Trên một ngọn núi lớn gần Từ Sơn, nơi đây là điểm tập kết của đệ tử Kiếm Lai phong. Lúc này, đám người Từ Viêm, Lục Huyền Âm cũng đang tụ tập chung một chỗ.
Lục Huyền Âm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía một ngọn núi khác, nơi đó là chỗ tụ tập của đám người Chu Nguyên. Cũng không khó để tìm tới nơi đây, bởi vì Yêu Yêu cùng Lý Khanh Thiền cũng đang đứng ở đó, muốn không bị người khác chú ý cũng khó.
-Nghe nói là có rất nhiều đệ tử đều đặt tiền vào cửa của Chu Nguyên cơ đấy! -Từ Viêm đứng ở một bên cười nói.
Giống với Lục Huyền Âm, hắn cũng đang dõi mắt nhìn về phía thân ảnh Chu Nguyên đang đứng ở xa xa, cười với vẻ trêu tức:
-Thế lại càng tốt, những tên kia đặt kỳ vọng vào hắn càng cao thì khi hắn ngã xuống, thất vọng cùng phẫn nộ của bọn họ mới càng lớn.
Lần này, cũng nên để vị sư đệ vẫn luôn thuận lợi thăng tiến này của chúng ta vấp ngã một chút, tránh cho trường hợp càng ngày càng kiêu ngạo, không coi các bậc tiền bối trong Thương Huyền tông chúng ta ra gì.
Lục Huyền Âm gật gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ khoái trá, xem ra cơn tức bị đè nén trong lòng suốt mấy tháng nay đã sắp sửa được tiêu tan rồi.
-Nhạc Thiên sư đệ, lần này còn phải phiền phức sư đệ phải hạ mình động thủ rồi! -Từ Viêm quay đầu nhìn về phía một người thanh niên đang đứng bên cạnh, nói.
Người thanh niên mà Từ Viêm nhắc tới chính là đệ tử đai vàng mạnh nhất trong chủ mạch của Kiếm Lai phong -Nhạc Thiên.
Vẻ tươi cười trên mặt Nhạc Thiên vẫn chưa từng mất đi, hắn nói:
-Hôm qua Triệu Chúc sư huynh cũng tìm tới gặp ta...
-Sư huynh Triệu Chúc? -Nghe thấy cái tên này thì cả Từ Viêm cùng Lục Huyền Âm đều giật mình. Phải biết đây chính là vị Thánh tử thứ hai của Kiếm Lai phong bọn hắn, chỉ nói riêng về danh vọng thì đã rất gần với Khổng Thánh rồi!
-Sư huynh Triệu Chúc nói gì với đệ vậy? -Từ Viêm vội vàng hỏi.
-Sư huynh nói, người trẻ tuổi bây giờ đều mắc khuyết điểm là quá tự cao tự đại, mấy người đi trước như chúng ta cũng nên dạy dỗ một chút, thế nên sư huynh để cho ta cứ việc buông tay mà làm. -Nhạc Thiên cười híp mắt, nói.
Từ Viêm cùng Lục Huyền Âm nghe vậy thì vô cùng vui mừng, không nghĩ tới là ngay cả sư huynh Triệu Chúc đều đứng về phía bọn hắn. Xem ra đúng là thời gian gần đây thì tên Chu Nguyên kia đã gây chuyện quá nhiều rồi.
Có câu nói này của Triệu Chúc thì sẽ không còn có đệ tử nào của Kiếm Lai phong có ý kiến về việc đối phó với Chu Nguyên thêm nữa.
Từ Viêm cùng Lục Huyền Âm liếc nhau, không nhịn được cười một tiếng. Xem ra là tên Chu Nguyên này triệt để xong đời rồi.
Keng! Keng!
Theo thời gian dần trôi qua thì xung quanh Từ Sơn lại càng thêm huyên náo. Vầng mặt trời cũng càng lên càng cao. Mà lúc này, một tiếng chuông âm vang cũng bắt đầu vang lên, quanh quẩn ở trong đất trời.
Ngay khi tiếng chuông vang lên một lúc thì các đệ tử đều cảm thấy có từng luồng khí tức với áp lực thật lớn giáng xuống từ trên trời. Áp lực phát ra từ trong từng luồng khí tức này mạnh mẽ tới mức khiến cho thiên địa xung quanh đều chịu ảnh hưởng, hơi lung lay một chút.
Vô số đệ tử đều mang theo vẻ kính cẩn ngẩng đầu, sau đó liền nhìn thấy mấy luồng ánh sáng giáng xuống từ chân trời, sau đó rơi xuống trên đỉnh một ngọn núi cao nhất của Từ Sơn, nơi đây đã được đặt mấy chiếc ghế đá đứng sừng sững từ trước đó.
Mấy luồng ánh sáng dần dần nhạt đi để lộ ra dung mạo của người ở bên trong.
Cũng chính là Chưởng giáo Thanh Dương cùng các vị Phong Chủ!
-Bái kiến chưởng giáo!
-Bái kiến các vị phong chủ!
Các đệ tử cùng các trưởng lão đều cúi người chắp tay, cung kính hành lễ.
Chưởng giáo Thanh Dương nở nụ cười trên mặt, khẽ gật đầu, mở miệng nói, thanh âm hùng vĩ vang dội khắp nơi:
-Thời gian đã đến, các đệ tử tham gia kì thi, hãy vào núi đi!
Ngay khi tiếng nói của Chưởng giáo vừa chấm dứt thì bầu không khí trong khắp đất trời đều trở nên sôi trào.
Cuối cùng thì kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím được mọi người chờ mong từ lâu đã chính thức mở ra rồi.
Oanh!
Ngay khi âm thanh hùng hồn của Chưởng giáo Thanh Dương vừa kết thúc thì bầu không khí trong khắp đất trời bị dẫn bạo chỉ trong nháy mắt.
Bành! Bành!
Trước vô số những ánh mắt hâm mộ của các đệ tử đứng xem, chỉ thấy từng luồng ánh sáng đột ngột phóng lên tận trời, lướt qua con sông lớn uốn lượn xung quanh Từ Sơn, cuối cùng tập hợp thành một đám luồng sáng, đông như châu chấu, bay về phía ngọn núi hùng vỹ ẩn hiện ở trong mây mù kia.
Tất cả các đệ tử tham gia kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím đều đồng thời xuất phát tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ.
Chu Nguyên chứng kiến cảnh tượng như vậy thì huyết dịch trong cơ thể cũng bị kích thích trở nên sôi trào.
-Chu Nguyên sư đệ ( sư huynh ). . . Cố lên!
Các sư huynh sư đệ ở chung quanh cũng đồng thời hô lên cổ vũ cho Chu Nguyên. Dù bất kể thế nào thì Chu Nguyên xuất chiến cũng là đại biểu cho vinh dự của một mạch bọn họ. Nếu như Chu Nguyên có thể giành chiến thắng thì danh tiếng một mạch bọn họ sẽ vang dội toàn bộ Thương Huyền tông, không người nào không biết.
Chu Nguyên cười chắp tay cảm ơn với đám người, lại đưa mắt nhìn về phía Yêu Yêu, chỉ thấy nàng cũng đang mỉm cười nhìn về phía hắn, bên tai cũng vang lên tiếng nói:
-Lý Khanh Thiền đánh cược cùng với ta, cậu cũng đừng khiến cho ta phải mất mặt!
Chu Nguyên nghe vậy thì không nhịn được giật khóe miệng một cái, chỉ có thể gật đầu với vẻ bất đắc dĩ. Lại không nhiều lời thêm nữa, Chu Nguyên dẫm chân một cái, thân hình trực tiếp phóng lên tận trời, hóa thành một chùm sáng bay về phía dãy núi ẩn hiện trong mây mù trước mặt.
Tại một ngọn núi ở cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng của Lục Huyền Âm dõi theo thân ảnh của Chu Nguyên dần dần biến mất trong màn sương mù, khóe môi cười lạnh một tiếng, ngay sau đó, cô ta cũng khẽ động thân hình, lao ra với tốc độ cực nhanh.
Thế là, trong tiếng hoan hô đầy khắp núi rồi, rất nhiều đệ tử đều tung mình xông trận.
Mà sau khi phần lớn các đệ tử đều ra trận thì chỉ thấy phía trên bầu trời có một mặt kính từ nguyên khí dần dần hội tụ, trong kính phản chiếu rất nhiều hình ảnh ở bên trong dãy núi, rất tiện lợi cho các đại từ bên ngoài có thể quan sát diễn biến diễn ra ở bên trong.
Trên một ngọn núi, đôi mắt xinh đẹp của Cố Hồng Y liên tục tìm kiếm ở trên từng mặt kính nguyên khí, hiển nhiên là đang tìm kiếm thân ảnh của Chu Nguyên.
Mấy cô gái đứng ở bên cạnh nàng thấy vậy thì cười hì hì, trêu chọc:
-Hồng Y sư tỷ, tỷ lại đang tìm cái cậu Chu Nguyên kia đấy à?
-Tỷ có vẻ rất quan tâm tới người ta đấy nhé!
-Đừng quên bên Thương Huyền phong chúng ta cũng có rất nhiều đệ tử tốt đấy nhé, còn chưa bao giờ thấy sư tỷ quan tâm tới bọn họ như vậy đâu!
Nghe thấy các cô gái bên cạnh không ngừng trêu chọc, Cố Hồng Y chỉ trừng mắt lườm bọn họ một cái liền không thèm để ý tới mấy cô bé lắm miệng này, chỉ tập trung tiếp tục tìm kiếm.
Mà vào lúc này, vừa lúc có một đám đệ tử nam của Thương Huyền phong bay tới. Người cầm đầu của nhóm đệ tử này là một vị thanh niên mặc áo màu lam, hai mắt hơi hơi hẹp dài, nhìn qua thì cũng khá đẹp trai. Mà bên hông của hắn còn quấn quanh lấy một chiếc đai tím, thể hiện ra thân phận cao cấp của chủ nhân.
Nhìn thấy người thanh niên đi tới thì những cô gái đang đứng bên cạnh Cố Hồng y đều sáng cả mắt lên, vội vàng chào hỏi:
-Tần Lam sư huynh!
Người thanh niên Tần Lam này cũng là người có danh vọng cực lớn ở trong Thương Huyền phong, cho dù là trong hàng ngũ đệ tử đai tím thì hắn cũng được xếp vào nhóm những người nổi bật. Mà lại ai cũng biết là hắn có lòng mến mộ Cố Hồng Y.
-Hồng y sư muội. -Tần Lam mỉm cười trước chào hỏi mấy cô gái kia, sau đó nhìn về phía Cố Hồng Y.
Cố Hồng Y chỉ nhìn lướt qua gật gật đầu coi như chào hỏi:
-Là Tần Lam sư huynh đấy à?!