Lúc này, phía bắc Thánh Châu đại lục, ở trong Thánh Cung.
Kiến trúc màu trắng nguy nga tựa như bông tuyết tô điểm thêm cho sơn mạch, một loại khí tức sâm nghiêm bao phủ ở giữa thiên địa.
Bên một vách núi, mây mù lượn lờ, một bóng người ngồi xếp bằng ở trên vách đá, trên người mặc áo bào, một đầu tóc bạc, một đôi mắt cũng hiện ra màu bạc, lộ ra vẻ thần bí khó lường.
Đúng là Thánh Nguyên cung chủ của Thánh Cung.
Lúc này, trong tay ông ta đang cầm gậy trúc, một đầu của gậy trúc duỗi ra khỏi vách núi, sau đó có sợi tơ màu trắng rủ xuống phía dưới.
Phía dưới vách núi là sông lớn cuồn cuộn, từ giữa dòng sông tựa hồ có một luồng sát khí bốc lên, người ta mơ hồ có thể thấy được những bóng đen khổng lồ xẹt qua ở bên trong dòng sông, nhưng mà mỗi khi những bóng đen có sát khí bức người này bơi qua phía dưới gậy trúc thì dường như là đều cảm nhận được một luồng uy áp khủng bố giống như bao trùm trên cả trời đất, cho nên cũng không dám phát ra nửa điểm tiếng vang.
Bá!
Trong thiên địa chợt có tiếng xé gió vang lên, ba bóng người từ trên trời giáng xuống và đứng ở phía sau lưng Thánh Nguyên cung chủ, cung kính nói:
- Bái kiến cung chủ.
Đó là hai nam, một nữ.
Người cầm đầu là một nam tử có khuôn mặt tuấn lãng nhưng mái tóc trắng làm cho hắn trông có vẻ già trước tuổi, tóc trắng được buộc lại ở sau lưng, hai bên má có hai sợi tóc rủ xuống, bên trên hai sợi tóc trắng có đeo hai hạt châu màu đỏ hồng, tản ra ánh sáng mà máu nhàn nhạt .
Nụ cười tủm tỉm cùng hai mắt hẹp dài giống như đang híp lại làm cho hắn trông có vẻ vô cùng hiền lành.
Nhưng mà, bất luận là tại Thánh Cung hay là tại Thánh Châu đại lục, tên của hắn đều có thể khiến cho vô số thiên kiêu phải biến sắc.
Người này chính là Đệ Nhất Thánh Tử của Thánh Cung, Khương Thái Thần.
Người xếp thứ nhất trên Thánh Tử bảng của Thánh Châu đại lục.
Vị trí thứ nhất ở trên Thánh Tử Bảng của hắn thực sự không phải là do người nào an trí mà là thành tựu trong những năm gần đây, hắn từng bước một giết đi ra từ trong núi thây biển máu ...
Ở bên cạnh Khương Thái Thần là một cô gái trẻ tuổi, yêu kiều, mặc quần áo màu đen. Nàng có dung nhan cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp, cặp môi mọng đỏ tươi, mang theo một loại hấp dẫn giống như muốn làm cho người ta mê muội.
Phía dưới bộ váy đen kia là đôi chân dài nhỏ nhắn, trắng như tuyết.
Da thịt của nàng trắng như tuyết nhưng không giống như là bị bệnh thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác rằng nàng rất mảnh mai.
Đôi mắt của nàng mới đặc biệt kỳ lạ, giữa hai con ngươi tựa hồ là hiện ra màu đỏ hồng.
Nàng điềm đạm, im lặng đứng ở nơi đó, lại cho người ta có cảm giác hấp dẫn quỷ dị.
Nhưng mà, trong Thánh Cung, chỉ sợ không có bất kỳ đệ tử dám đến gần nàng, bởi vì nàng gọi là Chiêm Đài Thanh, là thiên kiêu gần với Khương Thái Thần ở trong Thánh Cung này, hơn nữa ở trên Thánh Tử bảng của Thánh Châu đại lục, nàng đứng ở vị trí thứ ba, đại bộ phận người đã chiến đấu cùng nàng cuối cùng đều đã trở thành thây khô.
Còn người thứ ba kia là một gã nam tử thân hình cao ngất, hắn có một mái tóc sáng chói như vàng nguyên chất, khi hắn cười rộ lên thì sẽ lộ ra hàm răng trắng dày đặc, hắn có một đôi mắt màu vàng dựng thẳng đứng, trong con ngươi không chứa chút tình cảm nào, làm cho người không rét mà run.
Kim Thiềm Tử, người xếp thứ năm trên Thánh Tử Bảng.
Ba người bọn họ đúng là đệ tử kiệt xuất nhất bên trong một đời trẻ tuổi của Thánh Cung hiện tại.
Uy danh của bọn họ từ lâu đã vang vọng khắp cả Thánh Châu đại lục.
Thánh Nguyên cung chủ vẫn thản nhiên cầm gậy trúc trong tay, chỉ quay đầu, nhìn ba người rồi mỉm cười nói:
- Trong mấy ngày nữa, Huyền Nguyên Động Thiên có lẽ sẽ hiện thế tại Nam Hải. Danh ngạch của Thánh Cung đều đã được xác định. Lần này, đội ngũ của chúng ta sẽ do ba người các ngươi dẫn đầu.
Khương Thái Thần, Chiêm Đài Thanh, Kim Thiềm Tử đều cung kính gật đầu. Tuy nói bọn họ chính là thiên chi kiêu tử của Thánh Cung nhưng bọn họ vô cùng rõ ràng, người ở trước mắt này mới là tồn tại to lớn, cao ngạo hoành áp toàn bộ Thương Huyền Thiên.
Mà so sánh với vị cung chủ này thì bọn họ còn có khoảng cách khó có thể tưởng tượng.
- Mỗi một lần tranh đấu trong Huyền Nguyên Động Thiên diễn ra thì đều sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của các thế lực ở khắp nơi. Ta hi vọng sau lần này sẽ có nhiều người hơn nữa biết được uy danh của Thánh Cung ta.
- Dù sao, bây giờ còn có rất nhiều người vẫn cảm thấy Thánh Cung ta không đảm đương nổi danh hiệu tông môn mạnh nhất trong Thương Huyền Thiên này đấy.
Thánh Nguyên cung chủ khẽ mỉm cười rồi nói.
Nghe Thánh Nguyên cung chủ nói vậy, hai mắt hẹp dài của Khương Thái Thần híp lại càng sâu rồi hắn cười nói:
- Cung chủ cảm thấy, Thánh Tử của những tông môn khác chết bao nhiêu mới tốt đây?
- Ngươi xem rồi tự xử lý là được rồi.
Thánh Nguyên cung chủ không có quá mức để ý, bởi vì theo suy nghĩ của ông, mấy kẻ được gọi là Thánh Tử cũng chưa có tư cách làm cho ông ta phải chú ý.
Sau đó, Thánh Nguyên cung chủ dừng lại một chút, đôi mắt màu bạc mở ra, nói:
- Những Thánh Tử kia ngược lại là không sao cả, nhưng mà ta có một nhiệm vụ quan trọng, cần các ngươi chú ý thực hiện.
- Thỉnh cung chủ ra lệnh.
- Thương Huyền Tông có một đệ tử thủ tịch, tên là Chu Nguyên. Chắc hẳn là hắn cũng sẽ tham gia lần Huyền Nguyên Động Thiên này, các ngươi hãy nghĩ biện pháp bắt hắn về đây cho ta.
Thánh Nguyên cung chủ nhìn chăm chú vào nước lũ trong vực sâu phía dưới, gậy trúc ve vẩy, sợi tơ màu trắng rủ xuống giống như là đang thả câu.
Lúc này đây, ba người Khương Thái Thần, Chiêm Đài Thanh, Kim Thiềm Tử đều không nhịn được mà khẽ giật mình. Nghe được yêu cầu kỳ lạ này của Thánh Nguyên cung chủ, dù với tâm tính của bọn họ thì cũng đều xuất hiện thần sắc kinh ngạc. Ba người liếc nhau và đều nhìn sự nghi hoặc ở trong mắt đối phương.
Lấy thân phận của Thánh Nguyên cung chủ, coi như là Thánh Tử của tất cả các tông cũng đều không thể khiến cho ông ta chú ý. Thậm chí ngay cả ba người bọn họ ở trong mắt ông ta e rằng cũng chỉ là hạt giống có thể đào tạo được mà thôi.
Cho nên bọn họ cảm thấy có chút khó tin, kẻ gọi là Chu Nguyên kia, rõ ràng chỉ là một đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông, đến tột cùng có năng lực gì mà đáng giá để cho cung chủ nhắc tới.
- Các ngươi có thể làm được sao?
Ánh mắt của Thánh Nguyên cung chủ vẫn dừng lại ở nước lũ đang lao nhanh bên dưới, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi.
Khương Thái Thần gật gật đầu, nói:
- Không biết cung chủ muốn hắn phải chết hay là muốn sống?
Thánh Nguyên cung chủ lười biếng nói:
- Sống là tốt nhất. Đương nhiên, nếu thật sự không được thì thi thể cũng được.
Khương Thái Thần gật đầu lần nữa, ghi nhớ việc nàyở trong lòng. Tuy rằng trong lòng hắn còn cảm thấy có chút kinh ngạc đối với việc cung chủ tự mình nhắc tới, nhưng Chu Nguyên kia cũng chỉ là một vị đệ tử thủ tịch mà thôi, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhõm xử lí.
Thánh Nguyên cung chủ lại lần nữa phân phó vài câu, sau đó phất tay ra hiệu cho ba người thối lui.
Mà sau khi ba người Khương Thái Thần rời đi, một bóng người mặc áo bào màu đen kín mít lại lần nữa xuất hiện ở phía sau Thánh Nguyên cung chủ. Rồi người kia hất mũ chùm màu đen lên. Lúc ngẩng đầu lên, người này lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Thì ra người này chính là Võ Hoàng.
Thánh Nguyên cung chủ không quay đầu lại, chỉ mỉm cười nói:
- Võ Hoàng, mặc dù hôm nay ngươi đã là Huyết Tu La Thể, chiến lực phi phàm. Nhưng sự tồn tại của ngươi lại cực kỳ trọng yếu đối với Thánh Cung ta, cho nên ta thật sự không thể để ngươi đi ra mạo hiểm.
- Cho nên bổn tọa quyết định giúp ngươi, ta đã phái người đi xử lí kẻ đối đầu trong số mệnh với ngươi. Đương nhiên quan trọng nhất là lại một lần nữa rút Thánh Cung chi khí trong cơ thể hắn ra, rót vào trong cơ thể ngươi.
Võ Hoàng cúi đầu. Mặc dù có chút tiếc nuối vì không thể tự tay giết chết Chu Nguyên báo thù cho việc hủy diệt thân thể mình, nhưng hắn cũng không dám phản đối quyết định của Thánh Nguyên cung chủ, cho nên lúc này hắn chỉ có thể cúi đầu xác nhận.
Thánh Nguyên cung chủ cũng không có để ý đến tâm tư của Võ Hoàng, gậy trúc trong tay ông ta bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên.
Oanh!
Ở bên dưới, nước lũ đang lao nhanh bỗng nhiên bị xé nứt. Một sợi tơ màu trắng rất nhỏ nhanh chóng được Thánh Nguyên cung chủ kéo lên, một con cá khổng lồ, có kích thước gần mười nghìn trượng bị Thánh Nguyên cung chủ kéo lên từ dưới vực sâu. Lúc này, con cá kia vẫn đang điên cuồng giãy dụa, có sát khí ngập trời khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
- Ha ha ha. Con mồi bị Bổn cung nhìn trúng thì làm sao có thể chạy trốn được?
Thánh Nguyên cung chủ khẽ cười một tiếng. Chỉ thấy được cái dây câu màu trắng đang quấn quanh con cá khổng lồ kia nhẹ nhàng co lại.
Rống!
Ở giữa tiếng kêu gào thê lương, thảm thiết, con cá khổng lồ kia trực tiếp bị vỡ vụn, tất cả huyết nhục đều bị hòa tan, cuối cùng hóa thành một dòng khí màu đỏ hồng.
Thánh Nguyên cung chủ khẽ há miệng, nuốt dòng khí màu đỏ hồng kia vào trong bụng.
Hắn nhìn thoáng qua Võ Hoàng ở phía sau lưng mình, sau đó mặt mỉm cười nhìn thiên địa.
Chỉ cần thu hồi được một bộ phận Thánh Long khí kia, ông ta liền có thể hiến tế Võ Hoàng, tiến tới tăng cường cảm giác với thiên địa này. Đến lúc đó, Thương Huyền Thánh Ấn bị Thương Huyền lão tổ tốn công sức, vất vả che giấu suốt mấy trăm năm này sẽ bị hắn tìm ra.
- Thương Huyền ...
- Ngươi chết thì đã chết rồi lại còn muốn làm cho Bổn cung không thoải mái. Đợi đến khi Bổn cung trở thành Thiên Chủ mới thì ta sẽ gạt bỏ Thương Huyền Tông làm cho ta chán ghét của ngươi ...
- Đến lúc đó, những đồ tử đồ tôn này của ngươi có thể đi cùng ngươi rồi. Đây cũng là một phần lễ cuối cùng mà Bổn cung tặng cho ngươi đó.