Ầm!
Chấn động được tạo ra khi hai cường giả Thái Sơ cảnh giao phong cực kỳ lớn, giống như đất trời rung chuyển, quảng trường lúc này cũng chấn động dữ dội, uy áp từ hai người kia khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hít thở không thông.
Ngay khi thanh âm Chu Kình vừa dứt thì một đoàn cấm vệ quân từ phía sau quảng trường chạy đến, đồng thời cũng có một nhóm người từ bên trong quảng trường xuất hiện bên cạnh Tề vương, bọn họ đều cầm chắc vũ khí trong tay.
Có thể thấy hai bên bọn họ đều có sự đề phòng.
Lúc này, bầu không khí ở quảng trường đột nhiên trở nên điêu tàn, mà những người thuộc thế lực khác cũng cảm thấy khiếp sợ. Bọn họ lo lắng trong lòng, lẽ nào hoàng thất sẽ khai chiến với Tề vương phủ trong ngày hôm nay sao?
Nhưng mà bây giờ, cả hai bên đều chưa chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến, nếu như đánh nhau lúc này sẽ khiến Đại Chu xảy ra nội loạn, đồng thời cũng khiến người khác chú ý đến.
Khuôn mặt Chu Kình vô cùng nghiêm nghị, mà luồng Viêm Lôi Khí đỏ sậm từ trán ông không ngừng phóng ra ngoài, trong không trung có thể nghe thấy âm thanh của sấm sét, khí thế mạnh mẽ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Ánh mặt ông lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tề vương Tề Uyên, chỉ cần đối phương có hành động gì thì ông sẽ ra tay ngay lập tức.
Dưới cái nhìn sắc bén tựa như chim ưng của Chu Kình, nét mặt Tề Uyên có chút co giật, tuy rằng trong mắt lão vẫn còn ẩn chứa tức giận lẫn sát khí, nhưng bản thân lão cũng là người có dã tâm, lão hiểu rõ nếu như khai chiến với hoàng thất vào lúc này, không cần biết bên nào thắng, bọn họ nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, cuối cùng lại may áo cưới cho người khác.*
*ám chỉ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Do đó, lão lập tức hít sâu một hơi đè nén phẫn nộ trong lòng, đồng thời lão cũng thu lại luồng nguyên khí mạnh mẽ ở trên không trung vào cơ thể.
Trên khuôn mặt âm u kia lại lộ ra nụ cười thân thiết giả dối, lão ôm quyền hướng về phía Chu Kình, cất lời giải thích cho hành động khi nãy của mình.
-Xin hoàng thượng bớt giận, thần chỉ nhất thời nóng giận mà hành động lỗ mãng, mong hoàng thượng tha tội cho thần.
Sau đó lão quay về phía thạch đại, nhìn Chu Nguyên cười nói:
-Nếu như hành động khi nãy của ta khiến cho điện hạ sợ hãi, xin điện hạ đừng trách.
Chu Nguyên nhìn nụ cười trên mặt Tề Uyên, hắn không nhịn được thầm nghĩ: “ Tên Tề vương này quả nhiên là người có mưu trí, bất kỳ tình huống nào xảy ra lão ta đều có thể co được dãn được, chẳng trách có thể khiến phụ vương phiền não đến thế.”
Trong lòng Chu Nguyên cũng trở nên cảnh giác hơn, nhưng bề ngoài hắn vẫn nở nụ cười đáp lại Tề Uyên, còn áy náy nói:
-Thật ra ta cũng không trách ngài, dù sao cũng do ta không biết kiểm soát sức mạnh mà chém đứt một cánh tay của Tề huynh, đáng lý ra ta cũng nên tự chém đứt một cánh tay của mình bồi thường cho huynh ấy mới phải.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Tề Uyên liếc nhìn Tề Nhạc đang ôm bả vai la hét ở đằng kia, khóe mắt giật nhẹ mội cái, lão chỉ đành nhịn đau trong lòng cười một tiếng rồi nói tiếp:
-Trong thi đấu thì quyền cước không có mắt, cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ có thể trách tài nghệ của Tề Nhạc hắn không bằng người khác.
-Tề vương có thể thông cảm cho việc làm của ta thì được rồi.
Chu Nguyên giả bộ thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn ra vẻ vui mừng nói.
-Ha ha.
Tề vương đành cười hai tiếng cho có lệ, ánh mắt chợt lóe, lão hỏi:
-Chiêu thức mà điện hạ vừa sử dụng lúc nãy có phải là Huyền Mang Thuật của Tề vương phủ bọn ta không? Xin cho lão phu được hỏi người một câu, điện hạ học được thuật ở đâu thế?
Chu Nguyên nghe Tề Uyên hỏi như vậy, hắn cười trả lời:
-Lúc trước, khi ta còn tu luyện ở Hắc Lâm Sơn thì có kẻ muốn ám sát ta, có điều lại bị ta giết chết, sau đó ta tìm thấy Huyền Mang Thuật trên người hắn.
-Thì ra là thế.
Tề Uyên nói tiếp:
-Thật trùng hợp, lúc trước Tề vương phủ bọn ta cũng bị trộm một thứ, vật đó cũng chính là Huyền Mang Thuật. Lão phu đoán rằng, kẻ ám sát điện hạ cũng chính là kẻ đã lẻn vào Tề vương phủ trộm đi Huyền Mang Thuật của bọn ta.
Sau đó lão nở nụ cười vô cùng ấm áp rồi nói:
-Vậy làm phiền điện hạ một chút, nếu người đã nhặt được vật này thì có thể trả lại cho bọn ta không?
Lời Tề Uyên vừa dứt, Chu Nguyên lập tức nhíu mày, hắn thầm nghĩ, tên Tề vương này quả nhiên là con cáo già. Lão cho rằng lão nói một câu thì bọn họ phải trả lại Huyền Mang Thuật cho lão sao, trên đời này làm gì có chuyện đơn giản như thế.
Sau đó Chu Nguyên thở dài một hơi rồi nói:
-Thật ra, nếu ta vẫn giữ Huyền Mang Thuật, nhất định sẽ mang trả lại cho Tề vương phủ các ngươi, có điều, thật đáng tiếc, lúc trước chiến đấu với đám nguyên thú trong rừng, ta không cẩn thận đã để bọn nó cắn nát cho nên.. ta đã vứt nó rồi.
Nụ cười trên mặt Tề Uyên trở nên gượng gạo, lão nắm chặt tay kiềm chế cảm xúc trong lòng, lời của thằng nhãi Chu Nguyên này ngay cả con nít ba tuổi cũng không tin, rõ ràng bọn họ không muốn trả lại Huyền Mang Thuật.
Khổ nỗi lão lại không có cách nào đòi lại được trừ phi trở mặt với hoàng thất vào lúc này.
Chu Kình nhìn thấy một màn này, cho dù trong lòng ông cực kỳ tức giận với hành động láo xược của Tề Uyên nhưng ông chỉ có thể cười khẩy trong lòng, bề ngoài thì thu hồi lại nguyên khí.
Ông cũng hiểu rõ thời điểm này vẫn chưa thể khai chiến với Tề vương phủ.
Sau khi hai người kia thu hồi khí thế của bản thân thì bầu không khí căng thẳng trên quảng trường mới dần dần tan đi.
Tuy bọn họ đều biết rõ hoàng thất và Tề vương phủ đối đầu với nhau nhưng giữa hai bên vẫn còn một tầng chắn mỏng ngăn cách. Nếu hôm nay bọn hắn thực sự xé rách lá chắn này, Đại Chu nhất định sẽ cực kỳ rối loạn, đến lúc đó bọn họ một người cũng không thể thoát khỏi cuộc chiến này.
Tề Uyên phất tay một cái, lập tức có hai bóng người nhảy lên thạch đài dìu Tề Nhạc bị trọng thương đi xuống, mà lúc này, trọng tài mới tỉnh táo lại, lớn tiếng thông báo:
-Giáp Viện, Chu Nguyên thắng!
-Về phía Ất Viện không còn ai có thể ra ứng chiến, vì vậy tỷ thí lần này, Giáp Viện đã chiến thắng! Đồng thời cũng là viện đứng đầu các viện năm nay!
Lúc trọng tài vừa thông báo kết quả thì tất cả học viên Giáp Viện lập tức reo hò, mà những người quan sát cuộc chiến ở trong quảng trường cũng vỗ tay chúc mừng.
Trong mắt bọn họ đều xuất hiện vẻ ngạc nhiên, lại nhìn bóng lưng cao gầy của thiếu niên đang đứng trên thạch đài, không một ai có thể đoán được, người không thể khai mạch tu luyện trong truyền thuyết lại có thể tiến bộ đến mức này.
Mà những người từng chứng kiến sự kiện xảy ra mười năm trước cũng âm thầm thở dài, xem ra kiếp nạn năm đó vẫn không thể nào hủy diệt vị điện hạ này, có thể thấy số mệnh của người này cực kỳ kiên cường.
Nhưng mà số mệnh thánh long của Chu Nguyên đã không còn, cho nên việc hắn có thể tiến xa được đến đâu trong tương lai cũng không thể nào biết trước được.
Số mệnh thánh long vốn thuộc về hắn nay đã trở thành khí vận trấn quốc của Đại Vũ, mà kẻ đoạt lấy lại chính là đôi song sinh có mệnh mãng tước. Nếu chỉ dựa vào lực lượng hiện tại của Đại Chu thì muốn đoạt lại mệnh thánh long chỉ sợ còn khó hơn leo lên trời.
Trái ngược với bầu không khí vui vẻ bên Giáp Viện thì Ất Viện bên này cực kỳ im lặng, bầu không khí cũng vô cùng nặng nề, mà sắc mặt của viện trưởng Ất Viện Từ Hồng trở nên xanh mét, toàn thân lão phát ra khí thế giống như núi lửa sắp sửa phun trào.
Rõ ràng vị trí phủ chủ Đại Chu phủ thiếu chút nữa thì thuộc về lão, vốn dĩ lão nghĩ rằng chỉ cần qua ngày hôm nay thì lão có thể khống chế Đại Chu phủ rồi nhưng thật không ngờ, cục diện lại trở thành như thế này.
Lão cho rằng Tề Nhạc nhất định chiến thắng nhưng hiện tại lại bị Chu Nguyên đánh bại!
Cùng lúc đó Liễu Khê đang hôn mê cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại, có điều lúc ả tỉnh lại cũng kịp nghe tiếng hô của trọng tài, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
-Tề Nhạc bị Chu Nguyên đánh bại ư? Không thể nào xảy ra chuyện này được?!
Ả ngây người nhìn về phía thạch đài, lúc này ả chỉ thấy Chu Nguyên đang chắp tay sau lưng đứng ở đó, bóng dáng kiên cường, khuôn mặt gầy gò toát ra khí thế sắc bén khiến người khác không dám khinh thường hắn.
-Không thể nào… hắn không thể nào đánh bại Tề Nhạc được! Rõ ràng hắn chỉ là một điện hạ tàn phế thôi mà!
Trong lòng Liễu Khê không dám tin vào sự thật diễn ra trước mắt, ả lẩm bẩm nói.
Học viên Ất Viện nhìn thấy bộ dạng này của Liễu Khê thì cảm thấy vui vẻ trong lòng. Cũng vì thường ngày, Liễu Khê tâm cao khí ngạo, ngoại trừ lúc đứng trước mặt Tề Nhạc thì ả luôn khoe mẽ tỏ vẻ bản thân giỏi hơn người khác.
“ Ngươi luôn cho rằng Chu Nguyên điện hạ là một con cóc ghẻ nên ngươi luôn khinh thường khi nhìn thấy người, nhưng mà điện hạ hiện bây giờ, ngay cả Tề Nhạc có giỏi đến mấy cũng không thể nào sánh bằng.”
Lời nói lúc trước của Tô Ấu Vi lại vang lên trong đầu ả, quả nhiên Tô Ấu Vi nói không sai chút nào. So với Chu Nguyên điện hạ, Liễu Khê ả mới chính là một con cóc luôn tự cho bản thân mình là đúng.
Trên đài cao, Tề Uyên cũng biết kế hoạch chiếm lấy Đại Chu phủ đã thất bại, sắc mặt lão có chút u ám, sau đó hắn nhìn Chu Kình mà cười giễu một tiếng:
-Kết quả phủ thí lần này thật khiến người khác bất ngờ, xin chúc mừng hoàng thượng.
Mà vẻ mặt Chu Kình lại bình tĩnh như thường, ông mỉa mai đáp trả:
-Ngược lại thì công sức ở Đại Chu phủ trong những năm qua của Tề vương phủ các ngươi đã uổng phí rồi.
Nụ cười trên mặt Tề Uyên vẫn như cũ, lão nói:
-Xem như Tề vương phủ bọn ta thua bàn cờ này nhưng xin hoàng thượng ngài cũng không nên đắc ý quá mức, cho dù không có Đại Chu phủ thì Tề vương phủ bọn ta vẫn mạnh như thường. Với cả..
Thanh âm lão ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn Chu Kình, lão mỉm cười nói tiếp:
-Có người nói con cả Tề Hạo của ta rất được đại tướng quân tán thưởng, cho nên hoàng thượng ngài nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nghe Tề Uyên nói thế, con ngươi Chu Kình co rụt lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, ông nói:
-Bản vương tin tưởng đại tướng quân không phải là kẻ dễ dàng phản bội người khác.
-Ha ha, hy vọng là thế. Thế nhưng có vẻ niềm tin của hoàng thượng đặt sai chỗ rồi…
Nụ cười Tề Uyên chứa đầy ẩn ý, lão không nói thêm gì nữa, chỉ ôm quyền chào Chu Kình rồi xoay người đi mất.
Nhìn bóng lưng Tề Uyên, ánh mắt Chu Kình cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều. Ông biết rõ, cho dù kế hoạch chiếm Đại Chu phủ của Tề vương phủ không thành công, bọn hắn cũng sẽ không từ bỏ ý định. Sau này khi cuộc chiến giữa hai bên nhất định sẽ ngày càng hung ác..
Nhưng mà, cho dù có xảy ra chuyện gì, ông tuyệt đối không để sự kiện mười năm trước tiếp tục tái diễn thêm lần nữa!