Nghĩ đến đây, con ngươi của Lý Khanh Thiền chuyển hướng, nhìn qua một chỗ khác, nơi đó có một bóng người xinh đẹp ưu nhã đang ngồi, người sau dường như là nhận thấy được ánh mắt của nàng, hơi hơi nghiêng đầu, cười khẽ một tiếng, sau đó hướng về phía nàng giơ bầu rượu trong tay lên.
Chính là Yêu Yêu.
Đôi môi đỏ của Lý Khanh Thiền hơi nhếch lên, nàng có thể tưởng tượng lúc này Yêu Yêu chỉ sợ lại muốn nói với nàng một câu rằng có phải lại cảm thấy mình nhìn nhầm hay không?
- Tên này thật là một yêu nghiệt ...
Nhìn về phía Chu Nguyên ở nơi xa, Lý Khanh Thiền thầm nói.
Để có thể khiến cho Thánh Tử như Lý Khanh Thiền nói ra lời này, có thể thấy được lúc này, nàng coi trọng Chu Nguyên cỡ nào.
Ở bên cạnh Lý Khanh Thiền, Khổng Thánh đã sớm giữ im lặng, nhưng tất cả mọi người cũng có thể nhìn ra ý lạnh trên mặt hắn nộng đậm cỡ nào, ở cách đó không xa Triệu Chúc đã sớm giận đến mức mắng to.
Đương nhiên mục tiêu mắng chửi của hắn chính là Viên Hồng.
Nhìn đến bộ dáng người sống chớ gần của Khổng Thánh, vào lúc này, những Thánh Tử khác đều cười thầm một tiếng nhưng cũng không dám đi trêu chọc hắn.
Chỉ có Sở Thanh thở dài sau đó nhìn qua và nói:
- Khổng Thánh sư đệ, sư huynh ta lại cờ cao một nước, lúc nào thì sư đệ sẽ chuyển số nguyên ngọc kia cho ta?
Nghe Sở Thanh nói vậy, gân xanh trên trán Khổng Thánh không ngừng nhảy lên.
Sở Thanh sờ lên cái đầu trọc của mình, nở nụ cười xán lạn và nói:
- Không vội không vội. Khổng Thánh sư đệ, nếu như đệ tạm thời không bỏ ra nổi thì trước tiên có thể ghi cho ta cái giấy nợ.
Từ giữa hàm răng của Khổng Thánh có tiếng rít âm u, tĩnh mịch bắn ra.
- Cút!
...
Lúc này, ở chỗ càng cao hơn trên Thương Huyền Tông, có sáu bóng người vĩ đại ngồi xếp bằng trong hư không. Lúc này, nhìn qua chỗ ngọn núi đang sụp đổ kia,cả sáu người đều hơi có chút thất thần.
Lấy tâm tính của bọn họ, chuyện có thể làm cho bọn họ thất thần vốn cũng không còn mấy, từ đó có thể tưởng tượng được cảnh tượng trước mắt này đã vượt quá dư liệu của tất cả mọi người.
- Khục!
Thanh Dương chưởng môn là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Ông ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn về phía Linh Quân phong chủ. Lúc này, gương mặt tuấn mỹ như thiếu niên của người sau cũng hiển nhiên là hơi khó coi, đã không thể duy trì được sự thản nhiên, ung dung như lúc đầu vậy.
Liên Y phong chủ cười tủm tỉm nói:
- Năm nay, lần thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch này thật đúng là trầm bổng chập trùng. Ha ha ha, Linh Quân phong chủ, tài nguyên mà ông đã hứa cứ cho người của Kiếm Lai Phong đưa tới, chúng ta từ chối thì bất kính.
Nghe Liên Y phong chủ nhắc đến việc này, mặc dù không có nói chuyện, nhưng hiển nhiên là khóe miệng của mấy phong chủ khác đều khẽ giật giật.
Lúc trước, Linh Quân phong chủ mặc kệ lời nói của mọi người, quyết tâm chuyển một mạch của Lục Hồng vào Thánh Nguyên Phong thì cũng đã từng hứa với bọn họ rằng nếu như là một mạch của Lục Hồng không có cách nào lấy được vị trí thủ tịch, như vậy Kiếm Lai Phong sẽ lấy ra một phần năm tài nguyên tu luyện, phân cho mấy phong khác làm đền bù.
Đây chính là số lượng tài nguyên cực kỳ khổng lồ, ngay cả bọn họ đều sẽ cực kỳ đau lòng.
Linh Quân phong chủ mặt trầm như nước, bàn tay nắm chặt, hiển nhiên là trong lòng có chút tức giận.
Thanh Dương chưởng môn khoát tay áo, ngăn Liên Y phong chủ cười trên nỗi đau của người khác. Sau đó, ông hơi hơi do dự nhưng vẫn nói:
- Lần này, vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong rơi vào trong tay một mạch của Thẩm Thái Uyên trưởng lão, một mạch của Lục Hồng xác thật đã thất bại.
- Ở hội nghị lần trước, Linh Quân phong chủ cũng đã từng hứa chuyện kia. Cho nên, năm sau, ta sẽ trực tiếp khấu trừ một phần năm tài nguyên của Kiếm Lai Phong rồi phân cho các phong khác. Hi vọng Linh Quân phong chủ có thể hiểu được.
Mặc dù cũng có chút đồng cảm với Linh Quân phong chủ nhưng Thanh Dương chưởng môn tự nhiên là phải giữ gìn sự công chính, cho nên coi như việc lần này để Linh Quân phong chủ cắt thịt, ông cũng chỉ có thể nhẫn tâm chém xuống một đao.
Dù sao đây là lời hứa hẹn với các vị phong chủ khác mà lúc trước Linh Quân phong chủ đã tự mình ưng thuận, nếu như không thực hiện, mấy vị phong chủ khác sợ là sẽ không bỏ qua.
Linh Quân phong chủ hít sâu một hơi rồi không nói gì thêm, chỉ nặng nề nhẹ gật đầu.
Thấy thế, Thanh Dương chưởng môn cũng không có nói thêm gì nữa. Lúc này, ánh mắt của ông lại chuyển hướng, nhìn về phía Thủ Tịch Phong đang sụp đổ kia, tay áo vung lên, lập tức ngọn núi khổng lồ nhanh chóng ngừng sụp đổ.
Dường như là có một sức mạnh thần dị từ trên trời giáng xuống, sau đó vô số đệ tử cực kỳ chấn động khi nhìn thấy vào lúc này, ngọn núi khổng lồ đang sụp đổ kia lại bắt đầu chữa trị.
Đá tảng được nâng lên, bóng cây xanh râm mát lại xuất hiện.
Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, một ngọn núi khổng lồ giống hệt với lúc trước khi sụp đổ lại một lần nữa thành hình, sừng sững ở trong trời đất.
Cảnh tượng này có thể nói là khiến cho tất cả các đệ tử nhìn mà than thở.
Dù sao muốn hủy diệt một ngọn núi cũng không quá khó, chỉ cần có tu vi từ Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên trở lên là có thể dễ dàng làm được, nhưng muốn khôi phục một ngọn núi đã sụp đổ trở về nguyên dạng lại cần đến loại sức mạnh ở cấp độ hoàn toàn khác biệt.
Đây cơ hồ là thay trời đổi đất.
Một tảng đá chở Viên Hồng đang bị trọng thương chậm rãi dâng lên, rơi vào bên trên đỉnh núi.
Chu Nguyên đồng dạng là bị cảnh tượng ở trước mắt này rung động, kính sợ. Loại sức mạnh thay trời đổi đất này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Từ trên không trung, ánh mắt ôn hòa của Thanh Dương chưởng môn nhìn xuống phía dưới.
Ở sau lưng Chu Nguyên, có một cái ghế đá chậm rãi dâng lên, trên chỗ dựa của ghế đá có khắc hai chữ ‘thủ tịch’.
Nhìn qua cái ghế đákia, trong lòng của Chu Nguyên cũng có chút cảm khái. Hắn khom người thi lễ đối với Thanh Dương chưởng môn ở xa xa. Sau đó ở trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, hắn ngồi lên trên ghế đá.
Mà khi Chu Nguyên ngồi lên ghế đá, có ánh sáng từ trong ghế phóng lên tận trời, tựa như là có cột sáng chống trời, làm cho toàn bộ mọi người trong Thương Huyền Tông đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cùng lúc đó, giọng nói hùng vĩ của Thanh Dương chưởng môn cũng vang lên, quanh quẩn trong trời đất.
- Thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch ở Thánh Nguyên Phong đã kết thúc.
- Đệ tử thủ tịch kỳ này của Thánh Nguyên Phong là … Chu Nguyên!
Cùng lúc, trong Thương Huyền Tông, vô số đệ tử đều nhìn về phía bóng người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế đá thủ tịch kia, trong mắt có xuất hiện thần sắc kính sợ. Sau một lát, tất cả cùng khom người thi lễ.
Thanh âm chỉnh tề vang lên, vọng khắp bốn phương.
- Chúc mừng … Chu Nguyên thủ tịch!
Ở giữa trời đất, giọng nói hùng vĩ kia của Thanh Dương chưởng môn vẫn còn vang vọng, dư âm lượn lờ, quanh quẩn không ngớt.
Ngồi ở bên trên ghế đá thủ tịch, nghe những lời chúc mừng của vô số đệ tử, Chu Nguyên cũng không nhịn được cảm xúc tự mãn ở trong lòng, hắn nắm chặt bàn tay lại, hiển nhiên là khó dấu được sự kích động.
Hắn tiến vào Thương Huyền Tông, mục đích hàng đầu chính là vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa, có đủ thực lực để chống lại Võ Vương, mà trở thành đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong thì là mục tiêu thứ nhất ...
Bởi vì chỉ có trở thành đệ tử thủ tịch thì hắn mới có thể quang minh chính đại tiến vào trong ngọn núi chính vốn bị phong ấn của Thánh Nguyên Phong, để tìm kiếm đạo thánh văn thứ hai bị Thương Huyền lão tổ phong ấn ở trong đó.
Đạo thánh văn thứ hai kia chính là thứ được Thương Huyền lão tổ tách ra từ trên Thánh Vật như Thương Huyền Thánh Ấn, có được sức mạnh khó có thể tưởng tượng, đó có thể nói là thiên đại cơ duyên đối với bản thân.
Vì thế, trong một năm này, Chu Nguyên phải cố gắng tu luyện, không dám nghỉ ngơi, hơn nữa, còn phải không ngừng trải qua biết bao hiểm trở cùng khiêu chiến. Mà vào lúc này, hết thảy cố gắng rốt cục nghênh đón hồi báo.
Hiện tại, hiển nhiên là hắn đã càng ngày càng tiếp cận với mục đích lúc trước.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, áp chế sự xúc động trong nội tâm, sau đó giương mắt lên, nhìn về phía bên ngoài Thủ Tịch Phong. Ở trên một tảng đá, hắn nhìn thấy được một bóng hình xinh đẹp, yểu điệu.
Mà lúc này, Yêu Yêu cũng ôm Thôn Thôn và ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người tựa hồ là có thể xóa bỏ khoảng cách và nhìn nhau.
Sau đó, cặp môi đỏ mọng của Yêu Yêu hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười tươi.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng nâng bầu rượu trong tay lên, làm một cái tư thế giống như đang mời rượu, tựa như là tán thưởng cùng khẳng định đối với sự cố gắng trong suốt một năm qua của Chu Nguyên.
Bởi vì nàng vô cùng rõ ràng, vì vị trí này, trong một năm qua, Chu Nguyên đã cố gắng biết bao nhiêu.
Cho nên vinh quang lúc này là thứ mà hắn xứng đáng có được.
Chu Nguyên cũng cười cười, sau đó qay đầu, nhìn về phía sáu ngọn Thủ Tịch Phong khác, lúc này ở bên trong những ngọn núi kia, chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục.
Dù sao sáu Phong khác cũng không phải là chỉ có ba mạch giống như Thánh Nguyên Phong mà là có đến mấy chục mạch, cho nên thời gian tranh đấu tự nhiên là sẽ càng dài.
Cho nên Chu Nguyên còn cần chờ đợi sáu Phong khác chấm dứt thì lần thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch này sẽ kết thúc viên mãn.
Nghe nói đến lúc đó, bọn họ cũng được Thanh Dương chưởng môn đích thân ban thưởng, phần thưởng chính là một môn Nguyên thuật mà chỉ có đệ tử thủ tịch của các phong mới có tư cách tu luyện. Đó chính là Thương Huyền bảy thuật!
Mà Thánh Nguyên Phong bọn họ chính là Thái Huyền Thánh Linh Thuật!
Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Thượng phẩm!
Vừa nghĩ đến điều này, mặc dù đã cố bảo mình phải trấn định nhưng hô hấp của Chu Nguyên đều thêm dồn dập, ánh mắt lộ màu đỏ hồng, bởi vì dù sao cho đến bây giờ, đây cũng là môn Nguyên thuật có đẳng cấp cao nhất mà hắn được tiếp xúc.
Ngay cả Tiểu Huyền Thánh Thể mà hắn đã tu luyện cũng chỉ là thoát thai từ Huyền Thánh Thể, một trong Thương Huyền bảy thuật.