lại không thèm để ý đến những lời nghị luận ở bên ngoài mà chỉ khiêm tốn trốn ở trong động phủ cấp Tử Nguyên để tiềm tu.
Bởi vì loại hành vi khiêm tốn này, tên của hắn cũng giống như là cục đá bị sóng biển cuốn đi, biến mất hầu như không còn trong sự náo nhiệt của Thương Huyền Tông. Dù sao, ở trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím hấp dẫn ánh mắt này, một đệ tử đai vàng mới lên như Chu Nguyên chung quy là vẫn không quá bắt mắt.
Mà thời gian cứ như thế một ngày lại một ngày qua đi.
Trong động phủ.
Ở trong vườn hoa, Yêu Yêu đang chăm sóc đủ loại nguyên tài mà nàng đã gieo trồng. Nàng gần kề chỉ là đang mặc quần áo màu sáng đơn giản, đứng ở trong bụi hoa tươi đẹp, nhưng dung nhan thanh tịnh, tuyệt mỹ vẫn làm cho những đóa hoa diễm lệ ở chung quanh đều mất đi nhan sắc.
Sau một hồi, nàng đứng thẳng lên, nhẹ nhàng duỗi lưng mỏi, con ngươi nhìn lướt qua chỗ sâu trong động phủ. Trong khoảng thời gian này, Chu Nguyên một mực tiềm tu ở chỗ sâu trong động phủ, mặt cũng không lộ khiến cho nàng có chút nhàm chán.
- Thôi! Hôm nay cứ đi Linh Văn Phong kia một chuyến xem thế nào.
Yêu Yêu lẩm bẩm. Hôm qua, nàng đã báo tin qua Linh Văn Phong, nói rằng hôm nay mình sẽ đi Linh Văn Điện của Linh Văn Phong. Nghe nói ở trong đó có cất chứa vô số Nguyên văn cổ xưa, đây cũng là chỗ duy nhất ở Linh Văn Phong làm cho nàng cảm thấy hứng thú. Lúc trước, nếu không là bởi vì chỗ này, chỉ sợ nàng sẽ trực tiếp cự tuyệt lời mời của Bạch Mi phong chủ.
Vì vậy nàng đi vào lầu nhỏ, đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ, nhẹ nhàng đá Thôn Thôn đang trông mong ở sau lưng đến trên tảng đá ở một bên.
- Trông coi động phủ, đừng để cho người khác đến quấy rầy hắn tu luyện.
Nói xong, ở trong ánh mắt u oán của Thôn Thôn, nàng chậm rãi đi ra động phủ.
Linh Văn Phong.
Yêu Yêu thản nhiên bước đi ở trên thang đá, những đệ tử của Linh Văn Phong đang đi lại chung quanh đều không nhịn được mà liên tục nhìn qua, đặc biệt là những nam đệ tử còn không nhịn được ngừng lại, ánh mắt mang theo sự kinh diễm khi nhìn qua Yêu Yêu.
Mà ánh mắt của những nữ đệ tử thì tràn đầy thần sắc chua xót, bởi vì Yêu Yêu thật sự là quá mức xinh đẹp, loại khí chất kia cũng làm cho không người nào có thể sinh ra tâm tư so sánh.
Ở những nơi mà Yêu Yêu đi qua, đám người đều nhanh chóng tránh qua hai bên.
Rõ ràng là nàng không hề làm bất cứ điều gì, không hề nói câu nào nhưng giống như Phượng Hoàng xâm nhập trong bầy thú, xinh đẹp làm cho tất cả muốn tới gần rồi lại tự ti mặc cảm.
Một số nam đệ tử coi như là có chút danh khí thì có chút rục rịch, lại thủy chung không dám bước ra một bước kia, chủ động tiến đến gần Yêu Yêu.
Mặc kệ sự chú ý của những người xung quanh, khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Yêu Yêu lại hào không dao động, thậm chí mắt của nàng cũng chưa từng nhìn quanh. Nàng chỉ là nhìn qua thang đá ở phía trước, chậm rãi bước đi.
- Xin hỏi, Linh Văn Điện ở đâu?
Chỉ có khi không biết vị trí, nàng mới dừng bước lại, nhìn về phía người ở bên cạnh, hỏi với giọng lãnh đạm.
Mà đệ tử bị nàng hỏi đều xấu hổ đến mức đỏ mặt. Dung nhan tuyệt mĩ ở trước mắt làm cho hắn không dám nhìn thẳng, chỉ có thể hoảng sợ cúi đầu và chỉ tay về một hướng.
- Cảm ơn.
Mùi thơm xẹt qua chóp mũi, giai nhân đã quay người rời đi, lưu lại nam đệ tử kia đang cực kỳ phiền muộn khi nhìn qua bóng hình xinh đẹp, động lòng người. Lúc này, hắn đang cảm thấy xấu hổ và giận dữ đối với biểu hiện không chịu nổi của bản thân lúc trước.
Một đường đi đến khiến cho những lời xôn xao, bàn tán không ngừng vang lên nhưng cuối cùng, Yêu Yêu vẫn có thể đi tới Linh Văn Điện nơi cất chứa vô số Nguyên văn cổ xưa của Linh Văn Phong.
Cung điện to lớn mà cổ xưa đứng ở đỉnh núi, phía trước là mấy ngàn bậc thang đá. Đứng ở phía dưới thang đá, Yêu Yêu có thể cảm giác được sự nguy nga, hùng tráng của tòa Linh Văn Điện này.
Lúc gần đi vào Linh Văn Điện, lông mày của Yêu Yêu hơi nhăn lại, bởi vì nàng phát hiện tại đây vậy mà đã có không biết bao nhiêu đệ tử đang đứng chờ. Mà khi nàng đi tới, mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng.
Những ánh mắt kia giống như là có chút kỳ quái.
Mà lần này khi nàng trực tiếp đi về hướng Linh Văn Điện, những đệ tử kia, lại cũng không có tránh ra.
- Đây là có ý muốn để ta xông vào sao?
Yêu Yêu thản nhiên nói.