Bên trong Bách Hương Lâu.
Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Yêu Yêu ở bên cạnh Chu Nguyên, nhưng mà thần sắc trên mặt người sau lại vẫn cực kỳ lạnh nhạt, nàng cũng không có nhìn về phía Triệu Chúc đã dừng bước lại kia, chỉ là bàn tay ngọc nắm lấy chén rượu, nhẹ nhàng xoay tròn , con ngươi nhìn chằm chằm vào sóng rượu trong chén.
Triệu Chúc híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu, hắn tự nhiên cũng nghe nói qua về thanh danh đặc biệt của người sau ở trong Thương Huyền Tông, nghe nói cô gái xinh đẹp đến mức không tưởng tượng nổi này được người xưng là Thánh Tử bên ngoài mười đại Thánh Tử ...
Nhưng mà, hắn cũng chưa từng chính diện chiến đấu với Yêu Yêu, tự nhiên là có chút nghi vấn với lời đồn ày.
Theo hắn thấy, chỉ sợ một phần lớn thanh danh của Yêu Yêu là có nguồn gốc từ dung nhan tuyệt mỹ kia của nàng, dù sao đối mặt với một cô gái xinh đẹp như thế, mặc cho ai đều muốn tán dương thêm vài phần.
- Như thế nào? Vị sư muội này cảm thấy Thánh Tử của Thương Huyền Tông ta kém cỏi lắm hay sao?
Triệu Chúc nói với vẻ không thèm để ý, nhưng mà ngôn ngữ lại có chút tàn nhẫn, trực tiếp đẩy Yêu Yêu về phía đối lập với tất cả các Thánh Tử.
Nghe Triệu Chúc nói vậy, Yêu Yêu chậm rãi ngẩng đầu lên và thản nhiên nói:
- Người khác thì ta không rõ ràng lắm, nhưng mà ngươi sao ... Ta đúng là cảm thấy có chút chướng mắt đấy.
Nghe Yêu Yêu nói vậy, sắc mặt của Triệu Chúc lập tức trầm xuống, ở trước mặt nhiều người như vậy lại bị một cô gái tỏ vẻ coi thường, hắn có thể thật đúng là không nhịn được.
Bên trong Bách Hương Lâu, những đệ tử khác cũng liếc nhìn nhau, không dám nói lời nào. Dù sao ở chỗ này, e rằng cũng chỉ có một mình Yêu Yêu dám nói chuyện như thế với Triệu Chúc.
- Thật sự là nói khoác mà không biết ngượng. Chẳng lẽ vì người khác tâng bốc vài câu mà cô thực sự đã nghĩ mình là một nhân vật lớn rồi hay sao?
Triệu Chúc nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu với ánh mắt lạnh lùng như đao, quanh thân có nguyên khí hùng hồn lăng lệ, ác liệt chậm rãi dâng lên.
Nhìn thấy hắn làm vẻ ta đây như vậy, sắc mặt của đệ tử hai mạch đều biến đổi, trong mắt có chút sợ hãi. Dù sao bọn họ thật đúng là không có dũng khí để đối mặt với một vị Thánh Tử.
Thẩm Vạn Kim cũng vội vàng đứng lên, cười nói:
- Triệu Chúc sư huynh không nên tức giận, một vị Thánh Tử như ngài cần gì phải nổi giận với một vài đệ tử bình thường như chúng ta? Nếu không ta lấy chén rượu này bồi tội với ngài?
Hắn bưng chén rượu, cúi thấp người.
Nhưng mà Triệu Chúc chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó vung tay áo lên, một luồng nguyên khí thổi qua, đánh bay Thẩm Vạn Kim đi
Phịch một tiếng.
Thẩm Vạn Kim đã đập vụn cái bàn ở một bên.
- Ngươi tính là thứ gì vậy? Cũng xứng uống rượu cùng ta sao?
Triệu Chúc hờ hững nói.
- Triệu Chúc!
Thấy thế, Chu Nguyên lập tức đứng dậy, Thiên Nguyên Bút nhanh chóng hiện ra trong tay hắn.
- Ơ? Đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong định khiêu chiến với ta sao?
Thấy thế, Triệu Chúc nghiền ngẫm cười nói.
- Cũng tốt! Ta thật đúng là muốn thử xem Thánh Tử của Thương Huyền Tông lợi hại như thế nào? Vừa vặn Triệu Chúc sư huynh cũng là người xếp cuối, nếu như được thì có lẽ ta có thể kéo sư huynh xuống khỏi vị trí này.
Chu Nguyên chậm rãi nói.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, sắc mặt của Triệu Chúc không khỏi trầm xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt lạnh như băng rồi gằn giọng nói:
- Vậy ngươi tới thử xem đi.
Nghe Triệu Chúc nói vậy, bàn tay của Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút. Nhưng hắn vừa định ra tay thì một bàn tay trắng nõn như ngọc xuất hiện từ bên cạnh và chặn ngang người hắn. Chu Nguyên lập tức nhìn qua, chỉ thấy được Yêu Yêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Hôm nay, ngươi đã quá nổi bật rồi. Bây giờ, ngươi còn muốn tăng thêm danh tiếng nữa sao?
Nghe Yêu Yêu nói vậy, Chu Nguyên trì trệ, bất đắc dĩ cúi đầu. Hắn biết rõ hiện tại động thủ cùng Triệu Chúc chỉ sợ là một việc không chính xác, bởi vì tỷ lệ thắng của hắn không lớn, nhưng kỳ thật, chỉ cần có thể dây dưa với đối phương một hồi thì hắn cũng đã không mất mặt rồi.
Nhưng mà xem ra, Yêu Yêu cũng không có ý định để hắn ra tay.
- Như thế nào? Phải thay đổi người sao?
Nhìn thấy Yêu Yêu ngăn Chu Nguyên lại, Triệu Chúc bĩu môi, mỉa mai:
- Ai lên cũng như thế cả thôi. Hôm nay, hai người các ngươi muốn chơi như thế nào, ta đều tiếp nhận.
Nhưng mà Yêu Yêu lại lắc đầu, nói:
- Muốn cùng ta chiến đấu thì ngươi lại còn không có tư cách này. Hơn nữa, ta cũng không có gì hứng thú chơi cùng ngươi.
Nghe được lời nói khinh miệt của Yêu Yêu, sắc mặt của Triệu Chúc đột nhiên trầm xuống, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, khinh miệt nói:
- Ở chỗ này, ngoại trừ cô ra thì còn có người dám đứng ra, chiến đấu được với ta hay sao?
Nghe được câu hỏi của Triệu CHúc, đệ tử của hai mạch khác đều lập tức rụt đầu lại, cho dù là ba người Lữ Yên, Chu Thái, Trương Diễn cũng thế, mặc dù bọn họ đều cực kỳ phẫn nộ, nhưng thật đúng là không dám chiến đấu cùng Triệu Chúc.
Dù sao người sau cũng là Thánh Tử, thực lực còn phải mạnh hơn Viên Hồng kia rất nhiều.
Yêu Yêu vẫn như trước không thèm để ý đến Triệu Chúc, nàng chỉ nhẹ nhàng vươn bàn tay ngọc ra, ngón tay ngọc thon dài chỉ thẳng vào Thôn Thôn đang ăn như hổ đói trên bàn, thân hình nho nhỏ đều bị chén đĩa che khuất kia.
- Ngươi nếu như đánh thắng được nó, có lẽ còn có tư cách chiến đấu cùng những người khác.
Dường như cảm giác được Yêu Yêu đang nói đến mình, Thôn Thôn vội vàng ngẩng đầu lên. Lúc này, trong miệng nó còn đang nhai nuốt, bên khóe miệng còn dính đầy dầu mỡ , đôi mắt thú phân rõ trắng đen trợn to như đang tỏ ra vô tội, sau đó nó quay người, đôi chân ngắn đá đá vào cái đĩa vừa ăn, hiển nhiên là bất mãn Yêu Yêu quấy rầy nó khi đang ăn uống.
Thấy thế, rất nhiều đệ tử ở chung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên là không nghĩ tới Yêu Yêu vậy mà lại định để Thôn Thôn đi đối phó Triệu Chúc.
Mà Triệu Chúc cũng ngẩn người rồi chợt sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Ngươi dám xỉ nhục ta!
Theo hắn thấy, Yêu Yêu sai một con súc sinh đi ra chiến đấu với hắn, không thể nghi ngờ là đang nhục nhã hắn.
Nhưng mà Yêu Yêu căn bản không có để ý tới sắc mặt của hắn, nàng vươn tay, xách bổng Thôn Thôn lên, nói với nó:
- Không xử lí được hắn thì ngươi cũng không cần ăn nữa.
Nói xong, Yêu Yêu trực tiếp ném Thôn Thôn vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra qua chỗ Triệu Chúc.
Thấy thế, Triệu Chúc tức giận, cười nói:
- Tốt. Nếu cô đã không biết tốt xấu, ta đây cũng chỉ có thể làm thịt con tiểu súc sinh này.
Vừa nói xong, Triệu Chúc đã nắm chặt bàn tay, nguyên khí hùng hồn hội tụ đến, hóa thành một thanh kiếm khí dài mấy trượng, tản ra khí tức cực kỳ lăng lệ, ác liệt. Ngay sau đó, hắn vung tay, kiếm khí lập tức hung hăng chém xuống Thôn Thôn vừa bị Yêu Yêu quẳng đến.
Xùy!
Tiếng xé gió bén nhọn vang lên.
Lúc này, Thôn Thôn rốt cục tỉnh táo lại. Nhưng mà nó cũng không để ý gì tới đòn tấn công của Triệu Chúc, mà là nhớ tới lời Yêu Yêu vừa nói lúc trước, lúc này thân hình nho nhỏ hơi run lên.
Vậy mà Yêu Yêu lại dùng lời uy hiếp đáng sợ như vậy, nếu như không cho phép nó ăn ...
Rống!
Vì vậy, lúc này, Thôn Thôn phẫn nộ gầm vang lên, thân hình nho nhỏ lập tức phồng to, một hung uy khủng bố đến mức không có cách nào để hình dung bộc phát ra.
Cảm nhận được hung uy này, sắc mặt của các đệ tử ở chung quanh đều biến đổi.
Chỉ thấy được ở bên trong hào quang màu vàng đậm, một con hung thú thần bí mà khổng lồ trống rỗng xuất hiện, móng vuốt to lớn hung hăng đánh vào phía trên đạo kiếm khí kia.
Hí!
Móng vuốt to lớn vừa chụp vào thì chỉ trong một cái nháy mắt là đạo kiếm khí kia đã bị xé nứt ra, tựa như là một tờ giấy mỏng bình thường.
Rống!
Một tiếng thú rống giống như sấm rền khiến cho toàn bộ Bách Hương Lâu đều hơi rung chuyển.
Thôn Thôn biến thành hung thú khổng lồ đập nát đạo kiếm khí, sau đó ở trong ánh mắt kinh hãi của Triệu Chúc, nó nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hắn, móng vuốt to lớn kia có ánh sáng màu đen quấn quanh, không chút lưu tình, hung hăng đập mạnh xuống.
Gió xoáy từ đòn tấn công này làm cho con ngươi của Triệu Chúc lập tức co rút lại, một luồng khí tức nguy hiểm mà không có cách nào để hình dung đột nhiên xuất hiện ở trong nội tâm của hắn.
Vào lúc này, nguyên khí trong cơ thể cơ hồ là bộc phát ra mà không hề giữ lại, năm ngón tay khép lại, tựa như chưởng đao, nguyên khí ngưng tụ ở chỗ đầu ngón tay giống như là tạo thành một đạo kiếm khí cực kỳ sắc bén.
Triệu Chúc bổ ra một chưởng, dùng công thay thủ. Chu Nguyên ở xa cũng có thể cảm thấy sự sắc bén của kiếm khí, hắn thấy, coi như là Viên Hồng, nếu như bị một chưởng của Triệu Chúc bổ trúng thì chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Keng!
Ở trong ánh mắt kinh hãi của rất nhiều đệ tử, móng vuốt của Thôn Thôn nhanh chóng va chạm với đạo kiếm khí của Triệu Chúc, tiếng kim loại va chạm vang lên, sóng xung kích cuồng bạo điên cuồng khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Rầm rầm!
Bên trong Bách Hương Lâu lập tức biến thành một đống bừa bộn.
Lúc này, mọi người chăm chú nhìn qua chỗ va chạm. Ngay sau đó, con ngươi của bọn họ mãnh liệt co rụt lại, chỉ thấy được từ chỗ đó, Triệu Chúc chật vật bắn ngược ra ngoài, hơn nữa còn trực tiếp là bắn ra ngoài Bách Hương Lâu, rơi vào con đường bên ngoài, khiến cho mặt đất không ngừng rạn nứt.
Lúc này, ở trên bàn tay của Triệu Chúc có vết máu hiện ra, máu tươi theo đầu ngón tay tích tách rơi xuống đất.
Âm trầm nhìn qua bàn tay đang nhỏ máu tươi, Triệu Chúc cũng nằm im, không nhúc nhích, tựa hồ cũng bị kết quả của trận chiến này làm cho kinh hãi. Hiển nhiên là hắn cũng không nghĩ tới mình lại sẽ bị một con súc sinh đánh bại ...
Lúc này, cả trong lẫn ngoài của Bách Hương Lâu cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Nhìn qua cảnh tượng này, những đệ tử của Kiếm Lai Phong kia chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong mắt cũng hiện lên thần sắc không thể tưởng tượng nổi, Thánh Tử của Kiếm Lai Phong bọn họ lại bị một con tiểu súc sinh chỉ biết ăn đánh bị thương hay sao?
Nhìn qua cảnh tượng này, đệ tử trong hai mạch của Thánh Nguyên Phong cũng cảm thấy rất khiếp sợ, Thôn Thôn ngoại trừ ăn ra thì vẫn là ăn trong mắt bọn họ thật không ngờ lại có thực lực khủng bố như thế.
Sau khi đập bay Triệu Chúc, thân hình của Thôn Thôn nhanh chóng thu nhỏ lại, quay đầu trở lại, ghé vào trên mặt bàn, cũng không để ý tới những người khác, tiếp tục vùi đầu điên cuồng ăn uống.
Lúc này, Yêu Yêu đứng dậy, đi ra chỗ cửa Bách Hương Lâu. Đôi mắt sáng giống như là nước suối lạnh lẽo trên núi cao nhìn chằm chằm vào Triệu Chúc đang có sắc mặt tái nhợt, nằm im dưới đất rồi nàng chậm rãi nói:
- Ngay cả Thôn Thôn cũng không đánh lại, ta nói thân phận Thánh Tử của ngươi không ra gì, ngươi còn có ý kiến hay sao?
Nghe Yêu Yêu nói vậy, sắc mặt của Triệu Chúc cũng không ngừng thay đổi, thiếu chút nữa là đã phun ra một búng máu. Hôm nay, hắn vốn là định đến chấn nhiếp sĩ khí của Thánh Nguyên Phong, kết quả không ngờ tại lại ăn phải cái lỗ vốn trong tay một con súc sinh.
Cảm nhận được những ánh mắt quái dị ở bốn phía xung quanh, trong lòng Triệu Chúc không khỏi giận dữ, rốt cuộc không dám ở lại nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt rét lạnh rồi trực tiếp vung tay áo quay người rời đi.
Chỉ là nhìn thế nào đều cảm thấy Triệu Chúc có vẻ hơi chật vật.
Nhìn thấy Triệu Chúc xám xịt bỏ đi, sắc mặt của những đệ tử Kiếm Lai Phong kia cũng cực kỳ khó coi rồi bọn họ tranh thủ thời gian chạy theo sau.
Mà sau khi đệ tử của Kiếm Lai Phong rời đi, đệ tử trong hai mạch của Thánh Nguyên Phong ở bên trong Bách Hương Lâu lập tức phát ra tiếng hoan hô, những ánh mắt nhìn về phía Yêu Yêu ngược lại là trở nên càng thêm kính sợ.
Đồng thời, khi nhìn về phía Thôn Thôn đang thè lưỡi liếm chén đĩa ở trên mặt bàn, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ.
Chu Nguyên cùng Yêu Yêu liếc nhìn nhau, sau đó cũng không nhịn được mà mỉm cười. Triệu Chúc này thật đúng là có chút không may, vốn dĩ là hắn muốn đến cho mọi người một cái hạ mã uy, kết quả ngược lại là chính mình hung hăng ném mặt mũi đi.
Nhưng mà, Chu Nguyên cũng có chút nghi hoặc, lúc trước rõ ràng Thôn Thôn mới chính là người đánh, tại sao thời điểm bỏ đi, tên kia lại hung hăng nhìn chằm chằm vào mình làm cái gì ...
Chu Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra tên kia lại ghi thù vào hắn rồi.